Toàn Năng Cao Thủ
Cái nắng của mặt trời tháng chín vẫn nóng rực, chiếu thẳng vào người đi đường, khiến ai nấy mồ hôi ướt đẫm, không muốn chờ lâu thêm phút giây nào nữa ở bên ngoài.
Nhưng mà, đối với Quý Phong mà nói, mùa này còn rét lạnh lơn so với mùa đông!
...
"Chúng ta chia tay đi!"
...
- Tuệ Tuệ, em …em..vừa nói cái gì?
Quý Phong run giọng hỏi.
- Tôi nói, Tôi muốn chia tay với anh!
Tuệ Tuệ lạnh lùng tiếp:
- Còn nữa, từ nay về sau, xin đừng gọi tôi là Tuệ Tuệ, tên của tôi là Hồ Tuyết Tuệ!
“Tại Sao?”
Quý Phong sắc mặt xám xịt cất tiếng hỏi,
“ Tuệ Tuệ, lý do là gì?”
Lòng Quý Phong quặn đau như cắt, dường như sắp ngã quỵ.
Mới hai tháng trước, hai người còn thề non hẹn biển, nói vĩnh viễn không rời xa nhau. Vậy mà, chỉ một kì nghỉ hè qua đi, hắn không ngờ lại nghe được lời chia tay quyết tuyệt như vậy. Điều này làm cho hắn thế nào cam tâm.
Quý Phong Ngơ ngác nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, trong lòng đau đớn khó có thể kìm chế được.
Hồ Tuyết Tuệ cùng Quý Phong là học sinh trung học lớp 12 của huyện Mang Thạch, hơn nữa còn là bạn cùng lớp.
Quý Phong là người thực tế, ít nói. Tuy nhà ở huyện thành nhưng không bao giờ khoa trương, chỉ có điều thành tích học tập hơi kém một chút. Trong lớp cũng chỉ có thể xem như thuộc loại trung bình kém.
Còn Hồ Tuyết Tuệ thì tính tình hoạt bát, dáng người lại đẹp, thích trò chuyện với người khác, lại là lớp phó. Vậy nên Tuyết Tuệ rất được các bạn nam chung lớp yêu thích. Có những bạn nam thậm chí còn đánh nhau vì cô.
Nhưng cuối cùng, chính Quý Phong lại là người chiếm được trái tim của cô.
Bởi vì hai người ngồi cùng bàn, thời gian dài nảy sinh tình cảm. tình yêu âm thầm bén rễ và ngầm phát triến trong lòng.
Vậy mà, điều Quý Phong không ngờ tới là vừa nhập học lớp 12, hắn lại nghe Hồ Tuyết Tuệ yêu cầu chia tay.
- Tại sao? Anh còn dám hỏi tôi tại sao?
Hồ Tuyết Tuệ lớn tiếng, khiến mọi người qua lại xung quanh không khỏi ngoảnh đầu lại nhìn vài lần.
- Anh làm gì sai sao?
Sắc mặt của Quý Phong tái nhợt. Hắn cất tiếng hỏi, trong giọng nói gần như mang ý vị khẩn cầu.
- Quý Phong, chúng ta không thể nào tiếp tục được nữa, con đường tương lai của chúng ta không giống nhau.
Hồ Tuyết tuệ lạnh lùng mà cao ngạo nói:
- Anh cho rằng gia đình anh đủ điều kiện để ủng hộ anh học lên đại học sao? Với khả năng cùa anh, có thể thi lên đại học sao? Nhưng tôi thì còn phải học lên đại học, sau này có thể phải lên thành thị sinh sống. Ở chung một chỗ với anh, sẽ hủy hoại tiền đồ của tôi!
- Gia đình?
Sắc mặt củaQuý Phong lập tức trở nên tái nhợt, nhưng vẫn còn chút hy vọng cất tiếng hỏi:
- Chẳng phải anh đã sớm nói với em rằng nhà anh rất nghèo rồi sao? Tại sao đến bây giờ em mới đòi chia tay?
- Tại sao ư?”
Hồ Tuyết Tuệ cười lạnh một tiếng, trong giọng nói tràn đầy vẻ châm biếm:
- Quý Phong, anh biết không, trong lúc nghỉ hè Tôi đã đi Giang Châu thăm nhà chị gái. Anh biết chị gái và anh rể tôi ở nhà đáng giá bao nhiêu tiền không?Anh nỗ lực cả đời, chắc 1 cái tolet cũng không mua nổi. Anh biết chị gái tôi lái xe bao nhiêu tiền không?
Quý Phong gian nan lắc đầu, nói:
- Anh sẽ nổ lực kiếm tiền!
Quý Phong nghe Hồ Tuyết Tuệ nói về chị gái của cô, nghe nói chị gái của cô làm công ở Giang châu, tại sao đột nhiên biến thành người có tiền?
- Hừ!! nỗ lực?
Hồ Tuyết Tuệ cười châm biếm nói:
- Nỗ lực trong bao nhiêu năm? Mười năm, hai mươi năm? Hay năm mươi năm? Tôi không muốn đợi anh cho đến già sắp chết mới có thể mua được căn nhà ở thành thị, mới có thể lái xe. Quý Phong, sau này đừng dây dưa gì với tôi nữa. Tôi nhất định phải đến Giang Châu để học lên đại học. Đến lúc đó, chúng ta không thuộc cùng một thế giới rồi!
Quý Phong sững sờ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô ta. Khuôn mặt xinh đẹp ấy, chính là khuôn mặt luôn nở nụ cười xinh đẹp nhất đối với hắn ấy. Nhưng bây giờ, trên gương mặt xinh đẹp đấy lại tràn ngập sự kiêu ngạo.Trong cặp mắt động lòng người ấy, giờ đây đầy tràn vẻ lạnh lùng
- Được, chúng ta chia tay!
Quý Phong cuối cùng cũng gật đầu. Hồ Tuyết Tuệ nếu như đã biểu hiện sự dứt khoát lạnh lùng,thì cho dù hắn có cố gắng lôi kéo lại, cũng chỉ phí công mà thôi.
Ở hoàn cảnh như vậy, trong thâm tâm của Quý Phong đã lựa chọn giữ lại chút danh dự cuối cùng cho mình.
- Còn nữa, chỗ ngồi của tôi đã nhờ thầy thay đổi rồi, sau này chúng ta không ngồi cùng bàn nữa, chúng ta sẽ không còn có bất cứ mối quan hệ nào nữa!
Hồ Tuyết Tuệ lạnh lùng buông ra một câu, xong kiêu ngạo xoay người bỏ đi, ngay cả nhìn cũng không thèm quay lại nhìn Quý Phong dù chỉ một cái.
Một cô bạn học của Tuyết Tuệ nhất mực chờ ở cách đó một khoảng, thấy hai người đã nói chuyện xong, liền đi đến cùng đi với Hồ Tuyết Tuệ, từ từ đi xa.
- Tuyết Tuệ, lời nói của bạn vừa rồi hình như là quá nặng rồi, như vậy không tốt lắm đâu?
Từ xa truyền lại giọng nói của nữ sinh đó..
- Hừ, mình nói vậy coi như là khách khí lắm rồi!
Hồ Tuyết Tuệ có vẻ rất phẫn nộ:
- Uổng cho hắn là người thành phố, trong nhà không ngờ lại nghèo như vậy. Lúc bình thường ngay cả một món quà hắn cũng chẳng mua được cho mình. Mình trước đây thật là có mắt mà như mù, sao lại có thể dể mắt tới hắn chứ?!”
- Tuyết Tuệ, cậu nhỏ giọng một chút đi, không nên để Quý Phong nghe được!
Nữ sinh kia dường như càm thấy có chút không ổn nên khuyên ngăn.
- Nghe được thì sao chứ? Sợ gì? Một tên quỷ nghèo, một đứa con tư sinh (con riêng) mà thôi...
Hồ Tuyết Tuệ đáp với vẻ khinh thường.
Ầm...!
Cách đó không xa, Quý Phong nghe được câu này, trong nháy mắt dường như bị sét đánh trúng vậy, cả người đứng chết trân tại chỗ, thở hào hển, mặt đỏ bừng, ánh mắt hừng hực như sắp phun ra lửa.
Con tư sinh…con riêng…con hoang…
Quý Phong nghiến chặt răng, gân xanh trên trán nổi cao, cả người gần như nghẹt thở, quả đấm của hắn siết chặt, buông ra, rồi nắm chặt, lại buông lỏng rồi siết chặt,…
Cho đến khi Hồ Tuyết Tuệ cùng nữ sinh kia đi xa, Quý Phong mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, cười lớn một cách đau khổ:
- Con riêng…con hoang…haha…
Không sai, Quý Phong là một đứa con tư sinh, nói khó nghe một chút, chính là một đứa con hoang!
Bí mật này, ngoại trừ Hồ Tuyết tuệ ra, hắn chưa từng nói với bất kỳ người nào. Cũng bởi vì Quý Phong là con hoang, nên mẹ hắn mới quyết định trốn khỏi nhà ông ngoại bà ngoại.Nnếu như không phải gặp người tốt bụng cứu giúp, thì mẹ con hắn chắc đã sớm thành ăn mày hoặc thậm chí chết đói đầu đường xó chợ rồi cũng nên.
Ba chữ con tư sinh này đã khiến hắn bị đám bạn cười nhạo, ám ảnh hắn suốt những ngày tháng ấu thơ.
Cũng bởi vì thân phận là con tư sinh, Quý Phong mới trở nên tự ti, hướng nội. Người khác chỉ cần nhìn hắn bằng một ánh mắt giễu cợt, thì cũng làm cho hắn xấu hổ muốn chết.
Cho đến khi gặp Hồ Tuyết Tuệ, tính tình của Quý Phong mới rộng mở và thoáng hơn một chút. Cũng bởi vậy, hắn mới đem chuyện gia đình cùng thân phận của mình nói với Hồ Tuyết Tuệ.
Nhưng mà hắn chẳng bao giờ ngờ tới, chính sự nghèo khổ của gia đình mình lại là lý do để Hồ Tuyết Tuệ chia tay. Còn cái thân phận con riêng của hắn lại trở thành thứ để cô ta cười nhạo và khinh thường.
- Thôi vậy, đành vậy...
Quý Phong lắc lắc đầu, thất hồn lạc phách đi hướng về phía trường học, cười thảm nói:
- Con tư sinh, mình chỉ là một đứa con hoang mặc người đời nhạo bang mà thôi. Ngay cả người mình yêu nhất cũng không giễu cợt kiêng nể gì.
Tiết trời tháng chín nóng bức, trên đường gần như không có bóng người, khiến cho Quý Phong càng thấy mình cô độc. Chỉ có những chương trình ca nhạc và phim truyềnn hình phát trong cửa hàng tivi bên đường mới có thể làm mùa hè này đỡ cô quạnh hơn mà thôi.
“Theo thông báo mới nhất,vài ngày trước các nhà khoa học đã quan sát được một đám Tinh vân hình dáng con cua ngoài không gian, cách Thái Dương hệ mười ức (100 triệu) năm ánh sáng, phát ra tia phóng xạ Gamma làm người ta kinh ngạc. là, vùng. Đây chính là lần đầu tiên người ta phát hiện và đo được tinh vân phát xạ ra tia Gamma này trong vũ trụ. Theo suy đoán của các nhà khoa học, vùng phát xạ tia Gamma ở khoảng cách rất xa, cho nên sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của con người…”
Mc đang phát tin này không hề biết rằng, ở phía ngoài tầng khí quyển, một bó bức xạ Gamma đang bắn nhanh về hướng địa cầu.
...
Quý Phong thất thần đi trên đường cái, chẳng có mục đích gì, bị chính cô gái mà hắn yêu thương nhất mỉa mai khiến cho hắn sống mà như chết, dường như không có linh hồn.
Đúng lúc này, ánh mặt trời trên không trung dường như chớp loé lên một cái, một luồng quang tuyến mắt thường khó nhìn thấy được bay thẳng đánh trúng vào đầu của Quý Phong, khiến cho hắn té xỉu ngay tại chỗ, mất đi tri giác.