Vị Chanh Bạc Hà
Giản Hân Bồi từ cửa trạm đi ra, liếc mắt một cái liền trông thấy cô gái đứng dưới tán dù che nắng cách đó không xa mỉm cười nhìn mình. Cô một đầu tóc ngắn nhẹ nhàng, khuôn mặt xinh đẹp, sống mũi cao, bởi vì ánh nắng chói chang gay gắt giữa hạ mà làn da kia như trắng nõn, ẩn ẩn lộ ra sắc hồng, mà chiếc áo phông vô cùng đơn giản màu lam nhạt cùng chiếc quần bò cũ kĩ bạc màu trên người lại khiến cho dáng người cô càng thêm thon dài cao ráo.
Vừa thấy người này, trên mặt Giản Hân Bồi lập tức nở rộ nụ cười ngọt ngào, còn chưa kịp ra đón, chiếc dù đã che trên đầu nàng, một lọ nước khoáng đúng lúc đưa tới tay, ngay cả nắp cũng đã được cẩn thận mở ra.
"Hàm Lạc, cậu luôn cẩn thận săn sóc như vậy, mình cảm thấy mình bị cậu làm hư luôn rồi." Giản Hân Bồi uống một ngụm nước lớn, một cỗ cảm giác mát lạnh lan tỏa trong lòng, thoải mái cực.
Tần Hàm Lạc hơi mím môi, ngượng ngùng cười cười: "Chúng ta đi thôi, ba mình không ở nhà, mình ra ngoài ăn đi, không phải cậu nói đồ ăn ở Tam Hòa Lâu ngon lắm sao, chúng ta đến đó nhé?"
"Thôi, về nhà mình đi, mẹ mình đã chuẩn bị đồ ăn rồi, cậu cũng về ăn cùng mình đi, không phải cậu luôn khen mẹ mình nấu ăn ngon sao, mấy ngày qua mình tới nhà bà ngoại, cậu cũng lâu rồi chưa được ăn còn gì." Giản Hân Bồi vừa cười, vừa đón một chiếc taxi.
Vừa về nhà, Giản Hân Bồi liền vội vàng đi tắm rửa. Dì Giản còn đang bận rộn trong phòng bếp, Tần Hàm Lạc ngồi trong phòng khách không yên, thỉnh thoảng lại chạy vào phòng bếp: "Dì à, cháu đến giúp dì nhé." Nhưng mà lần nào cũng đều bị đẩy ra: "Chỗ này dì không cần cháu giúp đâu, cháu đi xem ti vi đi, trong tủ lạnh có trà chanh và hoa quả, cháu muốn gì thì cứ lấy mà ăn."
Tần Hàm Lạc bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải buông tha việc đi quấy rầy bà, cô nhìn trên bàn, đã bày sẵn vài món ăn, canh cá đậu phụ, cà chua trứng, gà xào xả ớt, ngó sen ướp lạnh, liền vội vàng nói: "Dì à, bác trai không có nhà, chúng ta chỉ có ba người, không cần làm nhiều đồ ăn đâu."
"Nào có gì nhiều, tất cả đều là món ăn gia đình bình thường thôi mà, còn có cà tím xào thịt mà con thích ăn nữa, con ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách xem ti vi đi, đừng thắc mắc nữa." Thanh âm mơ hồ truyền tới từ phòng bếp.
Tần Hàm Lạc le lưỡi, trở lại phòng khách ngồi.
Đối với nhà họ Giản, cô đã tới vô số lần, quen đến không thể quen hơn được, ba mẹ của Giản Hân Bồi đều là giáo viên của Nhất Trung, cùng một đơn vị với ba cô, hai nhà đều ở khu dành cho người nhà của Nhất Trung, chỉ có điều không ở cùng một sân. Cô và Giản Hân Bồi trừ lần ở tiểu học không cùng lớp ra thì cấp 2 hay cấp 3 cũng đều là bạn cùng lớp, thi đại học cũng vào đại học A, chẳng qua một người khoa tiếng Trung, một người khoa tiếng Anh mà thôi. Hai người có thể nói là thanh mai trúc mã.
Tần Hàm Lạc nghiêng người ngồi trên sô pha, tâm tình tốt thần kì, đúng lúc đang hứng thú xem chương trình thế giới động vật, di động lại đột ngột kêu vang, vừa nhìn xem liền thấy một tin nhắn, đến từ Trương Tử Toàn: "Đón được công chúa chưa?"
Cô mỉm cười, ngón tay bay nhanh trên bàn phím, chuẩn bị trả lời tin nhắn, lại nghe thấy một thanh âm lười biếng vang lên: "Nhắn tin với ai vậy?"
Tần Hàm Lạc nghiêng đầu nhìn xem, trong nháy mắt trái tim liền đập thình thịch, Giản Hân Bồi đang tựa vào cửa phòng mình, nghiêng đầu dùng chiếc khăn tắm thật lớn lau tóc, lộ ra khuôn mặt tươi cười ngọt ngào, hơi có nét ửng hồng, đôi mắt đẹp sáng ngời lúc này có vẻ đặc biệt mơ màng, bởi vì vừa tắm rửa xong, nàng chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, chẳng những bả vai mịn màng có thể nhìn một cái không sót gì, mà cặp đùi đẹp trắng mịn như tuyết cũng khiến cho người ta phải thầm ca ngợi.
"Với Tử Toàn." Cô vội cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào nàng.
"Tới đây, sấy tóc giúp mình." Nói xong câu này, nàng lại xoay người trở về phòng ngủ, nhanh đến nỗi Tần Hàm Lạc không kịp chối từ.
Tần Hàm Lạc hơi cười khổ, chỉ có thể theo nàng vào phòng.
Hương chanh nhàn nhạt truyền tới từ người cô gái đi trước, từng đợt lại từng đợt chui vào mũi cô, thiêu đốt lòng Tần Hàm Lạc. Đây là mùi hương cô quen thuộc, Giản Hân Bồi vẫn thích dùng sữa tắm hương chanh, vì thế sau này cô cũng yêu thích mùi hương này, cũng mua loại sữa tắm đó. Cô thích được mùi hương này vây quanh, như vậy có thể có cảm giác như người kia ở ngay bên cạnh.
Những sợi tóc đen nhánh mềm mại bay lên quấn quanh cần cổ trắng nõn thon dài, cô gái xinh đẹp trong gương nhắm mắt lại, để mặc cô đùa nghịch mái tóc mình.
Lòng cô trong nháy mắt liền hỗn loạn, cảm giác như thần kinh toàn thân đều căng thẳng, trái tim cũng đập kịch liệt. Loại cảm giác này khiến cho cô hoảng hốt. Nhưng mà, may mắn là tiếng tim đập rộn ràng đã bị thanh âm máy sấy che dấu hết.
Cô không hiểu, rõ ràng hai đứa vốn vô tư, là bạn bè thân thiết nhiều năm, vì cái gì một khi sinh ra tình cảm khác thường, cô liền không bao giờ có thể bình thản ở chung cùng Giản Hân Bồi nữa.
Không thể cùng ngủ trên một chiếc giường, bởi vì cô sẽ mất ngủ cả đêm, thậm chí sinh ra ý niệm đáng khinh. Không dám lại chủ động nắm tay nàng, bởi vì lòng bàn tay sẽ đổ mồ hôi, cho dù giữa mùa đông giá lạnh. Không thể lại có động tác thân mật nhỏ nào, không thể gần gũi nữa, bởi vì cô sẽ khẩn trương, trái tim cô sẽ đập cực kì vội vã.
Phải, cũng như lúc này vậy.
Đây là một loại tra tấn, nhưng cũng là một loại ngọt ngào. Trong đó có đủ cảm giác phức tạp vi diệu hoặc chua xót hoặc ngọt ngào, cũng không thể sử dụng từ ngữ để hình dùng một phần vạn.
Bên trong gian phòng, rốt cục cũng yên tĩnh trở lại, mái tóc đen kia, mềm nhẵn tựa sa tanh, trong gương, Giản Hân Bồi vừa lòng mỉm cười với Tần Hàm Lạc: "Phòng có mở điều hòa mà, sao cậu lại đổ mồ hôi thế?"
Tần Hàm Lạc buông máy sấy, đưa tay lau mồ hôi trên trán, đang muốn tìm từ trả lời, thanh âm dì Giản liền đúng lúc giải cứu cô: "Hàm Lạc, Bồi Bồi, mau ra đây ăn cơm."
Tần Hàm Lạc không nhịn được mà thầm thở phào một hơi.
***
Thức ăn thực phong phú, vả lại mỹ vị ngon miệng.
Chu Vân Tố không nhịn được mà gắp thêm nhiều đồ ăn vào bát Tần Hàm Lạc: "Ăn nhiều một chút, béo lên một tí, có điều đừng cao thêm nữa, con gái cao một mét bảy đã là đủ rồi." Bà vốn rất thích cô bé Hàm Lạc này, ít nói, nghe lời, đối xử với người ta cũng nhã nhặn lễ độ, nhất là sau khi mẹ Hàm Lạc qua đời, bà lại càng sinh lòng yêu thương đứa nhỏ này, thường thường gọi cô qua nhà dùng cơm.
"Mẹ, cậu ấy cũng đã hai mươi mốt rồi, làm sao còn cao được nữa, mẹ lo lắng nhiều cũng bằng thừa thôi." Giản Hân Bồi lắc đầu, trong lòng lại vui sướng khi mẹ mình yêu quí Hàm Lạc như thế. Trong thế giới của nàng, có ba, mẹ, Hàm Lạc, đó là trọng tâm trong cuộc sống, nàng vui khi thấy họ ở bên nhau thân mật như vậy.
Về sau thì sao? Có lẽ còn có bạn trai nữa. Nàng nhỏ hơn Hàm Lạc một tuổi, thiếu nữ hai mươi, đúng là tuổi đẹp nhất khát khao một tình yêu.
"Hàm Lạc, ông của con gần đây khỏe không?" Chu Vân Tố quan tâm hỏi.
"Khỏe ạ, lần này con ở bên ông hơn nửa kì nghỉ, tâm tình ông cũng tốt lắm."
"Tính tình ông con cố chấp lắm, đã về hưu rồi, bà cũng mất lâu như vậy, bên cạnh lại không có người thân, sao lại không chuyển đến ở cùng hai bố con, cũng đỡ khiến con phải lo lắng." Chu Vân Tố thở dài nói.
"Ông nói muốn con tập trung học, không muốn con ở bên mãi, suốt ngày chăm sóc người." Tần Hàm Lạc vừa ăn cơm, vừa nói: "Hơn nữa, ông lại có thành kiến với ba con."
"Ông ccon cũng thật là, chuyện của mẹ ccon là chuyện ngoài ý muốn, cũng không thể trách ba con được, hơn nữa đã qua lâu vậy rồi, ba con mới hơn bốn mươi tuổi, dù sao cũng cần có người bầu bạn, cũng muốn có người chăm lo cho bố con hai người. Dì đã gặp cái cô Thước Tuyết Tuệ đó, vừa dịu dàng lại xinh đẹp, rất tốt. Con đó, phải đi khuyên ông ngoại đi."
"Mẹ, đừng nói vậy." Giản Hân Bồi nhíu nhíu mày, sợ khiến cho Tần Hàm Lạc đau lòng.
"Không sao." Tần Hàm Lạc cười cười với cô: "Mình cảm thấy dì nói rất đúng, mình sẽ về khuyên ông ngoại, lại nói là mình cũng không nỡ nhìn ba sống một mình cô đơn."
"Ừ, vậy mới đúng là đứa con ngoan hiểu chuyện chứ." Trên mặt Chu Vân Tố lộ ra nét tươi cười vui mừng: "Trước không nói ba con có người chăm sóc, mà cháu đó, con gái của dì Thước kia kém con vài tuổi, con lại có thêm một cô em gái rồi."
"Vâng."
Một bữa cơm chấm dứt dưới hàng loạt lời thao thao bất tuyệt của Chu Vân Tố, nhưng không khí cũng thực hòa hợp.
"Mẹ mình thật đúng là ngày càng nói nhiều." Trở lại phòng mình ngồi xuống, Giản Hân Bồi vừa oán giận vừa bật máy tính lên.
"Ha ha." Tần Hàm Lạc ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nàng: "Có đôi khi, nghe người ta lải nhải cũng là một loại hạnh phúc mà, chứ cứ nhìn ba mình kìa, gọi một tiếng lặng im không tiếng động, lạnh băng ít nói, trừ thời điểm ông trừng mắt giáo huấn người khác ra."
"Được, nếu cậu thích nghe, vậy hàng ngày tới nhà của mình mà nghe." Giản Hân Bồi trợn mắt liếc cô: "Trời nóng quá, đừng đi ra ngoài làm gì, mình tìm vài bộ phim xem giết thời gian, tối lại tới rạp xem có phim gì mới không."
"Ừ, tùy cậu."
"Nghe nói cô em gái tương lai của cậu rất xinh."
Tần Hàm Lạc ngẩn ra: "Sao cậu biết? Mình cũng chưa gặp qua, chẳng lẽ cậu gặp rồi?"
Nét mặt xinh đẹp của Giản Hân Bồi chợt lóe lên thần sắc phức tạp: "Mình nghe mấy đứa lắm mồm đưa chuyện ở Nhất Trung nói. Cô bé đó học cấp ba ở Bát Trung, nghe nói học rất giỏi. Mẹ em ấy vốn muốn chuyển em ấy đến Nhất Trung, nhưng hình như cô bé không muốn."
"Có lẽ là con bé không thích ba mình, cho nên thế nào cũng không muốn đi gặp ba con mình, có điều, ba mình thoạt nhìn cũng đúng là không giống loại người khiến người khác ưa thích, ha ha." Tần Hàm Lạc tự nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
"Cậu còn nhớ lời hứa đã hứa với mình năm mười tuổi không?" Mày Giản Hân Bồi hơi nhíu lại.
"Cái gì?" Tần Hàm Lạc ngạc nhiên thu lại nụ cười, lập tức giật mình: "Mình đã nói, sẽ không đối xử với bất kì ai tốt hơn đối với cậu."
"Đúng vậy, khi mình nghe nói sau này cậu sẽ có một cô em gái thì có hơi lo lắng rằng cậu sẽ không đối xử với mình tốt như trước nữa." Giản Hân Bồi sâu kín nói.
"Sẽ không, lời mình hứa, mình sẽ giữ." Tần Hàm Lạc nhìn ngắm sườn mặt mê người của nàng, có chút vui sướng vì nàng để ý mình như vậy, trong lòng lại nhẹ nhàng thầm nhủ: "Bồi Bồi, cậu sao có thể biết, trong lòng mình tất cả đều là hình ảnh cậu, như thế nào có khả năng chứa thêm những người khác đây, nhưng mà về sau khi cậu biết được, có thể sẽ sợ hãi hay không?"
Đối với đáp án của cô, hiển nhiên Giản Hân Bồi thực vừa lòng, nàng vừa di động con chuột, vừa nhẹ nhàng tựa đầu lên vai cô, mắt khép hờ, hạnh phúc nói: "Thế giới của mình, có ba mẹ, có cậu, nếu có thêm một người bạn trai đẹp trai nữa, vậy là hoàn mỹ."
Trái tim Tần Hàm Lạc run lên, vừa mới rồi đập rộn vì chút vui sướng, trong nháy mắt đã bị những lời này bóp nát không còn thấy tăm hơi.
Tùy tiện tìm trên mạng vài bộ phim kinh điển, Giản Hân Bồi xem say sưa, Tần Hàm Lạc lại tâm thần không yên, nghĩ tới chuyện khác. Một ngày vốn tốt đẹp, lại bởi vì một câu nói kia của Giản Hân Bồi mà chấm dứt.
Giữa hai người lúc ấy, an an tĩnh tĩnh, đầu Giản Hân Bồi vẫn tựa lên vai Tần Hàm Lạc, việc này đối với nàng mà nói bất quá là một động tác tự nhiên, nhưng thân thể Tần Hàm Lạc vẫn cứng ngắc, lại không dám cử động dù một chút, sợ khiến nàng giật mình. Từ sau lưng mà nhìn xem, hai người quả thực giống một đôi tình nhân.
Rốt cục, xem chán phim hành động, Giản Hân Bồi lại đổi sang phim kinh dị. Một bộ phim Mỹ, [Jennifer's Body], tình tiết khá cũ, cũng có không ít hình ảnh ghê tởm, Tần Hàm Lạc xem chẳng nhíu mày, mà tay Giản Hân Bồi lại không ngừng bấu chặt lấy cánh tay cô đến phát đau, khiến cô cực kì bất đắc dĩ.
Nhưng mà đến phút thứ năm mươi, trong phim bỗng xuất hiện một đoạn hai cô gái hôn nhau, thời gian còn tương đối dài, nóng bỏng hấp dẫn, quay cực kỳ có kĩ xảo. Tần Hàm Lạc chỉ cảm thấy đầu "oanh" một tiếng, mặt bỗng nhiên đỏ bừng, nháy mắt tim liền đập gia tốc.
Cô vội vàng đẩy đầu Giản Hân Bồi ra, làm bộ như vô tình nói: "Khát quá, mình đi lấy đồ uống." Cũng không chờ Giản Hân Bồi nói gì, đã lập tức ra ngoài, rót hai ly trà chanh từ trong tủ lạnh, áp ly thủy tinh lạnh lẽo lên má trong chốc lát, sau đó lại tiến vào lần nữa, đưa một ly cho Giản Hân Bồi.
"Cái phim lừa đảo này thế mà tự dưng lại có cảnh con gái hôn nhau, nhìn cứ kì quái sao ấy." Giản Hân Bồi khẽ cau đôi mi đẹp.
Lòng Tần Hàm Lạc trầm xuống, ra vẻ thoải mái nói: "Hai cô gái đó trông đều rất được mà, cho nên xem cũng thấy ổn đó chứ."
"Nhưng mình vẫn không thể chấp nhận, mà hai người đó thoạt nhìn còn có vẻ nhập tâm lắm, thật không thể tin được." Giản Hân Bồi cúi đầu uống một hớp trà lớn.
Một câu này, tựa như một chậu nước lạnh, dội xuống khiến cõi lòng Tần Hàm Lạc lạnh lẽo.
Ăn xong bữa tối, từ chối lời mời ngủ lại của dì Giản và Giản Hân Bồi, Tần Hàm Lạc cố ý trở về nhà.
Đi xuống lầu, ra sân, Tần Hàm Lạc hít một hơi thật sâu, nét đau thương mất mát trong mắt dường như khó nén nhịn hết sức, hai tay đút túi, thong thả bước đi dưới bóng cây trên con đường ở Nhất Trung.
Cô thầm tự nhủ trong lòng: "Đừng nghe Tử Toàn, cứ như vậy đi. Bảo vệ cô ấy, chăm sóc, đối xử tốt với người ta, nhưng mà, nhất định phải nhớ kỹ, mày chỉ là bạn tốt của cô ấy mà thôi, vĩnh viễn cũng đừng có suy nghĩ không an phận, đừng hủy hoại tình bạn đẹp đẽ trong sáng đó."
Tuy nói thế, nhưng hốc mắt vẫn có chút đỏ, nhớ tới lời thầm oán Giản Hân Bồi vừa nói: "Sao cậu không ngủ lại nhà mình? Thế nào mà gì cũng không giữ được cậu lại, trước đây không phải thường xuyên ngủ cùng nhau sao, giờ lại nói với mình cái gì mà quen ngủ một mình. Hừ, mình thấy là cậu không muốn ở bên mình thì có."
A, mình cũng không muốn như vậy, nhưng mà, mình không có lựa chọn. Mình thích cậu, mình không kiềm chế nổi bản thân. Mình...không bao giờ có thể tự nhiên ở bên cậu như trước kia được nữa, lúc ở bên cậu, mình sẽ khẩn trương, sẽ vui sướng, sẽ đau khổ, mình thực khát vọng cậu tới gần bên mình, lại sợ hãi khi cậu kề bên, tình cảm của mình dành cho cậu, không còn là bạn tốt nữa. Nhưng mà, mình lại không nỡ rời xa cậu. Bồi Bồi, mình nên làm gì bây giờ?
Lòng Tần Hàm Lạc đầy ưu phiền, bỗng nhiên hung hăng đá một cước, đá viên sỏi bên đường bay thật xa, sau đó lấy di động ra, bấm nhanh một dãy số: "Tử Toàn, đêm nay tao đến ngủ chỗ mày nhé." Sau đó xoay người đi ra khỏi cổng Nhất Trung.
Hết chương 2