Chương 844

Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

CHƯƠNG 844: ĐẮM CHÌM TRONG ĐAU ĐỚN

Tiêu Mộc Diên từng chút từng chút bị nước bao phủ, cả người đã hoàn toàn chìm xuống mặt nước, cô đang chờ đợi sự xuất hiện của Kiều Phong, đợi anh đến cứu cô, bởi vì cảm thấy mình xả thân liều mạng cứu anh thì anh nhất định sẽ đến cứu mình, nhưng ngàn vạn lần không thể ngờ tới, cô nhìn thấy Tiểu Đào cũng bị rơi vào trong hồ.

Bảo vệ cuối cùng cũng xông đến, áp chế những người kia lại, sau đó Tiêu Mộc Diên nhìn thấy Kiều Phong nhảy xuống hồ bơi, vốn dĩ cô cho rằng Kiều Phong cuối cùng cũng sẽ đến cứu mình, kết quả cô lại nhìn thấy Kiều Phong kéo Tiểu Đào lên, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ, vì cô biết, bọn họ mắc nợ Tiểu Đào.

Cho nên trong lòng Tiêu Mộc Diên luôn nhận định Kiều Phong sau khi cứu Tiểu Đào thì sẽ đến cứu cô, nhưng cô ở trong này đợi lâu như vậy, kết quả nhìn thấy Kiều Phong ôm Tiểu Đào đi, hình ảnh gấp gáp kia làm cô không cách nào chịu đựng nỗi nữa, lẽ nào Kiều Phong cứ như thế mà đi hay sao?

Chẳng lẽ trong mắt anh chỉ còn một mình Tiểu Đào thôi sao? Vậy cô là gì? Cô ở trong mắt anh rốt cuộc là gì? Không biết vì sao nghĩ đến điều này, Tiêu Mộc Diên cảm thấy rất đau đớn, cô cảm giác được máu nhiễm đỏ ánh mắt của mình, cô có lẽ sẽ chết ở trong hồ bơi này rồi.

Dù sao như vậy cũng tốt, sau khi chết rồi thì tim sẽ không đau nữa, cũng không cần nhìn thấy hình ảnh người đàn ông mình thương yêu ân ái với người phụ nữ khác, như vậy cô sống ở trên thế giới này còn có ý nghĩa gì? Vì thế cô từ bỏ việc giãy giụa, từ từ nhắm chặt hai mắt lại, bởi vì trong thế giới của cô giờ đây chỉ còn hai chữ tuyệt vọng.

Mất đi Kiều Phong, cô cũng như mất đi toàn bộ thế giới.

Không còn thứ gì có thể làm cho cô động tâm tiếc nuối nữa.

Tạm biệt. Vì hiện giờ h@m muốn sống tiếp của cô cũng không còn nữa, dòng nước lạnh như băng xâm nhập vào trong từng tế bào trên cơ thể cô, cô thậm chí sớm đã cảm giác được tâm ý nguội lạnh, khoảnh khắc nhìn thấy Kiều Phong ôm Tiểu Đào đi, cũng không quay đầu lại liếc nhìn một cái, giống như cô so với bầu không khí lạnh băng này càng dễ làm cho người ta coi thường.

Thôi bỏ đi, cô cũng không muốn đắm chìm trong thế giới bi thương này nữa. Lúc này hiện trường một mảnh hỗn loạn, tim của cô đau đến mức rối tinh rối mù rồi.

Cô nhắm mắt, chỉ muốn đi đến thế giới bên kia. Lúc này, cô thật sự không muốn nghĩ nhiều nữa.

Thế mà lúc này lại có một thân ảnh anh tuấn, không để ý nhảy xuống dưới hồ cứu Tiêu Mộc Diên lên.

Cô giống như đã mơ một giấc mơ rất dài, giấc mơ này có chút bi thương, còn có chút làm cho người ta thống khổ.

Đột nhiên, Tiêu Mộc Diên mở hai mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trên chiếc giường quen thuộc, lại nhìn bên cạnh, quả nhiên là An Sâm.

Sau khi nhìn thấy An Sâm, trong lòng Tiêu Mộc Diên khó tránh khỏi có chút thất vọng.

Sự ảm đạm thất vọng của cô đều được An Sâm thu hết vào trong mắt, anh ta cười giỡn mở miệng: “Không ngờ em nhìn thấy anh lại không vui vẻ như vậy, dù sao thì anh cũng là người đã cứu em đấy, em có thể đừng nhìn anh như vậy được không?”

Tiêu Mộc Diên tâm sự nặng nề phun một câu: “Anh vì sao muốn cứu tôi?”

Ý ở ngoài lời chính là đang trách cứ anh ta, vì sao không để cho cô chết đi?

“Anh sao có thể nhìn em chết mà không cứu chứ, em là người quan trọng nhất cả đời này của anh mà.” Câu cuối cùng An Sâm nói rất nhỏ, nhưng Tiêu Mộc Diên vẫn có thể nghe được.

“Nhưng tôi sống trên thế giới này, tôi thật sự cảm thấy rất đau khổ, tôi có một loại cảm giác khó chịu không thể nói thành lời. Tôi cảm thấy chỉ ckhi tôi không còn trên đời này nữa, tôi mới có thể cảm thấy giải thoát, anh vì sao không thành toàn cho tôi.” Tiêu Mộc Diên yếu ớt nằm trên giường, đau khổ cầu xin nói.

“Lẽ nào bởi vì Kiều Phong đính hôn với Tiểu Đào, cho nên em cứ như vậy mà hành hạ bản thân mình sao?” An Sâm thật sự là nuốt không trôi cơn tức này.

“Nhưng anh ấy lại không hề nhớ gì về tôi, tôi cứu anh ấy, anh ấy lại hoàn toàn không quan tâm đ ến tôi, chỉ quan tâm đ ến người con gái của anh ấy, như vậy thì tôi sống làm gì nữa?” Sau khi Tiêu Mộc Diên nói xong câu này thì cười lạnh một tiếng, vì chính cô cũng muốn cười nhạo bản thân mình.

“Em đừng nói bậy, thật ra…” Sau khi An Sâm nói đến đây thì dừng lại, anh ta tuyệt đối không thể nói hết cho Tiêu Mộc Diên.

“Anh đừng ở đây an ủi tôi ủi tôi nữa, tôi sẽ không tin những lời nói dối của anh nữa đâu. Vì tôi không còn bất kì thứ gì để lưu luyến ở trên thế giới này nữa rồi.” Tiêu Mộc Diên khổ sở nhắm mắt lại, một bộ dạng chỉ muốn chết.

Nhìn thấy Tiêu Mộc Diên tự giận mình như vậy, An Sâm đương nhiên rất đau lòng.

“Vì sao em lại hành hạ bản thân mình như thế? Em có biết em làm như thế cũng là hành hạ anh hay không? Nhìn thấy em như vậy anh rất khó chịu, em không thể vì anh mà đối xử với bản thân mình tốt một chút hay sao?” An Sâm gần như dùng hết toàn bộ khí lực mà nói ra lời này, thứ nhất anh ta muốn dỗ Tiêu Mộc Diên, thứ hai là anh ta thật sự đang biểu đạt những lời nói xuất phát từ nội tâm của mình.

Tiêu Mộc Diên không nghe lọt tai lời của anh ta, chỉ thờ ơ nhìn về phía xa xăm, giống như hoàn toàn mất đi linh hồn rồi vậy.

Trong đầu óc của cô luôn hiện ra hình ảnh Kiều Phong ôm Tiểu Đào chạy đi. Có thể cô đối với Kiều Phong, hay là Thịnh Trình Việt mà nói, thật sự là một chút cũng không quan trọng.

Cô tuyệt vọng mà nhắm mắt lại.

Nhìn thấy Tiêu Mộc Diên như thế, An Sâm cũng vô lực, nhưng cuối cùng cũng không thể nói gì. Chỉ nói một câu: “Vậy em hãy nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi ra ngoài trước.”

Tiêu Mộc Diên không trả lời anh ta, nằm bất động trên giường, giống như đã chết rồi.

Tuy An Sâm rất lo lắng, nhưng vẫn đẩy cửa đi ra ngoài. Thật ra trong lòng anh ta vẫn còn một việc rất rối rắm. Bởi vì lúc anh ta chạy nhanh tới hồ bơi, anh ta tận mắt nhìn thấy Kiều Phong quên mình mà nhảy xuống cứu Tiêu Mộc Diên lên. Tuy cả quá trình Kiều Phong mặt không biểu cảm, nhưng An Sâm vẫn có thể nhìn thấy được ánh mắt lo lắng của Kiều Phong.

Sự thật chứng minh, Kiều Phong vẫn rất quan tâm Tiêu Mộc Diên.

Nhưng làm An Sâm vàn ngạn lần không ngờ đến là Kiều Phong thế mà lại đưa Tiêu Mộc Diên nhét vào trong ngực mình, sau đó nói một câu: “Nhớ chăm sóc tốt cho cô ấy.”

Sau đó thì bỏ đi, một loạt cử chỉ kì lạ đó làm cho An Sâm nghĩ hoài không ra.

Trong lòng Kiều Phong rõ ràng có Tiêu Mộc Diên, nhưng thế mà lại giả vờ lạnh lùng làm tổn thương cô ấy.

An Sâm nếu sớm biết người bị thương là Tiêu Mộc Diên, thì khi đó anh ta sẽ không phái người đi giết Kiều Phong rồi. Nói đi cũng phải nói lại, tất cả chuyện này cũng đều là lỗi của anh ta. Chẳng qua, cả đời này anh ta sẽ không để cho Tiêu Mộc Diên biết sự thật. Bởi vì anh ta muốn dùng biện pháp làm cho Tiêu Mộc Diên mãi mãi ở bên cạnh anh ta.

Tiêu Mộc Diên, em sớm muộn cũng là của anh.

Đôi mắt hẹp dài của An Sâm híp lại, trong lòng ngược lại đã có một tính toán khác.

“Đùng…”

Trong phòng truyền đến một âm thanh đùng đùng.

Cô giúp việc hoảng sợ chạy từ bên trong ra, nhìn thấy An Sâm lại vội vàng cúi đầu, giọng nói cũng run rẩy: “Cô ấy…”

“Tôi biết rồi, cô lui ra trước đi.” Không đợi cô giúp việc nói xong, An Sâm đã đoán được tình huống trong phòng.

Nhấn Mở Bình Luận