Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm
Tôn thị ngượng ngùng từ trên ghế mây đứng lên: "Nương, ta chỉ là nói đùa thôi mà, mọi người ăn cái gì ta liền ăn cái đó, chỉ cần không đói bụng là được."
Trình Loan Loan từ cửa đi vào, đặt đồ trong tay xuống: "Buổi sáng hầm canh gà cho nàng dâu Đại Sơn bồi bổ thân thể, không phải tam thẩm cũng đang mang thai sao, ta liền chia ra một chén đưa tới."
"Đại tẩu, cảm ơn ngươi rất nhiều!"
Tôn thị hai mắt tỏa sáng, nàng ta còn tưởng rằng canh này là đưa cho hai lão nhân, không nghĩ tới lại là cho nàng ta, đây quả thực là mặt trời mọc ở đằng tây. Nàng ta sợ chén canh này bị lão thái thái lấy đi khóa lại, lập tức bưng đến, thật cẩn thận uống một ngụm.
Canh gà vừa ra khỏi nồi, vẫn còn nóng, hương vị rất ngon, mặt trên chén canh có một lớp mỡ, uống vào cảm giác toàn thân cũng có sức lực.
Nàng ta uống một ngụm xong không nỡ uống tiếp nữa, mở miệng hỏi: "Đại tẩu, gà nhà các ngươi không phải là để đẻ trứng sao, sao lại giết để hầm canh vậy, thực sự không đáng."
"Đây là gà rừng." Trình Loan Loan cũng không có ý định giấu diếm chuyện này, thịt rừng trong nhà quá nhiều, căn bản là không giấu được: "Là sói hoang đưa tới, chính là con sói cái sinh Tiểu Hắc kia, mỗi khi trời tối đều đến. Có thể là nó lo Tiểu Hắc không có gì ăn nên mang đến cho chỗ ta một đống gà rừng thỏ rừng các loại."
Nàng xách gà rừng trong tay lên: "Trong nhà vẫn còn, ăn không hết, để lâu sợ hỏng, cha, nương, mọi người lấy gà rừng này hầm ăn đi."
Một con gà rừng nặng chừng ba bốn cân, không quá to nhưng cũng rất nhiều miếng thịt, trong nhà một đám con nít bắt đầu nuốt nước miếng.
Trình Loan Loan đặt đồ xuống rồi rời đi.
Triệu lão thái thái xách gà rừng đi vào xử lý.
Tôn thị bưng chén canh gà vào phòng mình, gọi Đông Hoa vào, gắp ra một miếng thịt nhét vào miệng Đông Hoa.
Đông Hoa nuốt cái ực, tiếp tục mở to mắt nhìn nương mình.
Tôn thị trừng mắt nhìn nàng: "Gọi tỷ tỷ ngươi vào, cũng cho tỷ tỷ ngươi ăn một miếng."
Đông Hoa đi ra sân tìm Xuân Hoa, thấy Xuân Hoa đi ra ngoài cũng không gọi lại, trở lại phòng nói: "Đại tỷ đi ra ngoài rồi, con đem một miếng thịt gà chạy theo đưa cho đại tỷ cũng được."
1
Tôn thị gật đầu, gắp một miếng thịt gà đưa đến tay Đông Hoa.
Đông Hoa vừa đi ra ngoài liền há mồm nuốt thịt gà vào bụng.
"Đông Hoa, ngươi đang ăn gì thế?"
Triệu Nhị Vượng từ bên cạnh nhảy ra.
Đông Hoa lau miệng: "Không ăn gì cả."
"Ta thấy hết rồi, ngươi đang ăn thịt. Đại bá nương cho mẹ ngươi thịt, vậy mà ngươi lại dám ăn vụng à." Triệu Nhị Vượng kêu lên: "Tam thẩm, Đông Hoa ăn vụng thịt gà rồi, một miếng thịt gà lớn như thế bị nàng ăn hết sạch."
Tôn thị ở trong phòng đang cẩn thận nhấm nháp canh gà, nghe được ngoài phòng kêu lên, nhất thời hiểu được chuyện gì xảy ra.
Nàng quơ lấy một cây mây bước ra, quất vào mông Đông Hoa: "Nói là cho tỷ ngươi, thế mà ngươi lại ăn vụng. Cái miệng ngươi có tật à, sao cái gì cũng muốn ăn thế hả, xem ta có đánh chết ngươi không này."
1
Đông Hoa bị quất roi bỏ chạy.
Tôn thị không dám đuổi theo, chủ yếu là vì trong bụng có hài tử, sợ thân thể xảy ra chuyện gì.
Bên kia Trình Loan Loan vừa về nhà, chuẩn bị dọn dẹp phân gà phân vịt, ở cổng đột nhiên có thêm mấy bóng người.
"Nương! Là bà ngoại tới."
Triệu Tứ Đản sợ tới mức giật mình, kéo quần áo Trình Loan Loan.
Trình Loan Loan phủi tay, xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy Trình lão thái thái đứng ở ngoài cổng.
Lần trước lão thái thái dẫn theo tiểu tôn nữ tới, lúc này, phía sau lại đi theo một nam nhân trung niên thô kệch.
Lúc này đang là buổi sáng, Triệu Đại Sơn xuống đồng, Triệu Nhị Cẩu Triệu Tam Ngưu đi giao hàng, trong xưởng phía sau nhà cũng không có người, cả nhà đều là mấy lão nhân, nữ nhân và hài tử.
"Mở cửa!"
Trình lão thái thái đẩy cổng ra.
Thần sắc Trình Loan Loan rất bình tĩnh: "Trình lão thái thái có gì cứ đứng ở bên ngoài nói đi, nói xong thì đi nhanh lên."