Chương 282: Xã giao rất mệt mỏi 2

Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Tiền Huy vốn xem thường, tuy nhiên hắn liếc mắt một cái, chén sứ đựng trà thảo dược này rất đẹp. Hắn sờ một chút liền biết, đây là hàng thượng đẳng, so với bát đĩa thường dùng trong nhà bọn họ không kém bao nhiêu.

Dưới đáy bát sứ trắng còn có cánh hoa màu đỏ, đựng trà thảo dược màu nâu, không dơ dáy bẩn thỉu như trong tưởng tượng của hắn.

Hắn uống một ngụm, gật đầu: "Uống rất ngon."

Trình Loan Loan cười nói: "Chỉ là mấy thảo dược tùy tiện hái ở trên núi thôi, bỏ vào trong nước nấu thành trà, mấy hài tử trong nhà đều rất thích uống."

Lúc này, trong số mấy thư sinh có người nhận ra: "Người bán thạch băng trước cửa thư viện Nam Phủ chính là đại thẩm phải không?"

Trình Loan Loan gật đầu: "Đúng vậy, chính là ta, mọi người thấy hương vị món thạch băng thế nào?"

Trịnh Vọng Phong văn nhã cười nói: "Ngày hè uống một chén thạch băng rất là giải nhiệt, nhưng mà mấy ngày nay sao lại ngừng bán vậy?"

"Đây không phải là trong nhà bận việc sao, chờ làm xong việc rồi ta lại nghiên cứu thêm mấy loại đồ ăn mới, đến lúc đó mọi người phải ủng hộ cho ta đấy."

"Đại thẩm yên tâm, ta là người đầu tiên ủng hộ."

"Thạch băng làm ngon như vậy, những món ăn khác nhất định cũng rất ngon."

"Chúng ta liền chờ đại thẩm đến thư viện bán đồ ăn mới!"

Trình Loan Loan cùng mấy thư sinh vui vẻ trò chuyện.

Trình Chiêu ơr bên cạnh có chút không thể tin được, nhị cô hắn thế mà lại có thể hòa mình trò chuyện vui vẻ với những nhị thế tổ này. Hắn chịu không ít thiệt thòi ở trên tay những người này, hắn tình nguyện trốn đi chứ cũng không nguyện ý đi lên đáp lời, hắn luôn cảm thấy những người này không thể nói lý được.

1

Nhưng bây giờ, những người này khi nói chuyện với nhị cô giống như biến thành một bộ dáng khác.

Trình Chiêu từ đầu đến cuối vẫn ở bên cạnh yên lặng quan sát.

Hàn huyên ước chừng khoảng thời gian một nén nhang, rốt cuộc Trịnh Vọng Phong cũng nói cáo từ, một đám người chậm rãi rời đi.

Trình Loan Loan thở phào nhẹ nhõm, trước kia lúc cùng khách hàng bàn chuyện làm ăn cũng không cố kỵ nhiều như vậy. Nhưng đến xã hội giai cấp, xã giao với những người thuộc giai cấp thượng lưu thật sự rất mệt mỏi. Nếu nói sai một câu thì có khi lại chọc thêm phiền toái. Cũng may đám người này đều là những đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi, tâm tư tương đối đơn thuần, tùy tiện nói chuyện phiếm thời gian liền trôi qua.

Nàng liếc mắt nhìn Trình Chiêu, hài tử này đang đứng dưới bóng râm, yên lặng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nàng xoay người đi vào phòng bếp, lúc vừa mới nấu trà, nàng có nấu một quả trứng gà. Nàng vớt ra khỏi nồi, nhúng qua nước lạnh, sau đó lấy ra, đưa cho Thẩm Chính: "Hôm nay ngươi hoàn thành vượt mức nhiệm vụ, thưởng cho ngươi một quả trứng gà."

Thẩm Chính vẻ mặt đều là không thể tin được, hắn lau tay lên người mới dám nhận trứng gà: "Thật sự là cho ta sao?"

Trình Loan Loan cười rộ lên: "Chờ ngươi làm xong trục tuốt lúa thì lại thưởng cho ngươi một cái đùi gà thật to."

Nàng lại nhặt đòn gánh đặt trên mặt đất lên: "Công việc của ngươi xong rồi thì cứ đi nghỉ ngơi đi, ta ra đồng tiếp đây."

Nàng đội mũ rơm lên, tiếp tục ra đồng làm việc.

Thẩm Chính cầm trứng gà, ngây ngốc cười rộ lên.

A Phúc che mặt, nếu nhớ không lầm, thiếu gia ghét nhất chính là trứng gà. Trước kia nhìn thấy trên bàn cơm có trứng gà liền ném cho hắn ăn.

Hắn hy vọng thiếu gia có thể giống như lúc trước, đem trứng gà ném cho hắn.

A Phúc nuốt nước miếng vô cùng khó chịu.

Nhưng Thẩm Chính lại giống như nhìn bảo bối, đem trứng gà bỏ vào trong ngực.

Từ nhỏ đến lớn, cho dù ở nhà hay ở học đường, chưa từng có ai khích lệ hắn cả. Mỗi người đều nói hắn ngang bướng, nói hắn khó đảm trách được nhiệm vụ nặng nề, tổ mẫu tuy rằng thương hắn nhưng cũng sẽ không khen hắn thông minh.

1

Đây là lần đầu tiên có người khen hắn thông minh, còn thưởng cho hắn một quả trứng gà. Quả trứng gà này là phần thưởng của hắn, hắn muốn giữ lại cho cha xem.

"Trình biểu ca, có ngươi ở nhà không?"

Từ ngoài cổng đột nhiên truyền đến tiếng của một cô nương.

Thẩm Chính ngẩng đầu nhìn ra, một cô nương đứng ở cổng. Cô nương này mặc quần áo màu đỏ tươi, bên trên thêu hoa mẫu đơn, lộ ra khuôn mặt như xuân, vô cùng đẹp mắt. Đây là cô nương sạch sẽ, xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp qua.

Nhưng mà cô nương này nhìn chằm chằm Trình Chiêu.

Đây không phải là tức phụ tương lai của Trình Chiêu đấy chứ...

Nhấn Mở Bình Luận