Chương 303: Mùi món kho tỏa ra trong không khí 1

Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Khói bếp lượn lờ.

Nước trong phòng bếp sôi ùng ục, bên trong đang nấu lòng heo.

Trình Loan Loan vỗ ót, sao nàng lại có thể quên mua một cái nồi về chứ, như vậy sẽ tiện nấu ăn hơn.

Nhưng mà bây giờ trong nhà vẫn còn đang lộn xộn, nếu nàng đột nhiên lấy một cái nồi ra thì chắc cũng không phải chuyện gì kỳ quái lắm nhỉ.

Nàng xoay người đi vào trong phòng, mấy hài tử đều đang đứng vây quanh nghiên mực và bút lông để nghiên cứu, nàng yên lặng cúi đầu lục tìm trong giỏ, nhưng thật ra nàng đang mua một cái nồi sắt từ thương thành, sau đó vẻ mặt tự nhiên bước vô lại phòng bếp.

Một nồi dùng để hầm món kho, một nồi khác dùng để nấu cơm và xào rau.

Ngô Tuệ Nương đỡ bụng bước đến, mới làm được một chút đã bị Trình Loan Loan ra lệnh cưỡng chế ngồi trên ghế để nghỉ ngơi.

Nàng tò mò nhìn Trình Loan Loan: "Nương, nồi này để làm gì?"

Trình Loan Loan lấy ra một ít gia vị đặt trên bàn: "Ở trên núi ta phát hiện ra một ít thảo dược, nghe nói rất thơm. Chưởng quầy tửu lâu ở trấn trên có nói, nếu bỏ một ít thứ này vào đồ ăn thì mùi vị đồ ăn sẽ thơm hơn. Đây là hương diệp, còn cái này là bát giác, còn có vỏ quế,... Chờ sang mùa xuân năm sau nhà chúng ta lại trồng một ít, loại thảo dược này khó tìm trên núi, nếu đi mua thì giá lại đắt."

Đây chỉ là loại gia vị thông thường ở hiện đại, nhưng ở cổ đại chỉ có dược quán bán, giá cả lại không hề rẻ.

Thời đại này còn không có cây ớt, thay vào đó lại dùng một loại thuốc Đông y gọi là thù du, hương vị cay nồng, ở nơi này cũng được coi là một loại gia vị tương đối phổ biến.

Nàng đem tất cả các loại gia vị bỏ vào nồi hầm, không bỏ nhiều thù du lắm, chỉ cần thêm một chút để điều chỉnh hương vị là được rồi.

Sau đó, nàng bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Một nửa miếng thịt heo dùng để hầm, một nửa còn lại đem cất để ngày mai ăn, hầm đậu hũ và huyết cùng với nhau, giá đỗ xào, đập hai quả trứng để nấu canh trứng thịt.

Dưới sự hướng dẫn của Trình Loan Loan, rất nhanh Ngô Tuệ Nương đã nấu xong các món ăn, sau đó bắt đầu hâm cơm.

Trình Loan Loan bưng bát thức ăn qua nhà lý chính, trong nhà mấy hài tử đang hít lấy hít để mùi thơm.

Triệu Tứ Đản liếm môi ăn hết mảnh vụn của điểm tâm, mười phần thỏa mãn nói: "Nương, điểm tâm người mua ngon quá."

"Sắp còn cơm rồi mà còn ăn điểm tâm thì làm sao ăn cơm được?" Trình Loan Loan tức giận nói. "Tất cả đều đi rửa tay mau lên, rồi chuẩn bị ăn cơm."

Thẩm Chính nhét miếng điểm tâm còn lại vào tay A Phúc, mở miệng hỏi: "Đại thẩm, điểm tâm này là người mua ở nơi nào vậy, tại sao hương vị không giống với điểm tâm của Bách Vị Các trên trấn Bình An?"

Trình Loan Loan ho khù khụ nói: "Bách Vị Các là nơi nào, hình như ta không mua ở nơi này, chỉ là trên đường gặp một phụ nhân bán điểm tâm, nên ta mua một ít, sao thế, ăn không ngon sao?"

"Ăn ngon, ăn rất ngon!" A Phúc dùng sức gật đầu. "So với Bách Vị Các còn ngon hơn nhiều, nếu phụ nhân này mở cửa hàng bán điểm tâm, ta khẳng định có thể cướp toàn bộ mối làm ăn của Bách Vị Các."

Trình Loan Loan cười ha hả.

Điểm tâm này có thể không ngon được hay sao, trải qua hơn ngàn năm truyền thừa, công nghệ làm điểm tâm ở hiện đại đã phát triển đến cực hạn, điểm tâm ở thời đại này khó có thể đạt đến mức độ như vậy.

Lúc trước quả thật nàng có ý định buôn bán điểm tâm, nhưng nàng chỉ biết lý luận suông, không hiểu thực tế phải làm sao, những thứ như nhào bột cũng cần phải có kỹ thuật, cho nên việc này chỉ có thể để Ngô Tuệ Nương làm, nhưng bây giờ Ngô Tuệ Nương đang mang thai được hơn bảy tháng rồi, đợi thêm hai tháng nữa sẽ tới ngày sinh, vẫn nên chờ hạ sinh đứa nhỏ xong rồi hẳn cẩn thận suy nghĩ xem nên làm việc này như thế nào.

Còn hiện tại cứ tạm thời thử bán món kho trước đã.

Nhấn Mở Bình Luận