Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm
Nàng đi đến phòng bếp, mở nắp nồi ra, hương vị thịt nồng đậm phả vào mặt.
Mùi thịt lượn lờ trong nhà, mấy đứa nhỏ đều không nhịn được mà xúm lại.
Triệu Tứ Đản hít hà: "Nương, đây là món gì mà thơm như vậy?"
Triệu Đại Sơn mở miệng nói: "Chắc là món lòng heo, hồi nãy ta rửa thứ này, không nghĩ là nó thơm đến vậy."
Thẩm Chính nuốt nước miếng: "Nghe mùi thơm như vậy, hẳn là ăn ngon lắm."
Mùi thịt phiêu tán trong sân, bay tới sân nhà ở bên cạnh.
Nê Thu không nhịn được mà hung hăng nuốt một ngụm nước bọt: "Nương, tại sao thịt nhà Tứ Đản thơm như vậy?"
Vương thẩm tức giận mắng hắn: "Trong miệng con còn đang ngậm miếng thịt mà lại thèm thuồng thịt nhà người khác, sao lại không có tiền đồ như vậy?"
Sau mùa thu hoạch, nàng kêu nam nhân của mình lên trấn trên mua một cân thịt heo về, toàn bộ đều mang đi hầm, miệng tiểu tử này còn dính đầy dầu mỡ, vậy mà còn ngửi đến mùi thịt ở nhà người khác.
Vương Vĩnh Thành cũng không nhịn được, nuốt một chút nước miếng: "Không thể không nói tay nghề của thê tử Đại Sơn thật sự rất tốt, sao có thể nấu ra hương thơm như vậy?"
Vương thẩm nhéo tai nam nhân: "Sao? Đây là ghét bỏ tay nghề của ta à?"
"Không phải, đương nhiên không phải!" Vương Vĩnh Thành vội vàng xin tha. "Ta đây không phải chỉ tán gẫu một chút thôi sao, tùy tiện nói thôi, sao nàng có thể coi là thật được."
Vương thẩm hừ lạnh một tiếng, buông tay ra, cúi đầu thu dọn đống chén bát trên bàn.
Nàng đi đến phòng bếp, từ trong nồi lấy ra một chiếc màn thầu, ngẫm lại hình như là quá ít, lại lấy thêm hai cái nữa, hình như vẫn có chút không đủ, nàng hạ quyết tâm, gắp thêm mấy miếng thịt trong nồi. Ba chiếc màn thầu, thêm hai lạng thịt chắc cũng đủ để đổi một chút thức ăn ở nhà bên cạnh rồi.
Vương thẩm bưng một cái bát lớn đi đến trước cửa nhà Trình Loan Loan, càng tới gần, hương nồng đậm xộc vào mũi, vốn là nàng đã ăn no rồi, kết quả vừa ngửi thấy mùi này lại cảm thấy đói bụng.
"Nương Nê Thu, sao ngươi lại đến đây?"
Trình Loan Loan xoa xoa tay đi ra, nở nụ cười.
Vương thẩm có chút ngại ngùng, nói: "Hôm nay cha Nê Thu đi lên trấn trên bán lương thực, có mua một ít màn thầu cùng với thịt. Ta lấy một chút mang qua đây cho mấy hài tử nếm thử, có nhiều hài tử như vậy nhưng chỉ có ba chiếc màn thầu thôi, ngươi xem rồi phân ra ăn đi."
"Sao như vậy được?" Trình Loan Loan vội vàng từ chối, nhà nàng có món gì ngon cũng chưa từng mang cho nhà bên cạnh ăn thử, sao có thể lấy đồ của nhà người ta. "Năm nay mọi người sống cũng không dễ dàng gì, màn thầu và thịt đều là đồ quý hiếm, ngươi mau đem cho Nê Thu và Đại Mạch ăn đi."
"Này, kỳ thật là..." Vương thẩm xấu hổ muốn chết, gian nan mở miệng. "Hài tử nhà ta ngửi được mùi thịt của nhà ngươi, nước miếng chảy ròng ròng nên ta muốn lấy chút màn thầu qua đổi."
"Ài, tưởng đâu là chuyện gì, thì ra là chuyện này." Trình Loan Loan cười một tiếng. "Ta đang nghiên cứu nấu món kho nên đã mua một ít lòng heo để nấu thử xem. Đồ ăn vừa mới ra lò, ta còn đang suy nghĩ tìm người đến ăn thử đây này."
Nàng xoay người đi vào nhà, mỗi một loại nàng lấy một ít, chất đầy bát lớn, sau đó nhét vào tay Vương thẩm.
"Mang về cho Nê Thu và Đại Mạch ăn thử đi, sau đó nói cho ta biết mùi vị như thế nào, có cần thay đổi điểm nào không. Các ngươi giúp ta là đại ân, ta cảm kích còn không hết, sao có thể lấy màn thầu và thịt này được. Nương Nê Thu, ngươi mau đem về đi, nhà chúng ta cũng phải ăn cơm rồi, nhanh đi thôi."
Trình Loan Loan giơ tay đóng cửa.
Một tay Vương thẩm cầm chiếc bát của mình, tay còn lại cầm bát mà Trình Loan Loan đưa, trong bát đựng đầy thịt heo. Mặc dù người trong thành coi thường thịt đầu heo và nội tạng của heo, nhưng đối với người trong nông thôn mà thì đây là hương vị hiếm có, quan trọng là mùi thịt còn thơm như vậy, chỉ ngửi một lát nước bọt đã ứa ra.
Vương thẩm yên lặng hạ quyết định trong lòng, đợt lát nữa ăn sẽ dặn bọn nhỏ không được một ngụm ăn hết, phải từ từ nếm thử hương vị, nếu không sẽ phụ một phen ý tốt của nương Đại Sơn rồi.