Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm
Thẩm huyện lệnh đứng trên bậc thang trước cửa thư phòng, xa xa nhìn thấy nhi tử mình đi tới. Lần từ biệt này đã là hơn nửa tháng không gặp, hắn rõ ràng cảm giác được nhi tử của mình mập lên không ít, trên mặt cũng có chút thịt, bả vai cũng dày hơn một ít.
Ánh mắt vừa chuyển liền thấy được Triệu Nhị Cẩu, tiểu tử này mặc y phục mới, cũng là một người tuấn tú lịch sự.
Không biết tại sao nhưng nhìn thấy tiểu tử Triệu gia, Thẩm huyện lệnh có một tia chột dạ. "Cha!"
Thẩm Chính bước nhanh qua.
"Bà mối Hoàng mà người tìm nói cho Triệu thẩm thời gian ba ngày để suy nghĩ, ba ngày sau sẽ lại đến cầu hôn, người nhanh chóng bảo bà mối đừng đi nữa." Hắn nhanh mồm nhanh miệng nói, "Con đã nói với Triệu thẩm rồi, nhận nuôi thì về sau con vẫn có thể gọi Triệu thẩm một tiếng nương như thường."
Thẩm huyện lệnh nhíu mày.
Hắn trầm ngâm nói: "Chuyện nhận người thân này, ta không đồng ý."
"Hả?" Thẩm Chính trừng mắt, "Vì sao không đồng ý, sao lại không đồng ý?"
Thẩm huyện lệnh chậm rãi mở miệng: "Ta tới cửa cầu hôn không chỉ là bởi vì muốn tìm cho con một người mẹ kế, cũng là Thẩm gia ta cần một vị nữ chủ nhân, Triệu Trình thị thông minh cẩn tuệ, ta rất tán thưởng nàng."
"Nói cách khác, Huyện lệnh đại nhân là bởi vì thưởng thức nên mới muốn cưới nương ta làm thê.
"Triệu Nhị Cẩu đánh bạo, không kiêu ngạo không xu nịnh nói, "Thưởng thức cũng không phải thích, cũng không phải cơ sở để có thể thành hôn, Huyện lệnh đại nhân thưởng thức những người thông minh cẩn thận, tin tưởng trong trấn Bình An có rất nhiều nữ tử phù hợp điều kiện đó."
Thẩm Chính hừ một tiếng nói: "Cha, nói cho cha biết một sự thật tàn nhẫn, theo quan sát của con ở thôn Đại Hà nhiều ngày như vậy biết được, toàn thôn có mấy trăm đại lão gia, ít nhất có quá nửa là thưởng thức Triệu thẩm, theo như cha nói, những người này có phải đều có thể tìm người đến nhà Triệu thẩm cầu hôn hay không?"
"Nói hươu nói vượn!"
Thẩm huyện lệnh trừng mắt liếc hắn một cái.
Việc này rõ ràng là tiểu tử hỗn đản này nói ra, không đề cập tới còn tốt, vừa nhắc tới hắn liền bắt đầu suy nghĩ đến khả năng chuyện này có thể xảy ra.
Nửa tháng này, hắn suy tư hồi lâu, càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, vì thế đi một chuyến đến chùa, cùng lão thái thái hàn huyên một hồi lâu, cuối cùng thuyết phục được lão thái thái, vì thế hắn lập tức tìm bà mối tới cửa cầu hôn, trong mắt hắn, chuyện này hẳn là không có gì ngoài ý muốn.
Lại không nghĩ tới, ngày hôm qua bà mối Hoàng mặt xám mày tro nói cho hắn biết, Triệu Trình thị cự tuyệt mối hôn sự này.
"Chờ ta xong việc sẽ đích thân mình đi gặp Triệu Trình thị." Thẩm huyện lệnh chậm rãi nói, "Ta sẽ cho Triệu Trình thị thấy được sự thành tâm của ta."
Triệu Nhị Cẩu muốn nói gì đó, rốt cục vẫn nhịn được.
Hắn nghĩ tới lời của đại ca, đại ca nói nương có quyền lựa chọn.
Cho dù là muốn cự tuyệt, đến cuối cùng cũng là nương tự mình nói rõ ràng với Thẩm huyện lệnh chứ không phải là hắn đứa nhi tử này hoành hành ở giữa.
Hắn mở miệng nói: "Tiểu dân còn việc phải làm, cáo lui ra trước."
Thẩm Chính vỗ vỗ bả vai Thẩm Huyện lệnh: "Cha, làm con chỉ có thể ủng hộ cha vô điều kiện."
Nếu cha thật sự cưới Triệu thẩm, vậy thì Triệu thẩm sẽ chính là mẹ kế của hắn.
Cho dù lão cha có thất bại, vậy hắn cũng có thể gọi một tiếng mẹ nuôi.
Tóm lại, tiến có thể công, lui có thể thủ, có như thế nào hắn cũng không chịu thiệt.
Thẩm Chính và Triệu Nhị Cẩu ngồi lên xe bò, cùng nhau đi tới trấn Hà Khẩu.
Việc làm ăn món kho tạm thời còn chưa được mở rộng, trước mắt chỉ có thể giao hàng cho Cát Tường tửu lâu và Túy Tiên lâu.
Cát Tường tửu lâu chỉ có một tòa, một ngày ba bốn mươi cân vừa vặn, nhiều hơn nữa thì bán không hết.
Túy Tiên Lâu trải rộng Hồ Châu, lúc trước liền đề xuất một ngày muốn ít nhất ba trăm cân món kho, hôm nay đưa tới hơn một trăm cân, Triệu Nhị Cẩu cho rằng Dương chưởng quỹ sẽ không nói hai lời mà nhận lấy.
"Triệu tiểu ca, thật đúng là không khéo, xe ngựa giao hàng của Túy Tiên Lâu hôm nay đi Hồ Châu." Dương chưởng qũy thập phần ảo não, "Trong cửa hàng bát đĩa đều phải đổi mới, hai cỗ xe ngựa lại đều đi Hồ Châu vận chuyển đĩa, họ vừa mới xuất phát, sợ là phải buổi tối mới trở về...
Những món kho này ta rất muốn nhưng không được rút ra nhân thủ để đưa đi những Túy Tiên lâu khác..."
Thời tiết này không tính là mát mẻ, món kho để qua một đêm mùi vị sẽ không còn tươi mới như vậy nữa, rất ảnh hưởng đến danh tiếng Túy Tiên Lâu.