Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm
Cửa huyện nha vô cùng náo nhiệt.
Thời đại này ngoại trừ một số đại án tư án, bình thường các vụ án đều được thẩm tra xử lý công khai, rất nhiều dân chúng vây quanh trước cửa đại sảnh.
Trình Loan Loan và Triệu Tam Ngưu quỳ ở giữa công đường, quỳ bên cạnh là hai huynh đệ Dư gia và Dư chưởng quỹ.
"Bang!"
Thẩm huyện lệnh đập kinh đường mộc lên bàn, khiến cho ba người Dư gia sợ đến mức cả người run lên.
Nếu bọn họ biết bà tử này có quan hệ với Thẩm huyện lệnh, bọn họ căn bản sẽ không đối nghịch, nhưng bây giờ hình như có hối hận thì cũng đã muộn rồi.
Không đợi Thẩm huyện lệnh thẩm án, Dư chưởng quỹ đã lập tức lên tiếng: "Huyện lệnh đại nhân, quả thật là trong học đường có hai học trò xảy ra xung đột, đây cũng không phải chuyện đại sự gì, thảo dân trả lại hai lượng bạc học phí, còn thêm hai lượng bạc tiền thuốc men, kính xin Huyện lệnh đại nhân xử phạt nhẹ nhàng!"
Thẩm huyện lệnh nhìn về phía Trình Loan Loan: "Triệu Trình thị, Dư chưởng quỹ trả lại ngươi tổng cộng bốn lượng bạc, ngươi có muốn rút đơn kiện không?"
Đây cũng không phải là do Thẩm huyện lệnh xử án cho có lệ, mà đối với nha môn mà nói, kiện tụng án mạng mới là vụ án đáng để thẩm tra xử lý, những chuyện nhỏ vặt vãnh này mỗi ngày có thể phát sinh trên trăm vụ, quả thật vẫn không nên lên đại đường, là do Viên sư gia vì muốn lấy lòng huyện lệnh phu nhân tương lai nên mới vi phạm quy định thăng đường, hơn mười nha sai đứng thành hai hàng giống như là đang thẩm tra một vụ án lớn.
"Bẩm huyện lệnh đi đại nhân, dân phụ không muốn!" Thanh âm của Trình Loan Loan trong trẻo, "Võ đường Dư thị không chỉ lừa gạt có một nhà dân phụ, bởi vì Dư gia có nha dịch làm việc, các khổ chủ bị ức hiếp mà không dám lên tiếng, trong đám người đang vây xem bên ngoài đại sảnh nhất định cũng có khổ chủ!"
Nàng vừa dứt lời, một phụ nhân liền chen vào, đùng một tiếng quỳ gối trước công đường.
"Năm ngoái dân phụ đưa nhi tử đến võ đường Dư thị để học võ, chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi, nhi tử đã khóc lóc chạy về, nói võ đường Dư thị không cho hắn ăn cơm, cũng không cho hắn ngủ, để cho hắn bưng phân bưng nước tiểu, làm mấy công việc nhục nhã... Dân phụ bỏ tiền ra vì muốn học võ chứ không phải để cho nhi tử bắt nạt, khi ấy chỉ muốn Dư gia trả lại tiền, lại bị người của Dư gia đuổi đi, lúc đó đã đến huyện nha báo quan, chính là vị Dư nha sai này quát lớn đuổi dân phụ đi!"
Dư nha sai giận dữ: "Ngươi nói bậy..."
Hắn vừa nói dứt lời, một nam nhân cũng chen vào đại sảnh.
"Nàng không nói quàng, sự thật chính là như thế!" Nam nhân quỳ trên đất chắc như đinh đóng cột nói, "Võ đường Dư thị chỉ có con cháu Dư gia mới có thể được dạy võ chân chính, hài tử mà người ngoài đưa đến, hoặc là bị nhục mạ đến mức thôi học, hoặc là lưu lại hầu hạ con cháu Dư gia, muốn học võ căn bản là không thể..."
Có một thì có hai, có hai thì có ba.
Bên ngoài mười mấy người tràn vào, quỳ trên mặt đất lên án võ đường Dư thị làm chuyện độc ác. Ngay cả là người trên trấn, một tháng cũng không kiếm được hai lượng bạc, gia đình bách tính bình thường bình quân thu nhập mỗi tháng chừng bảy tám trăm văn tiền, cần phải tích góp rất lâu mới có thể đưa nhi tử đến võ đường học võ, nhưng mà tiền này đưa qua đó, không những không để cho nhi tử tiến bộ, mà ngược lại còn để cho hài tử ở võ đường chịu nhục chịu khổ...
Những hài tử mới vừa vào, mỗi ngày một bữa cơm, chính là cháo nấu rau xanh đen thui, buổi tối không có chỗ ngủ, tự mình ở trong sân dọn ngả lưng ra đất ngủ, ngay cả đến một tấm chiếu cũng không có, vấn đề ăn ở thôi thì không nói đến đi, các huynh đệ Dư gia sẽ dẫn theo người mới vào đi thu tiền thuê trên phố... Giống như thu phí bảo kê như giang hồ ở đời sau, những hài tử kia đi theo mấy huynh đệ Dư gia lăn lộn càng lúc càng không ra dáng con người...
Mười mấy người đứng ra tố cáo, người của Dư gia quỳ rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy.