Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm
"Biểu tỷ."
Hạ Tiêu đứng lên, chắp tay chào hỏi, tư thái tỏ ra thành kính nhưng vẻ mặt vẫn thờ ơ lạnh nhạt.
Trình Loan Loan đặt màn thầu lên bàn: "Đây là màn thầu mới ra lò, tranh thủ vẫn còn nóng ăn mấy cái đi, tối nay nếu đói bụng để trong nồi hấp cách thủy một chút là có thể ăn được."
Nàng lấy ra một cái hộp gỗ từ trong tay áo đưa qua, "Đây là lá trà lúc trước ta mua ở trên trấn, bọn nhỏ trong nhà đều không thích uống trà, ngươi cầm uống đi."
Hạ Tiêu quả thật cần trà, đây là thói quen hình thành trong hai mươi sáu năm qua của hắn, trong lúc nhất thời không thay đổi được.
Hắn chắp tay nói: "Đa tạ biểu tỷ."
"Ngươi đã gọi ta một tiếng biểu tỷ, vậy thì cũng đừng khách khí như vậy." Trình Loan Loan cười nói, "Tùy ý một chút, cứ xem như nơi này là nhà của ngươi."
Nàng cũng không ở lại thêm, đưa đồ xong liền rời đi.
Sau khi nàng đi, Hạ Tiêu đứng dậy bỏ màn thầu vào nồi trong bếp, sau đó cầm bát không chuẩn bị trả lại.
Hắn chống quải trượng bằng gỗ, khập khiễng đi tới trên con đường chính trong thôn, hắn vừa xuất hiện đã có không ít người chủ động chào hỏi hắn.
"Tiểu Hạ, vết thương đã lành chưa?"
"Đi đường vẫn còn có chút vấn đề, nằm dưỡng thương cho tốt đi."
"Nghe nói ngươi biết võ công là thật hay giả vậy?"
Sự nhiệt tình của phụ nhân trong thôn, Hạ Tiêu thật sự không thể chống đỡ không nổi.
Trước kia bất luận hắn đi đến nơi nào cũng không có ai dám dùng giọng điệu như vậy hỏi hắn, càng không có khả năng có người dám bắt đầu đụng tới hắn...
Hắn bị bạn già lý chính kéo cánh tay: "Ngươi một mình ở thôn Đại Hà, trong nhà đã có thê nhi chưa?"
Vẻ mặt Hạ Tiêu ảm đạm trong chớp mắt, sau đó lắc đầu: "Chưa thành thân."
"Ây da, thật tốt quá!" Bạn già lý chính kéo tay hắn chặt hơn, "Nhìn ngươi như vậy hẳn là hơn hai mươi tuổi, bên nhà mẹ đẻ ta có một cháu gái, hai mươi tuổi vẫn còn chưa gả ra ngoài... Khụ, không phải bởi vì không ai muốn, mà là trước đó nam nhân đính hôn ngoài ý muốn chết đi, thế nên vẫn chưa gả đi, bằng không ngươi gặp một chút..."
Lời này còn chưa nói xong đã bị Vương thẩm giữ chặt, thấp giọng nói: "Lý chính thẩm, cái này sao được, nghe nói Tiểu Hạ là người của võ đường trên trấn, sao có thể cưới một khuê nữ hơn hai mươi tuổi, chuyện này không được, chắc chắn không được!"
Bạn già lý chính nhìn lướt qua Hạ Tiêu, giọng nói càng thấp hơn: "Hắn đã hai mươi mấy tuổi rồi còn chưa cưới vợ, nhất định là thân thể có vấn đề ở phương diện nào đó, cháu gái ta tuy lớn tuổi một chút nhưng cũng là hoàng hoa đại khuê nữ đường đường chính chính, kết đôi với hắn thì sao... Có điều, lời này ngàn vạn lần không nên nói trước mặt người khác, nghe thấy không?"
Hạ Tiêu lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống đất.
1
Hắn rốt cuộc cũng không nghe nổi nữa, chống quải trượng chạy bán sống bán chết.
Hắn nhanh chóng đi tới cửa sân nhà Trình Loan Loan, hắn liếc mắt một cái đã thấy được mấy nữ hài ngồi trong sân thêu hoa.
Tào Oánh Oánh và Hạ Hoa, còn có Vương Đại Mạch cùng nhau nghiên cứu bộ dáng hoa thêu.
Hạ Tiêu lướt nhìn qua, có chút sửng sốt, sao hắn lại nhìn thấy giống như thêu hai mặt... Đây là phương pháp thêu mà đại hộ nhân gia mới biết được, một tiểu nha đầu trong thôn trang nhỏ vậy mà cũng biết?
Xem ra, là hắn quá coi thường nơi này.
"Sư phụ!"
Triệu Tứ Đản nhanh chóng chạy tới, nhận lấy bát.
Hắn cung kính nói, "Sau này sư phụ phân phó một tiếng, cứ để đệ tử làm, sư phụ ngồi một lát, để con đi pha trà."
Đang nói, Triệu Tam Ngưu đã bưng một ly trà đi ra, cung kính đưa tới tay Hạ Tiêu.
Hạ Tiêu uống một ngụm trà nói: "Bảy ngày sau, chính thức bắt đầu học võ với ta."
Chờ thêm bảy ngày nữa, vết thương của hắn cũng gần như khỏi hẳn rồi.
Ơn cứu mạng nên dùng sinh mệnh để hồi báo, hắn sẽ đem những gì học được cả đời dạy cho hai đệ tử này.
Triệu Tứ Đản mừng rỡ: "Vâng, sư phụ!"
Triệu Tam Ngưu cũng đứng thẳng người: "Xin hỏi sư phụ, bảy ngày này chúng ta cần chuẩn bị cái gì không?"
Hạ Tiêu lạnh nhạt nói: "Mỗi ngày trung bình tấn, buổi sáng một canh giờ, buổi chiều một canh giờ, vi sư sẽ đến kiểm tra bất cứ lúc nào."
Triệu Tứ Đản chớp chớp mắt: "Vậy, cần chuẩn bị kiếm không?"
Hắn đã thấy thanh kiếm kia của sư phụ, lưỡi kiếm hào quang bắn ra bốn phía, chuôi kiếm màu bạc, chính giữa điểm xuyết một khối phỉ thúy màu ngọc bích, có vẻ hoa lệ cao quý, lại mang theo sát khí bẩm sinh.