Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm
Từ bà tử phất phất tay: "Nhanh vào lục soát, ai dám ngăn cản, trực tiếp động thủ!"
Một đám điêu dân, đừng mơ tưởng làm hỏng chuyện tốt của bà ta.
Lần này, bà ta nhất định phải đem đại tiểu thư về, hơn nữa phải vẻ vang mang về, phải khiến cho toàn bộ trấn Hà Khẩu đều biết, Tào gia thiên kim đại tiểu thư đã tìm được rồi!
Từ bà tử mang theo tám thị vệ, tám người tay cầm trường đao, hướng cửa đi vào.
Vương Vĩnh Thành cùng Triệu Tam Ngưu mỗi người đều cầm một thanh đao, che chắn trước mặt Trình Loan Loan.
Những thôn dân khác cũng chưa từng lùi bước, từng người, từng người tiện tay túm lấy thanh củi bên cạnh, lúc nào cũng sẵn sàng xông lên.
Trong căn phòng cũ phía xa, Hạ Tiêu đang nằm trước cửa phơi nắng thì nhìn thấy một màn như vậy, liền đứng lên đi sang đó, tuy nhiên vết thương trên người hắn vẫn chưa lành, đi đứng thật sự có chút chậm.
Hắn còn chưa đi tới thì Tào Oánh Oánh đã từ trong phòng bước ra.
Trình Loan Loan nhìn thấy, cảm xúc trong lòng không biết phải diễn tả như thế nào, nếu Oánh Oánh vẫn luôn trốn tránh không ra, nàng cũng sẽ tận lực che chở, nhưng nếu là Oánh Oánh lộ diện, nàng tuy lo lắng trong lòng nhưng đồng thời còn sinh ra vài phần kính nể, một tiểu cô nương mười lăm tuổi, không né tránh sau lưng người khác mà còn dũng cảm đứng ra đối mặt với tất cả, bởi vì chuyện này, sự yêu thích của Trình Loan Loan đối với tiểu cô nương này lại tăng thêm một bậc.
Triệu Nhị Cẩu nôn nóng đứng ở một bên, trên mặt đều là vẻ không tán đồng, nhưng hắn lại không nghĩ ra biện pháp, hắn không có năng lực ngăn cản Tào gia, cũng không có năng lực thuyết phục Tào Oánh Oánh trốn đi...Lần đầu tiên hắn cảm thấy đời người có quá nhiều chuyện mà bản thân mình không thể khống chế, hắn thật sự quá yếu đuối...
"Các ngươi dừng tay!"
Tào Oánh Oánh lạnh lùng quát.
Từ bà tử ngẩng đầu, trên mặt lộ ra tươi cười: "Đại tiểu thư, lão nô cuối cùng là tìm được ngài, ngài nhanh lên xe đi, chúng ta trở về!"
Chỉ cần tìm được đại tiểu thư là được, việc xử lý đám thôn dân này cũng không cần gấp gáp, ngày sau lại chậm rãi xử lý.
Bà ta bay nhanh tới, bắt lấy tay áo của Tào Oánh Oánh.
Tào Oánh Oánh giơ tay hất ra: "Lớn mật, ai cho phép ngươi chạm vào ta, quỳ xuống!"
Từ bà tử vẻ mặt không thể tin được, con tiểu tiện nhân này, thế mà lại bắt bà ta quỳ xuống?
Bà ta trước kia không ít lần cho đại tiểu thư này vài cái tát, đường đường là Tào gia đại tiểu thư, ở Tào phủ lại phải nhìn sắc mặt bà ta mà làm việc, cho nên bà ta trước nay đều không đem vị đại tiểu thư này đặt vào trong mắt!
"Xem ra cũng không phải là nô bộc của Tào gia." Trình Loan Loan nhẹ nhàng cười: "Đầu tiên là giả mạo quan phủ, rồi sau đó giả mạo thành người Tào gia, ta xem nhóm người các ngươi chính là chán sống!"
Từ bà tử cả giận nói: "Ta chính là nhất đẳng bà tử của Tào gia, là lão nô bên người phu nhân, sao có thể giả mạo như lời ngươi vừa nói?"
"Nếu đúng là hạ nhân của Tào gia, vì sao nhìn thấy đại tiểu thư lại không hành lễ của hạ nhân, còn có, đại tiểu thư bảo ngươi quỳ xuống thì ngươi phải quỳ xuống, nào có chỗ cho ngươi do dự?" Trình Loan Loan lạnh lùng nói: "Không muốn quỳ, vậy tất nhiên ngươi không phải người Tào gia, hôm nay bất cứ giá nào ta đều không để cho ngươi mang chất nữ nhà ta đi."
Nàng vừa nói như vậy thì lập trường của thôn dân càng thêm kiên định, Tiểu Điểm ở bên ngoài cũng lắc lư vọt vào sân, hướng vào đoàn người của Tào gia ngao ngao kêu lên.
Tào Oánh Oánh đỏ mắt.
Nàng có tài đức gì, có thể được thẩm thẩm che chở như vậy.
Càng cảm động thì sắc mặt nàng càng thêm ngang bướng lạnh lùng.
Trước kia yếu đuối nhiều năm như vậy, khuất phục với một bà tử nho nhỏ, hiện giờ, nàng phải học cách trở nên mạnh mẽ.
Có Triệu thẩm che chở, có thôn Đại Hà nhiều người như vậy đứng ở phía sau, nàng không thể sợ, cũng không nên sợ một tên hạ nhân của Tào gia.
Tào Oánh Oánh nâng lên tay, một bạt tay rơi xuống: "Ta nói, ngươi quỳ xuống cho ta!"
Từ bà tử tức tới phát run: "Ngươi, ngươi cũng dám đánh ta......"
"Kêu ngươi quỳ xuống thì mau quỳ xuống, đâu ra mà nhiều lời như vậy!" Triệu Nhị Cẩu một chân đá qua: "Quỳ cho tốt mà nghe đại tiểu thư nhà các ngươi dạy bảo!"
Thẩm Chính cười lạnh: "Ở Thẩm gia nhà ta, loại này điêu nô nên đánh ba mươi đại bản, đánh chết là tốt nhất!".