Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm
Bởi vì hôm nay có thánh chỉ nên các nàng nhất thời đều không để ý một chuyện, đó chính là, người mà nương Đại Sơn nói là chất nữ nhà mẹ đẻ, thế mà lại là thiên kim tiểu thư Tào gia huyện Hà Khẩu!
Khó trách lần đầu tiên khi nhìn thấy Tào Oánh Oánh, liền cảm thấy không giống người thường, thì ra thật sự là tiểu thư khuê các.
Tuy rằng các nàng rất hâm mộ Tào gia có tiền, nhưng đồng thời cũng rất đồng tình với tao ngộ mà Tào Oánh Oánh gặp phải. Hậu trạch nhà giàu nhiều nữ nhân với đủ các loại âm mưu quỷ kế.
Vẫn là người trong thôn bọn họ thuần phác, nhìn ai khó chịu liền mắng vài câu chua chát, nhiều lắm là đánh một trận nữa, dù sao tuyệt đối sẽ không âm thầm hãm hại...
Vương thẩm tò mò hỏi Trương bà nương: "Trịnh gia cũng là gia đình giàu có, Tú Hồng gả qua đó, trong viện có một đống nữ nhân, những nữ nhân này mỗi ngày đều là ngươi hại ta, ta hại ngươi sao?"
Trương bà nương giật giật khóe miệng nói: "Trịnh thiếu gia cũng chỉ có ba thiếp thất thôi, đừng nghĩ quá phức tạp."
Nương Đại Đầu mở miệng nói: "Hai nữ nhân thôi mà đã có thể náo lật trời rồi chứ đừng nói gì đến ba nữ nhân. Hậu viện kia cũng không biết có bao nhiêu náo nhiệt đâu."
"Hừ, ta thấy các ngươi chính là không quen nhìn chất nữ ta có cuộc sống tốt!" Trương bà nương hừ một tiếng: "Chờ ngày sau Trịnh thiếu gia làm đại quan, chất nữ ta chính là quan thái thái, đến lúc đó các ngươi thấy quan thái thái còn phải quỳ xuống!"
"Chậc!" Bạn già lý chính tiến lại gần: "Nương Đại Sơn bây giờ là quan thân đường đường chính chính, cũng không cần chúng ta quỳ xuống, chất nữ ngươi đợi lúc nào có quan thân rồi lại nói mấy lời khoác lác như vậy đi!"
"Đúng thế đúng thế." Tôn thị bĩu môi: "Đại tẩu ta so với chất nữ ngươi lợi hại hơn nhiều, đại tẩu ta là Tuệ nhũ nhân do hoàng thượng thân phong, là mệnh phụ cửu phẩm triều đình đấy. Đại tẩu ta còn chưa đắc ý, ngươi đắc ý cái gì..."
Tôn thị mở miệng tiếng nào tiếng nấy đều là đại tẩu ta, làm cho cả đám người không biết phải nói gì.
Trước kia Tôn thị thỉnh thoảng lại đi nói xấu nương Đại Sơn, còn thường xuyên gây khó dễ với nương Đại Sơn nữa, chuyện này cả thôn đều biết.
Lúc này nương Đại Sơn trở thành mệnh phụ triều đình, sắc mặt Tôn thị lập tức thay đổi, mọi người cũng không biết nên nói cái gì mới phải đây.
Tuy nhiên Triệu lão thái thái lại rất vui mừng, lão nhân lão gia bà nhân cơ hội cảnh cáo: "Biết đại tẩu của ngươi tốt là được, chứng tỏ ngươi còn không quá ngu xuẩn. Sau này còn dám sinh sự khiêu khích ly gián thì cứ cút ra khỏi Triệu gia cho ta, Triệu gia có vinh quang hay không cũng không có quan hệ gì với ngươi nữa hết..."
"Ai nha nương, đang có nhiều người nhìn như vậy, những lời này chúng ta trở về rồi nói sau." Tôn thị cười hì hì ôm cánh tay Triệu lão thái thái: "Sau này con nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tranh thủ sinh cho nhà cũ Triệu gia chúng ta một tiểu tôn tử."
Vương thẩm mở miệng nói: "Đều nói chua nhi cay nữ, gần đây ngươi thích ăn chua hay cay?"
Tôn thị liếm liếm môi, ngày đó có món ốc bươu, tuy rằng mẹ chồng không cho ăn nhưng nàng ta vẫn bảo Triệu Hữu Tài lén giữ lại cho nàng ta ba con. Vị cay này thật sự là quá sảng khoái, ba con hoàn toàn không đủ... Nàng ta thích ăn cay như vậy, trong bụng sẽ không phải là khuê nữ chứ!
"Ta, ta thích ăn chua!" Tôn thị nói cộc lốc: "Thích nhất là loại sơn tra chua nhất kia kìa!"
Chu Hổ Tử lấy từ trong túi ra một quả sơn tra đưa qua: "Trên núi còn lại không nhiều lắm, khó khăn lắm mới hái được hai quả, Triệu Tam thẩm, đều cho ngươi này."
Tôn thị nhận lấy cắn một miếng, ai ôi ôi, chua chết nàng mất thôi, nàng há mồm liền muốn nôn ra nhưng rồi lại cứng rắn nhịn xuống.
Để sinh nhi tử, nàng phải ăn chua, có chua đến đâu cũng phải nuốt xuống.
Triệu lão thái thái thật sự là không biết nói cái gì cho phải. Tức phụ lão tam này, lắm mồm còn hay ganh tỵ, da mặt còn dày, tâm nhãn cũng nhỏ. Thật hy vọng sinh một nhi tử rồi thì có thể làm cho tức phụ lão tam thay đổi một chút đi...