Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm
"Nương..." Giọng nói của Ngô Tuệ Nương đều vỡ vụn, nàng nắm lấy tay áo Trình Loan Loan, khóc nói, "Cứu hài tử, nhất định phải cứu hài tử... Nương, van cầu người, giúp con..."
Trình Loan Loan vuốt tóc nàng ấy, dịu dàng nói: "Bà mụ Dư sắp tới rồi, con đừng nóng vội, hài tử sẽ không sao đâu."
Ngô Tuệ Nương thống khổ nhắm mắt lại: "Lần trước con dê cái kia không phải cũng khó sinh sao... Nương, liền dùng biện pháp kia, đem hài tử lấy ra, con không sợ đau, cũng không sợ chết... Nương, van cầu người..."
"Không được!"
Triệu Đại Sơn một câu liền phủ quyết.
Hắn nắm chặt tay tức phụ, hôn mu bàn tay nàng, thanh âm khàn khàn nói: "Chúng ta còn trẻ, hài tử về sau có thể lại có, nhưng nếu như nàng không còn, ta nên làm cái gì bây giờ..."
Ngô Tuệ Nương vô lực lắc đầu: "Đại Sơn, hài tử không thể có việc gì được, hài tử nhất định không thể có việc gì, chàng đi ra ngoài, đi ra ngoài đi!"
"Đại Sơn, con ra ngoài đi. "Trình Loan Loan chậm rãi mở miệng, "Oánh Oánh, con cũng ra ngoài đi."
Tào Oánh Oánh bưng một chậu máu đi ra ngoài.
Hốc mắt Triệu Đại Sơn đỏ bừng, muốn nói gì đó, nhưng vẫn nhịn xuống, hắn lắc đầu: "Con muốn ở lại chỗ này trông coi, không đi."
Trình Loan Loan biết tử huyệt của nhi tử này, trong lúc nguy cấp này, khẳng định không muốn rời đi.
Nàng cũng không khuyên nữa, nàng đi đến đầu kia giường, lấy máy theo dõi tim thai từ khu trữ vật của thương thành ra, trước mắt mấu chốt nhất là phải xác định hài tử có còn sống hay không.
Nếu hài tử đã... vậy thì không cần phải kiên trì nữa.
Nàng lấy máy tim thai đặt lên bụng của Ngô Tuệ Nương, rất nhanh liền có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ.
Tim đập vững vàng có lực, hài tử này còn sống, hơn nữa tình huống vô cùng tốt!
Hẳn là nước ối còn chưa chảy ra toàn bộ, trong tử cung vẫn còn có dưỡng khí, cho nên hài tử cũng không ngạt thở trong tử cung.
Ngón tay nhỏ bé trắng nõn kia, lại còn nhúc nhích một chút.
Triệu Đại Sơn lúc này toàn tâm toàn ý đều là thê tử của mình, tâm trí đều rối loạn, căn bản là không chú ý tới nương mình đang làm cái gì.
Trình Loan Loan có chút luống cuống tay chân, cho dù có cắt sản đạo thì sợ cũng rất khó sinh con ra.
Nếu như ở hiện đại, hẳn là sẽ chuyển sang sinh mổ, nhưng nàng lại không học y, cho dù có thể mua được tất cả dụng cụ chữa bệnh, nàng cũng không thể thực hiện ca phẫu thuật nguy hiểm như vậy.
Trong đầu của nàng hiện ra đủ loại ý niệm, mặc dù suy nghĩ rất nhiều, nhưng trên thực tế cũng mới chỉ trôi qua hai phút.
Ngay lúc này, ngoài cửa sổ vang lên tiếng vó ngựa.
Sau đó liền chuyền đến tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng sinh bị đẩy ra, bà đỡ Dư vọt vào.
Bà ấy vừa xuống xe ngựa liền nghe Triệu lão thái thái nói tình huống, khi chính mắt nhìn thấy bàn tay nhỏ bé kia mới biết được tình huống này thật sự rất nghiêm trọng.
Bà bảo người bưng nước nóng đến, rửa tay nhiều lần, giọng nói có chút trầm xuống: "Tiểu tức phụ này thai vị không đúng, cần phải chỉnh vị trí của thai nhi trước, chuyện này nguy hiểm rất lớn, cho nên phải được mấy người cho phép, ta mới dám thao tác."
Triệu Đại Sơn vội vàng hỏi: "Nguy hiểm rất lớn là có ý gì?"
"Một thao tác sai lầm sẽ khiến sản phụ dẫn đến xuất huyết nhiều, hài tử cũng sẽ chết." Bà đỡ Dư chậm rãi nói, "Nhưng nếu như không hành động thì hài tử nhất định sẽ chết, mà sản phụ cũng sẽ không khá hơn là bao, nhẹ thì về sau cũng không thể sinh con, nặng thì một xác hai mạng..."
Trong nháy mắt sắc mặt Triệu Đại Sơn cắt không còn một giọt máu, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống.
"Giúp ta..." Ngô Tuệ Nương khó khăn mở miệng, "Chỉ cần có thể cứu đứa bé, ta đều có thể..."
Trình Loan Loan đứng ở bên cạnh không nhúc nhích, trên thực tế là ở trong thương thành nhanh chóng mua một quyển sách về vị trí bào thai, sau khi xem được đoạn mấu chốt kia, nàng liền thở phào nhẹ nhõm, thì ra vị trí thai nhi không chính xác quả thật có thể chỉnh vị trí thai về hướng thai tự nhiên, có điều cần bà đỡ có kinh nghiệm phong phú tới làm chuyện này, bà đỡ Dư đỡ đẻ ba bốn mươi năm, kinh nghiệm tuyệt đối phong phú.
Ít nhất, mức độ nguy hiểm khi chỉnh vị trí thai thấp hơn rất nhiều so với việc để nàng làm giải phẫu sinh mổ.
Trình Loan Loan mở miệng: "Bà đỡ Dư, vậy làm phiền ngươi rồi."