Chương 45

[12 Chòm Sao] Ngày Xửa Ngày Xưa

Kim Ngưu đi sau hai chị em Mộc Ly, Mộc Hy. Cả hai cô bé đều đang chạy theo con bướm kì lạ kia. Họ càng đi thì càng ra khỏi khu rừng của Mộc thần.

Cảnh quan bên đường cũng không còn tươi xanh như ở trung tâm. Những cái cây sum suê, um tùm tán lá thay bằng vẻ hoang sơ, khô cằn bởi những cành khô trên những cái cây như sự sống đã rời khỏi chúng từ rất lâu.

Hai chị em Mộc Ly và Mộc Hy mải mê đuổi theo con bướm có màu sắc lạ mắt kia cũng chẳng mảy may gì về việc mình đang tiến xa khỏi khu rừng của cha chúng. Kim Ngưu ngao ngán lắc đầu, hồi nhỏ cô ham chơi đến vậy à.

Một dòng điện chạy dọc xương sống Kim Ngưu. Tóc gáy cô dựng hết lên, da gà da vịt nổi lên hết trên làn da trắng hồng. Liếc mắt nhìn xung quanh, cảnh giác quay ra sau nhìn xem có ai không. Những thứ này khiến cô có cảm giác không lành.

Sư Tử ôm Xử Nữ trong lòng. Anh hai đã lịm đi sau khi cố gắng cứu anh Nhân Mã. Khóe môi vương lại chút máu, chiếc áo sơ mi trắng loang lỗ màu đỏ sẫm.

Lấy tay quẹt đi vệt máu trên môi Xử Nữ, Sư Tử đưa mắt nhìn một lượt mọi người. Tất cả đều rã rời bởi trận chiến không hồi kết kia. Cô nghiến răng, đáy mắt toát ra sự phẫn nộ, căm ghét.

Tại sao lại thành ra như thế này?

Tại sao lại khiến Kim Ngưu phản bội tất cả mọi người?

Tại sao lại khiến người bạn thân nhất quay lưng với cô?

Tiếng hét của Ái Vân từ bên ngoài vọng vào trong lồng giam. Lúc này bọn họ mới để ý đến sự vắng mặt của Ái Vân và Bạch Dương.

"Các ngươi định để bạn mình bị xé xác bởi lũ Veran của ta sao? Lạnh lùng quá đấy!"

Mộc Ly thương cảm. Lệnh cho những sợi dây leo của lồng giam thắt chặt lại với nhau hơn, tạo thành một bức tường dày hơn. Mục đích là để người bên ngoài không vào được, người bên trong không ra được.

Ái Vân sắp đạt tới giới hạn. Sức lực của cô đã tiêu hao hết. Lớp kết giới xuất hiện thêm nhiều vết nứt do lũ Veran đập mạnh vào không ngừng.

Gương mặt nhỏ nhắn thấm đẫm mồ hôi, trắng bệch không chút sức sống. Tay chân cô bủn rủn, tê liệt, không chút cảm giác. Nhưng hai tay vẫn cố chấp dựng lên lớp kết giới mỏng manh. Tự nhắc nhở bản thân không được buông tay xuống. Nếu không thì cả cô lẫn Bạch Dương đến chết cũng chẳng được yên.

Đôi mắt mỏi mệt muốn nhắm lại, cô thật sự không trụ nổi được nữa. Trước khi rơi vào khoảng đen vô định, Ái Vân nhìn thấy được một luồng ánh sáng rực rỡ xuyên qua cái lồng giam bằng cây của Mộc Ly thẳng lên bầu trời chết chóc. Ngay sau đó cô nghe thấy tiếng cắt gió và cuối cùng là giọng nói ấm áp quen thuộc.

"Ái Vân! Chị có nghe em nói không?"

"Quốc Bảo, chị mệt quá! Có cố mấy cũng không nhúc nhích được nữa. Phiền em chăm sóc Bạch Dương và chị vậy."

Quốc Bảo gật đầu với Ái Vân thì cô mới nhắm mắt. Anh nhìn sang Nhân Mã dùng ánh mắt buồn bã ngắm khuôn mặt an yên tựa như đang ngủ của người tình.

"Anh mau đi giúp mọi người đi! Anh yên tâm! Mọi chuyện ở đây hãy giao cho em."

Nhờ Quốc Bảo nhắc nhở thì Nhân Mã mới thôi làm kẻ si tình. Anh đặt tay lên vai Quốc Bảo như một lời nhờ cậy, tin tưởng. Rồi giang rộng đôi cánh đen bay tới nơi hỗn loạn kia.

Rầm! Rầm! Rầm!

Những tiếng đập chói tai liên tục vọng vào bên trong kết giới do Bảo Bình tạo nên. Cô hơi ngẩn người, giữ bình tĩnh tiếp tục hồi sức cho Song Ngư. Tuấn Dương đang cố gắng lôi bọn họ ra ngoài. Từ đây cho đến khi Song Ngư tỉnh lại, cô phải kiên trì giữ vững lớp kết giới này đến cùng.
"Cuối cùng cũng chịu lộ diện rồi sao? Hỡi con gái của Hỏa thần Felica!"

Cái lồng giam mới nãy còn nguyên vẹn giờ chỉ là đống tro tàn nằm dưới đất. Chúng bị thiêu rụi bởi ngọn lửa giận dữ của Sư Tử trong tích tắc.

Cô gỡ bỏ chiếc lắc vàng phong ấn sức mạnh, trở về biến thể đầu tiên trong hình dạng nguyên thủy của mình. Viên hồng ngọc lựu hiện lên giữa trán, mái tóc nâu rực lửa, dưới lòng bàn chân cũng có hai ngọn lửa nhỏ.

"Ngươi định dùng hình dạng này để đánh với ta nữa à? Hậu duệ của Hỏa thần, ngươi đánh giá thấp năng lực của ta rồi đấy."

"Ai nói với ngươi rằng ta xem nhẹ đối thủ của mình?"

Hai cánh tay thanh mảnh bùng cháy trong khi Sư Tử tiến gần tới chỗ Mộc Ly. Thâm tâm Sư Tử khẽ lay động, hít một hơi thật sâu, cô hi vọng mình có thể kiểm soát thứ sức mạnh khổng lồ này.
"Lần này ta sẽ đánh cái thứ ký sinh nhà ngươi văng ra khỏi Kim Ngưu."

"Hai mẹ con Felica quả thật là ngạo mạn như nhau."

Rầm! Rầm! Rầm!

Song Ngư tỉnh dậy trong những tiếng đập chói tai từ tứ phía. Một vài giọt nước rơi xuống mặt, anh ngước lên thì thấy Bảo Bình mồ hôi đầm đìa, gồng sức giữ lấy kết giới.

"Thế nào? Anh tìm thấy họ chưa?"

"Rồi! Cả hai đều thoát nạn trong gang tất."

"Vậy là ổn rồi! Giờ thì anh nghĩ chúng ta có thoát khỏi đây được không nhỉ?"

Bảo Bình mừng rỡ khi Song Ngư quay lại. Cô méo miệng hỏi anh trong khi Tuấn Dương dồn dập tấn công từ bên ngoài. Song Ngư đảo mắt, lắng nghe từng động tĩnh đang diễn ra.

"Anh có cách này. Nhưng em phải tin anh."

Song Ngư đặt tay lên hai vai Bảo Bình, mặt đối mặt, nhìn thẳng vào mắt cô. Bảo Bình bị thuyết phục bởi sự quyết đoán của Song Ngư. Cô đồng ý nghe xem kế hoạch của anh là gì.
Trước mắt Kim Ngưu là ranh giới lãnh thổ của bốn vị thần nguyên tố. Thủy - Mộc - Hỏa - Thổ sắp xếp theo thứ tự từ trái qua phải. Giờ thì cô hiểu vì sao cây cối gần đây đều mang dáng vẻ đìu hiu, xơ xác rồi. Chúng ở quá gần hơi nóng từ lửa của Hỏa thần, không phải là nơi thích hợp để đâm chồi nảy nở.

Trong một cái chớp mắt, không biết sao Kim Ngưu thu nhỏ lại thành Mộc Hy. Lúc cô còn đang hốt hoảng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì cô đã là Mộc Hy trong thế giới này.

Nhíu đôi lông mày, khuôn mặt trái xoan trở nên tròn trịa, bầu bĩnh. Vậy đây là mảnh ký ức mấu chốt cho tất cả mọi chuyện xảy ra với cô và Mộc Ly. Chỉ khi một người chạm tới ký ức quan trọng có một sự liên kết chặt chẽ với chính mình thì họ mới trở thành bản thân mình của lúc đó trực tiếp tái hiện lại diễn biến trong câu chuyện.
Những cái rễ khổng lồ tụ lại về xung quanh Mộc Ly bảo vệ chủ nhân của chúng khỏi cơn mưa lửa kia. Ả tiếp tục thu mình vào trận đồ phòng thủ kia, chờ xem đối phương sẽ lộ ra những khuyết điểm gì. Lúc đó ả sẽ ra một đòn quyết định, chấm dứt đối thủ.

Những ngọn lửa giáng xuống đầu Mộc Ly như vũ bão. Sư Tử nghĩ thầm, ả ta vẫn chưa chịu phản đòn sau bao nhiêu lâu à. Cô nhớ lại tình tiết xảy ra trong trận đấu giữa Nhân Mã và Mộc Ly.

Ả ta cũng đột nhiên thu mình lại khiến Nhân Mã hấp tấp nghĩ rằng có thể đánh trực diện được. Cuối cùng là tự gài mình vào cái bẫy người khác giăng ra.

Nếu Mộc Ly định dùng chiến thuật này với cô nữa thì được thôi. Cô sẽ cho ả ta biết ra chiêu này với cô là sai lầm.

"Ma Kết anh còn sức không?"

"Em muốn làm như thế nào?"
"Em muốn anh nâng hết phần đất mà những cái rễ của ả ta bám vào lên không trung."

Ma Kết không hỏi nhiều. Anh lập tức làm theo lời Sư Tử. Mặt đất trong phạm vi mười mét dưới chân Mộc Ly dễ dàng được nâng lên trên cao. Trong khối đất đó ta có thể thấy được gốc của những thứ đang lúc nhúc phía trên trồi ra bên ngoài.

Như vậy thì những cái rễ sẽ mất nhiều thời gian hồi lại hơn khi bị thiêu cháy.  Chúng không có đủ chất dinh dưỡng để tiếp tục chữa lành những thương tổn.

"Chị Thiên Yết, anh Song Tử! Hai người canh chừng bên dưới, đừng để cho những cái rễ của Mộc Ly chạm được mặt đất."

Theo lời Sư Tử, Thiên Yết hóa thành con phượng hoàng lửa cùng Song Tử ở trên lưng bay tới ngăn mọi sự nỗ lực của những cái rễ cắm xuống đất hút chất dinh dưỡng. Phàm là cái nào định chui xuống lòng đất lại đều bị cả hai hủy hoại. Dần dần chất dinh dưỡng trong khối đất đang lơ lửng kia cạn kiệt, cấu trúc của nó nứt vỡ do khô cứng, rơi vụn xuống dưới.
Mộc Ly bị dồn vào góc. Ả bắt buộc phải bước ra khỏi trận đồ phòng thủ của mình. Thu hồi đám rễ, Mộc Ly một thân một mình đứng trên cao đối diện với tất cả.

"Ngươi nhanh nhạy hơn tên nhóc xài lốc xoáy kia đấy."

"Ngươi sử dụng cùng một quỷ kế, chỉ có kẻ ngốc mới không nhìn ra."

Sư Tử bay lên ngang tầm với Mộc Ly. Bốn mắt nhìn nhau, xa lạ và căm hận. Chẳng thể nào tìm được Kim Ngưu dịu dàng của cô trong đáy mắt đối phương.

"Thập Hi Tử Dương"

Mười đoá cẩm tú cầu rực rỡ xuất hiện xung quanh Sư Tử. Chúng đồng loạt hướng về phía Mộc Ly phóng ra lửa san bằng mặt đất dưới chân ả. Những đóa hoa di chuyển lửa theo bước chân của Mộc Ly, bất kể ả muốn bước tới đâu thì chúng liền theo sau hủy hoại nơi đó.

Nhảy từ chỗ này sang chỗ khác né những luồng lửa một cách nhẹ nhàng, Mộc Ly còn làm ra động tác ngáp ngủ.  Bị khiêu khích, Sư Tử trực tiếp bẻ cong hướng chiếu của một luồng lửa chĩa thẳng lên người ả từ bên dưới.
Mộc Ly chỉ lo trêu đùa Sư Tử, cho rằng cô là một mối đe dọa không đáng kể, hoàn toàn không nghĩ rằng mình sẽ bị bỏng như bây giờ. Ả la lên một tiếng, người đầy vết bỏng, nhanh chóng tránh ra khỏi thứ có sức nóng khủng khiếp kia.

"Phúc Diệp"

Một đám lá nhỏ xuất hiện theo lời Mộc Ly. Xếp chồng nhau đắp kín những vết bỏng đang ửng đỏ khiến chúng lành lại với tốc độ kinh ngạc, dần dần trả cho làn da kia sự mềm mại vốn có.

Ma Kết cho khối đất vỡ tan tành. Chỗ đứng của Mộc Ly cũng nhờ đó mà biến mất. Sư Tử lao xuống theo Mộc Ly đang rơi tự do. Cô nắm chặt hai vai ả, dồn toàn lực đẩy đối phương chạm đất nhanh nhất có thể.

Ma sát giữa đôi bàn tay rực lửa của Sư Tử làm lửa trên tay cô lan tới vai Mộc Ly lớn hơn, sức nóng khủng khiếp hơn. Hơi nóng từ lửa khiến những chiếc lá đang đắp lên vết thương của Mộc Ly bị thiêu rụi, những vết bỏng cũ chưa kịp lành hết nay còn lan rộng ra thêm cộng dồn thêm những vết mới chuẩn bị hình thành.
Mộc Ly hét lên đau đớn, giãy giụa khỏi sự kiểm soát của Sư Tử. Cảm nhận như nội tạng của mình cũng bị thiêu đốt theo.

Cả hai lao xuống đất với một tiếng động điếc tai. Mặt đất vốn đã nứt mẻ rất nhiều giờ càng nặng thêm. Làn khói xám mù mịt bốc lên từ cái hố họ tạo ra khi hạ cánh.

Nhấn Mở Bình Luận