Kiêu Phong
Nhìn Trần Tuyết Nhi bước ra khỏi phòng, trong lòng Lục Thất khẽ thở dài, hắn vốn muốn dùng nhu tình đối xử với nữ nhân mà hắn động tâm này, hiện tại chỉ có thể bày ra bộ dáng cường bá làm cho nàng kinh sợ, điều này làm cho hắn cảm thấy buồn bã, mất mát, ánh mắt dịu dàng ở huyện Thanh Dương sợ rằng không thể nhìn thấy được nữa.
Một lát sau, Trần Tuyết Nhi bưng một chén trà xanh quay trở lại phòng, trên khuôn mặt là nụ cười lạnh lùng, Lục Thất cầm lấy chén trà uống hai ngụm, nhìn về phái Trần Tuyết Nhi nói:
- Mấy ngày nay có học về quản lý sổ sách không?
- Không có.
Trần Tuyết Nhi lạnh giọng nói.
- Ngươi không muốn học quản lý sổ sách, có phải muốn vĩnh viễn là một nô tỳ thấp kém hay không.
Ngữ khí của Lục Thất trở nên lạnh lùng.
Nụ cười gượng trên mặt Trần Tuyết Nhi khẽ biến, giây lát sau rũ mắt không nói một lời.
Lục Thất lạnh nhạt nói:
- Ta biết cô không nguyện ý gả cho ta, cũng biết cô chịu ủy khuất, nhưng ta sẽ nói rõ cho cô biết, nam nhân khoan dung giống ta đây không có bao nhiêu người, ta sẽ không cưỡng ép giữ lấy cô, chỉ hy vọng cô có thể tôn trọng tình cảm của ta đối với cô, mặt khác, ta khuyên cô nên suy nghĩ thực tế một chút, thời điểm thích hợp nên về thăm mẫu thân đi, về phần có thể nở mày nở mặt trở về hay không, chính là phải dựa vào sự cố gắng của cô rồi.
Trần Tuyết Nhi thẹn quá hóa giận nói:
- Có phải chỉ cần cởi y phục cho ngươi nhìn là có thể nở mày nở mặt trở về hay không.
Lục Thất sửng sốt, kinh ngạc nhìn Trần Tuyết Nhi, nụ cười lạnh lùng như băng tuyết, ẩn chứa bi thương, trào phúng, làm lòng hắn phát lạnh, giống như đánh mất một thứ vô cùng quan trọng, vô cùng quý giá.
Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cửa phòng, lặng người trong chốc lát nói ôn hòa nói:
- Không phải, chỉ cần cô học được cách quản lý sổ sách, là có thể trở thành chính thiếp, lúc ấy có thể nở mày nở mặt mà trở về, nếu cô không muốn học, ta trả cô về Trần phủ.
“Choang”, chén trà rơi vỡ trên mặt đất, khiến Trần Tuyết Nhi giật mình, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lục Thất đứng dậy bước ra khỏi phòng, rất nhanh không còn thấy bóng dáng, nàng xoay đầu lại lặng người nhìn vào vũng nước đọng và những mảnh vỡ trên mặt đất, một cảm giác hoảng sợ mãnh liệt dâng lên trong lòng.
Chớp mắt bốn ngày đã trôi qua, Tân di nương thông qua Tân Vận Nhi chuyển lời cho Lục Thất, muốn Lục Thất đến gặp Vương chủ bộ, mục đích gặp Vương chủ bộ chính là yêu cầu hộ tống Vương nhị phu nhân đến kinh thành trước ngày đã định, cũng chính là thông báo cho bên ngoài biết trong tháng này sẽ hô tống, nhưng bốn năm ngày trước âm thầm lên đường.
Lục Thất hiểu được dụng ý của Tân di nương, chính là muốn hắn có thể tránh được ám toán của Triệu huyện thừa, minh thương dễ đỡ, ám tiễn khó phòng, để cho Triệu huyện thừa không kịp chuẩn bị nhân lực để giết người cướp ngân.
Đề nghị này rất hợp với tâm ý của Lục Thất, bốn ngày này hắn không có lý do nào để bái kiến Triệu huyện thừa, mạo muội đến gặp sẽ khiến cho Triệu huyện thừa thấy khả nghi, mặt khác cũng khiến cho Vương chủ bộ nghi ngờ bất mãn, tốt nhất là hắn đi cùng Vương chủ bộ, phương pháp ‘tặng lễ tê liệt’ này có thể tìm cơ hội thực hiện.
Khi tới Vương phủ, tùy tùng trực tiếp dẫn Lục Thất vào trong chính đường, sau đó mới đến bẩm báo cho chủ nhân, bây giờ Lục Thất là khách quý của Vương phủ, tương đương với nửa chủ nhân của Vương phủ.
Một lát sau Vương nhị phu nhân tới chính đường, theo phía sau là Lục Nga kiều mị cùng với hai tỳ nữ. Vương nhị phu nhân nhìn thấy Lục Thất, nhẹ nhàng cười nói:
- Thiên Phong, sao lại tự mình đến đây?
- Thẩm thẩm, ta đến vì muốn cùng ngài thương lượng một số việc.
Lục Thất đứng dậy hành lễ liền nói thẳng vào chủ đề.
Vương nhị phu nhân sửng sốt, quay đầu phân phó một câu, Lục Nga cùng với hai tỳ nữ đều lui xuống, sau khi an tọa, Lục Thất liền nói rõ đề nghị của mình.
Vương nhị phu nhân nghe xong gật đầu nói:
- Đi trước mấy ngày cũng được.
Lục Thất từ tốn nói:
- Thẩm thẩm, sáu ngày sau ta sẽ thành thân với Tân Vận Nhi, ta nghĩ ba ngày sau khi thành thân sẽ cùng thẩm âm thầm xuất phát.
Vương nhị phu nhân ngẩn người, dịu dàng nói:
- Ba ngày sau thành thân liền xuất phát, có phải hay không quá vội vã, hành trình đến kinh thành lần này cũng phải mất hai ba tháng mới có thể trở về đấy.
Lục Thất sửng sốt, Vương nhị phu nhân nghiêm mặt nói:
- Tới kinh thành ta sẽ ở lại đó đến cuối năm, ngươi phải ở lại kinh thành để bảo vệ ta cùng với lễ ngân đấy.
Lục Thất vừa nghe xong liền giật mình, hắn chỉ nghĩ sẽ hộ tống thẩm thẩm tới kinh thành rồi trở về, cũng chỉ mất khoảng một tháng, nhưng bây giờ lại mất ba tháng, thời gian dài không về, chuyện trong nhà sẽ làm hắn lo lắng.
Giật mình suy nghĩ trong chốc lát, nói:
- Thẩm thẩm, ta vẫn muốn sớm hộ tống thẩm đến kinh thành, sáu ngày sau ta sẽ an bài ổn thỏa chuyện trong nhà.
Vương nhị phu nhân dịu giọng nói:
- Thiên Phhong, chuyện này để ta thương lượng cùng với Trọng thúc một chút, ngươi ở nơi này đợi ta.
Lục Thất gật đầu nói:
- Thẩm thẩm cứ đi đi, ta sáng nay không có chuyện gì để làm.
Vương nhị phu nhân mỉm cười bước ra khỏi chính đường, Lục Thất nhẹ nhàng thở phào, nếu hắn đã kiên quyết muốn khởi hành sớm, nhất định phải hai ba tháng sau mới trở về, vậy đi sớm thêm mấy ngày cũng không khác mấy, chuyện hắn quan tâm lúc này chính là hộ tống Vương nhị phu nhân thuận lợi đến kinh thành, dĩ nhiên như thế nào có thể an toàn liền làm như thế.
Vừa mới khởi động thắt lưng vài cái, trước cửa chính đường liền xuất hiện một mỹ nữ thướt tha trong chiếc áo lục xanh, chính là Lục Nga kiều mị. Lục Nga uyển chuyển vòng eo mềm mại bước tới gần Lục Thất, đôi mắt quyến rũ cười với Lục Thất.
Lục Nga đột nhiên bước vào làm cho Lục Thất sửng sốt, có chút ngạc nhiên nhìn đến báu vật kiều mị này. Lục Nga cười khẽ nói:
- Tiểu tử ngốc, ngươi chỉ biết nhìn thôi sao?
Lục Thất nghe xong trong lòng vừa động, thân thể cũng cảm thấy hưng phấn, mỹ nhân trước mặt rõ ràng đang khiêu khích hắn, chỉ có điều đây là chính đường, hắn thân là khách sao có thể làm ra chuyện thất lễ được.
- Đây là chính đường, phu nhân hẳn là biết không được ổn mà.
Lục Thất mềm giọng nói.
Lục Nga quyến rũ mỉm cười, thân mình vừa chuyển liền ngồi vào trong lòng Lục Thất, nhỏ giọng cười khẽ, dịu dàng nói:
- Yên tâm đi, là chủ mẫu lệnh cho ta hầu hạ ngươi.
- Thật sao!
Lục Thất thở nhẹ một tiếng, cánh tay duỗi ra ôm chặt thân hình mềm mại như ngọc vào trong lòng, bàn tay vươn vào vạt áo vuốt ve.
- Hì, ngươi tên bại hoại này làm ta ngứa.
Lục Nga cười duyên, uốn éo thân mình, mị thái quyến rũ kích thích cảm quan của Lục Thất.
- Ha hả, ngứa ư, ta giúp nàng gãi nha.
Lục Thất bị nàng khiêu khích dục hỏa như thiêu đốt, dứt bỏ hết thảy e dè băn khoăn, xé nát kiện váy y che thân duy nhất trên người Lục Nga, khuôn mặt như Trư ca dán trên thân hình tráng trẻo nõn nà, cuồng loạn hôn lên.
Âu yếm ước chừng nửa canh giờ, Lục Nga để mặc Lục Thất âu yếm vuốt ve, nhưng hai người vẫn luôn kiềm chế, chưa làm đến phòng tuyến cuối cùng, chỉ hưởng thụ lạc thú âu yếm vuốt ve lẫn nhau.
Cuối cùng Vương nhị phu nhân đã trở lại, ánh mắt của Lục Thất có chút lúng túng, Lục Nga không nói lời nào đứng dậy rời khỏi chính đường.
Vương nhị phu nhân vẻ mặt tự nhiên, sau khi ngồi xuống liền nói:
- Thiên Phong, Trọng thúc đồng ý với đề nghị của ngươi, ta giờ liền bắt đầu chuẩn bị, ba ngày sua khi ngươi thành thần liền âm thầm đến kinh thành.
Vừa bàn xong chính sự, bối rối của Lục Thất cũng liền được buông lỏng, ôn tồn nói:
- Thẩm thẩm chuẩn bị ngàn vận lần nên giữ bí mật, tốt nhất nên cố gắng ngụy trang che giấu.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ làm tốt.
Vương nhị phu nhân tự tin nói.
- Vậy được rồi, thẩm thẩm nếu không có chuyện gì muốn phân phó, Thiên Phong xin ra về.
Lục Thất ôn hòa nói.
- Hiện tại không có việc gì đi? Có chuyện gì ta sẽ phái người đến thông báo cho ngươi.
- Xin thẩm thẩm dừng bước, Thiên Phong xin cáo từ.
Sau khi rời khỏi Vương phủ, trong lòng Lục Thất vẫn cảm thấy vui sướng, thỉnh thoảng nghĩ đến hương diễm triền miên cùng Lục Nga, nói thật Lục Nga xinh đẹp quyến rũ luôn kích thích dục vọng của hắn, tuy nhiên hắn cũng chưa đến mức bị mê hoặc đến choáng váng điên đảo, hắn hiện tại có rất nhiều thê thiếp, đều là mỹ nữ có dung mạo xinh đẹp, so sánh với Lục Nga cũng không thua kém.
Tự mình mê say trong chốc lát hắn liền thu lại tâm tình, suy nghĩ đến hành trình đến kinh thành có thể làm được gì, Vương nhị phu nhân đến kinh thành để tế lễ, hắn đi theo hộ vệ, sao cũng phải có được chút thu hoạch, chuyện thứ nhất là mang theo tín vật ngân đao, đến trà lâu Dạ Thất Tịch nhìn xem, chuyện thứ hai chính là tìm hiểu thị trường ở kinh thành, sau khi khai trương phường giấy, có lẽ sẽ đem một ít hàng thượng phẩm đến kinh thành buôn bán, giá hàng ở kinh thành khẳng định rất cao, nếu buôn bán thuận lợi sẽ tăng nhiều lợi nhuận.
Còn chuyện thứ ba, ánh mắt của Lục Thất trở nên cổ quái, giờ khắc này hắn lại nhớ tới viên Nguyệt Long Bảo Châu kia, tự nhiên cũng nhớ tới mỹ nữ Lục Châu, đêm hôm đó mê say mất hồn là chuyện tình hắn suốt đời khó quên, nhưng về tới nhà, Nguyệt Long châu cùng với mỹ nữ Lục Châu cũng được hắn âm thầm giấu kín trong lòng.
- Không biết nàng ấy hiện tại như thế nào?
Lục Thất tự hỏi, vì năng lực bản thân có hạn, hắn chưa bao giờ hy vọng có được mỹ nữ Lục Châu, nhưng sợi tơ tình đã gieo xuống đáy lòng hắn.
Trầm tư một hồi lâu, hắn mới cười khổ cúi thấp đầu, vốn muốn nhân cơ hội đến kinh thành lần này, bán Bảo Châu, nhưng nghĩ tới Lục Châu, hắn bỗng nhiên có cảm giác không nỡ, hơn nữa kinh thành là chốn rồng rắn hôn tạp, đem theo bảo châu, chuyện không thành còn gây họa trên người, hiện tại hắn cũng không thiếu bạc, cần gì phải mạo hiểm như vậy.
Bỏ đi ý niệm đến kinh thành bán bảo châu, tâm tình của Lục Thất lại trở nên thẫn thờ rối rắm, hắn lững thững bước về nhà chính, nội tâm có chút kích động muốn nhìn lại bảo châu