Đã Nhiều Năm Như Thế
13.
"Rõ ràng đang nằm yên trong phòng bệnh, sao lại chạy kim nhỉ?"
Y tá đến tiêm cho Phó Quân một mũi nữa, lo lắng nhắc nhở anh:
"Đừng cử động, còn một chai nữa là xong rồi."
Phó Quân bình tĩnh gật đầu.
Ngược lại, tôi ngồi bên cạnh đang xoa đôi tai nóng bừng của mình.
Chờ y tá rời đi, tôi mới nhẹ nhàng xin lỗi: "... Xin lỗi."
Nụ hôn vừa rồi mãnh liệt đến mức tôi đã ấn vào cánh tay của Phó Quân khiến kim truyền dịch lệch khỏi vị trí, máu nhuộm đỏ cả miếng băng.
Anh liếc tôi: "Không cần phải xin lỗi."
“Vậy anh có sẵn lòng tin em không?”
"Xem biểu hiện của em đã."
Dù nói vậy nhưng giọng điệu của anh đã dịu đi đôi chút.
Cuối tháng này, Phó Quân sẽ sang thành phố bên cạnh bàn chuyện làm ăn.
Tôi quay lại trường, không quên gửi tin nhắn cho anh mọi lúc mọi nơi.
Nỗ lực chứng minh rằng trong lòng tôi chỉ có anh mà thôi.
Sắp đến sinh nhật Phó Quân, chiều nay tôi muốn đi siêu thị chọn quà cho anh thì đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía xa.
Là Tống Tiêu.
Vì hôm đó ở bệnh viện tôi nói quá gay gắt nên mấy ngày nay hắn không liên lạc với tôi, tôi cũng thấy vui vẻ và thoải mái vô cùng.
Lẽ ra bây giờ hắn phải bận rộn ở văn phòng chứ, sao lại theo một thanh niên vào nhà hàng gần đó làm gì.
Tim tôi chợt thắt lại vội bước về phía trước vài bước. Vừa đến cửa, người đàn ông kia ngẩng đầu lên.
Tôi cứng đờ tại chỗ như bị sét đánh.
Người này không phải là người kiếp trước hợp tác với Tống Tiêu góp một tay đưa Phó Quân và Mạnh gia vào đường cùng, Tiết Khải đây sao?
14.
Tôi lén lút đi theo nấp sau mấy cái cây, vừa hay nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ.
"Phó Quân đã đến Hải Thành rồi, xem ra hắn không phát hiện ra hạng mục đó có vấn đề gì."
"Hạng mục?"
Tống Tiêu cười lạnh, giọng nói lạnh lùng: "Tôi không chỉ muốn công ty của hắn mà còn muốn cả mạng của hắn nữa."
…
Ở kiếp trước, tôi luôn thấy kỳ lạ.
Phó Quân xuất thân từ Phó gia, là đứa trẻ xuất sắc nhất của thế hệ này.
Ở tuổi hai mươi, anh đã học xong MBA tại học viện kinh doanh tốt nhất, sau đó về nước để tiếp quản công ty của gia đình.
Tại sao một Phó Quân như vậy lại thua Tống Tiêu hết lần này đến lần khác, cuối cùng còn bị hắn nuốt chửng một nửa công ty của gia đình.
Chẳng lẽ chỉ vì hắn có hào quang nam chính sao?
Hay hắn nắm trong tay thông tin đặc biệt nào đó?
Họ đang nói về hạng mục nào ở Hải Thành vậy?
Vô số câu hỏi vây quanh tâm trí tôi.
Tôi rất muốn hỏi thẳng Phó Quân nhưng lại sợ rằng nếu anh đối đầu trực diện với Tống Tiêu, điều đó sẽ kích thích sự phát triển của cốt truyện gốc và đẩy Phó Quân đến kết cục định mệnh.
Suy đi tính lại, tôi quyết định bắt đầu đi thám thính Tống Tiêu để ngăn chặn Phó Quân rơi vào nguy hiểm dưới ảnh hưởng của cốt truyện gốc.
15.
Sau khi về đến nhà, tôi nhờ bảo mẫu nấu canh rồi đưa vào bệnh viện.
Đúng như dự đoán, tôi đụng phải Tống Tiêu ở trong phòng bệnh.
Hắn lạnh lùng nhìn tôi, không nói gì.
Tôi bước tới, kéo tay áo hắn.
Cố nhớ lại giọng điệu vừa kiêu ngạo vừa yếu ớt trước đây của mình: “Anh không còn giận em nữa chứ?”
"Em cũng cảm thấy đau lòng lắm chứ bộ, rõ ràng là anh đã hứa với em sẽ không bao giờ liên lạc với Tô Vãn nữa mà. Kết quả là khi em đến bệnh viện, cô ta lại ở đó mắng em, cô ta nghĩ mình là ai chứ?"
Trong mắt Tống Tiêu hiện lên một tia chán ghét, nhưng hắn che giấu rất tốt.
"Anh đã yêu cầu em ấy rời đi rồi."
Hắn bình tĩnh nói: “Hôm đó em ấy đến vì lo lắng cho sức khỏe của mẹ anh, sau này sẽ không tái phạm nữa đâu.”
"Tốt nhất là nên như vậy. Đừng quên em là bạn gái của anh."
Tôi nói: “Mấy ngày nay em hỏi Phó Quân rồi, anh ấy nói sẽ mời chuyên gia đến phẫu thuật cho dì.”
"Nhưng sẽ phải đợi đấy."
"Hạng mục mà anh ấy muốn đầu tư gần đây đang gặp vấn đề..."
Hầu kết của Tống Tiêu trượt lên trượt xuống, hắn đột nhiên quay lại nhìn tôi: "Có vấn đề gì cơ?"
Tôi giả vờ cố gắng nhớ lại: “Hình như có liên quan đến chuyện gì đó ở Hải Thành thì phải?”
Cả ngày hôm sau, thái độ của Tống Tiêu đối với tôi bỗng trở nên nhiệt tình hơn hẳn.
Hắn liên tục hỏi tôi một cách bóng gió có phải Phó Quân đã biết gì không.
Mà tôi lại giả vờ quay lại bộ dạng xem hắn là tất cả, cuối cùng hắn đưa tôi đi ăn tối với đám Tiết Khải.
Trước khi lên đường, tôi thấy hơi áy náy nên gọi điện cho Phó Quân nói cho anh biết.
Nhưng anh đã tắt điện thoại.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cảm thấy mình vẫn không nên bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.
Trong phòng riêng với sự riêng tư tuyệt đối, Tiết Khải nâng ly với tôi: "Mạnh tiểu thư, tôi là người đầu tư vào văn phòng của Tống Tiêu. Tôi tên Tiết Khải."
"Nói không chừng mai sau chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác với nhau nữa đấy."
Tôi nghĩ đến kiếp trước, chính hắn ta đã giúp Tống Tiêu tiêu diệt hơn nửa Phó thị và chiếm lấy sản nghiệp của gia đình tôi, tôi chỉ có thể kìm lại cơn buồn nôn rồi lịch sự với hắn.
Sau vài lượt rượu, anh ta cố tình nói: “Nghe nói Mạnh gia và Phó gia là bạn bè lâu đời, cho nên Mạnh tiểu thư và Phó Quân - người đứng đầu Phó gia đã đính hôn với nhau?”
"Đính hôn gì chứ? Chỉ là hai nhà nói lung tung thôi."
"Anh ta luôn làm khó A Tiêu. Tôi rất ghét anh ta."
Tôi nhìn Tống Tiêu, “Từ nhỏ đến giờ tôi chỉ thích một mình A Tiêu thôi."
"Nếu không vì A Tiêu, tôi đã không chịu đựng cảm giác buồn nôn mà phải giả vờ bình thường với anh ta rồi!"
Khi tôi nói những lời này, tất cả những gì tôi nghĩ đến là khuôn mặt của Tống Tiêu và Tiết Khải.
Sự căm thù đến tận xương tuỷ được thể hiện chân thực và sâu sắc đến nỗi vài người trong phòng cười ầm lên.
"Mạnh tiểu thư thật sáng suốt, có thể nhìn ra bộ mặt thật của kẻ đạo đức giả Phó Quân."
Tiết Khải cười đáp lại: “Vậy cô có thể nói cho tôi biết, hắn đến Hải Thành làm gì không?”
"Anh ta……"
Men say dâng lên, tôi đứng dậy và nói: "Xin lỗi, bụng tôi khó chịu quá. Tôi đi vệ sinh đã."
Tôi giẫm lên giày cao gót, cảm thấy choáng váng, bước đến trước cửa rồi mở ra.
Một cơn gió lạnh xen lẫn hương chanh thoang thoảng thổi qua.
Ánh sáng trải một lớp mỏng trên khuôn mặt điển trai quen thuộc của người đàn ông trước mặt.
Tôi mừng quá nên chợt tỉnh táo lại.
Phó Quân vô cảm đứng ở cửa, vừa nhìn thấy tôi, đột nhiên hơi nhếch khóe miệng: “Vi Vi, thì ra là vậy.”
16.
Ánh đèn vàng ấm áp ở hành lang khi rơi xuống mặt Phó Quân lại lạnh thấu xương.
— Anh đã nghe thấy rồi.
Trong bầu không khí hỗn tạp, tôi chợt bừng tỉnh từ dòng suy nghĩ lộn xộn của mình.
Vậy nên cơn say đang dâng cao lập tức tan biến.
Những ngón tay đang nắm cửa của tôi run rẩy, trong lòng cảm thấy không ổn nên vô thức kêu lên: "... A Quân."
"Tốt nhất đừng gọi như vậy kẻo lại khiến mình buồn nôn."
Anh liếc tôi với ánh mắt thất vọng và lạnh lùng.
Ánh mắt ấy lướt qua vai tôi, rơi xuống Tống Tiêu và Tiết Khải ở phía sau.
"Muốn biết tôi đến Hải Thành làm gì thì sao không dám hỏi trực tiếp tôi?"
Anh cười khẩy, giọng nói có phần quyết đoán và sắc bén hơn chút.
“Cho rằng cài nội gián bên trong công ty tôi là có thể làm ảnh hưởng đến phán đoán của tôi sao?”
"Thủ đoạn của các người cũng lố bịch như chính các người vậy."
Anh vốn đã cao, bây giờ lại đứng thẳng như thế rồi dùng ánh mắt trịch thượng nhìn đám người kia, rõ ràng là mang theo ý coi thường.
"Đúng là mấy thằng hề."
Để lại những lời này, anh quay người rời đi.
Trong phòng riêng, vẻ mặt Tống Tiêu u ám, đột nhiên hắn hất tay lật đổ bàn: "Đắc ý cái gì? Mày cho rằng tao chỉ có chút thủ đoạn này thôi sao?"
"Một ngày nào đó, tao sẽ khoanh tay ngồi nhìn mày chế.t trước mặt tao."
Tôi hận không thể tát hắn hai cái nhưng nghĩ tới cốt truyện gốc, tôi vẫn không dám coi thường mà chỉ có thể gượng cười.
"Để em về trước với Phó Quân, hỏi xem anh ta rốt cuộc đã phát hiện ra cái gì."
Nói xong tôi xách túi bỏ đi.
Tôi đuổi một mạch xuống tầng, vừa hay nhìn thấy Phó Quân đang ngồi trên xe.
"Phó Quân!"
Tôi hít một hơi rồi nói nhanh: "Nghe em nói này, hôm nay em đến đây để thăm dò xem bọn Tống Tiêu có âm mưu gì với anh..."
Qua cửa kính ô tô hé mở, tôi chợt im bặt khi bắt gặp đôi mắt bình thản như nước của Phó Quân.
Anh giơ tay lên, ung dung chống cằm, như thể đang nghe một câu chuyện cười nào đó.
Thậm chí anh còn nhếch môi cười nhẹ: “Ừ, em còn muốn nói những chuyện này đều là vì em thích tôi, lo lắng cho sự an toàn của tôi, sợ một mình tôi không thể đối phó với hắn được đúng không?”
Nỗi lo lắng, hoảng sợ vô bờ bến như bọt biển từ tận đáy lòng đang dâng trào.
Tôi nhéo lòng bàn tay, ép mình bình tĩnh lại, nghiêm túc giải thích: “Đúng, em biết anh không tin em nhưng Tống Tiêu không đơn giản như anh nghĩ. Nếu thủ đoạn của hắn chỉ thể hiện như thế này thôi thì em cũng sẽ không đi gặp--"
"Vi Vi."
Phó Quân đột nhiên ngắt lời tôi.
Qua cửa kính ô tô đang dần khép lại, tôi nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của anh như đã vỡ vụn hoàn toàn.
"Em không thể dựa vào việc tôi yêu em, chiều chuộng em để em lừa dối tôi hết lần này đến lần khác được."
“Chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa.”
Nói xong, cửa sổ xe đóng kín, màng phản quang của xe đã che hết mọi thứ.
Chiếc Rolls-Royce màu đen lao đi không chút do dự.
Tôi bị bỏ lại một mình.
Cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua, tôi chợt thấy rùng mình.
Ở kiếp trước, sau khi tôi và Tống Tiêu kết hôn, Phó Quân không ngừng nhắc nhở tôi rằng hắn lòng lang dạ sói, bảo tôi nhất định phải cẩn thận.
Nhưng dù anh có nói gì đi chăng nữa, tôi cũng không tin.
Thậm chí tôi còn cười khẩy chế nhạo anh: “Không phải anh đang ghen tị với A Tiêu chứ, ghen tị vì anh ấy xuất thân bình thường nhưng giờ lại đứng ở vị trí cao hơn anh đấy chứ?”
"Tôi sẽ không tin lời nói dối của kẻ đạo đức giả như anh đâu!"
Khi đó, Phó Quân đứng trước mặt tôi, mặc một bộ vest chỉnh tề nhưng trong mắt lại chỉ toàn tổn thương.
…
Khi định thần lại, tôi lên xe, bảo tài xế lái đến Phó gia.
Nhưng Phó Quân lại không quay về nhà cũ, cũng không quay về nhà riêng của mình.
Chiếc xe chạy một vòng quanh thành phố, cuối cùng dừng lại ở dưới tầng công ty của anh. Nhìn lên thì thấy đèn ở phòng làm việc trên cùng vẫn còn sáng.
Nghĩ đến vẻ mặt kháng cự sắc bén như dao trước khi cửa sổ xe đóng lại, đột nhiên tôi đột nhiên hơi rén.
Thế là tôi đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua một lon bia rồi uống một hơi để lấy lại tinh thần.
Chờ men say quay lại một chút, tôi bước vào thang máy rồi nhấn nút.
17.
Văn phòng của Phó Quân nằm trên tầng 39, tính riêng tư rất cao, nhưng anh ấy không bao giờ phòng bị tôi.
Khi tôi mở cửa, văn phòng lớn như vậy lại không có ai.
Khi cánh cửa đóng lại, tôi nghe thấy tiếng nước yếu ớt phát ra từ phòng nghỉ.
Ngoài hương chanh thoang thoảng còn xen lẫn mùi máu tanh nhàn nhạt.
Mùi máu?
Tim tôi thắt lại, vô số âm mưu từ kiếp trước chợt hiện lên trong đầu tôi, tôi không kịp suy nghĩ mà đẩy cửa bước vào phòng nghỉ bên cạnh.
Lúc tôi mở cửa.
Trong phòng tắm ở phòng nghỉ, tiếng nước đột nhiên im bặt.
Phó Quân lau mái tóc ướt bước ra nhưng vừa chạm mắt tôi, anh đột nhiên sững lại..
"…… Vi Vi?"
Ánh mắt tôi không kiểm soát được mà nhìn vào anh.
Tôi luôn biết Phó Quân rất đẹp trai.
Nhưng phần lớn thời gian anh luôn mang vẻ mặt lạnh lùng, thoạt nhìn rất xa cách.
Nhưng vào lúc này——
Bởi vì hơi nước tràn ngập nên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị ban đầu trở nên dịu dàng hơn chút.
Những giọt nước từ đuôi tóc anh chảy xuống dọc theo những đường cơ rắn chắc rồi biến mất bên mép chiếc khăn quấn quanh eo.
Làn da trắng thường được che phủ bởi áo vest giờ đây khi nhìn thoáng qua có thể thấy một nốt ruồi nhỏ ở thắt lưng càng tôn lên vẻ điển trai của anh.
Ngoài ra còn có vài vòng băng gạc quấn quanh cánh tay trái của anh đã thấm nước, lộ ra màu đỏ nhạt của máu.
Quả nhiên là anh bị thương rồi.
18.
“Ra ngoài.”
Có lẽ ánh mắt rực lửa của tôi quá rõ ràng nên Phó Quân đã nhắm mắt lại, lạnh lùng quát tôi.
Giọng điệu không có chút uy lực nào.
Không biết do cồn hay do bản năng đã khiến tôi mở to mắt nhìn.
Tôi không những không đi ra ngoài mà ngược lại còn tiến lên vài bước rồi luồn tay ra sau lưng đóng cửa.
"Anh bị thương rồi."
Tôi vừa nói vừa bước từng bước tới gần anh: “Phó Quân, sao lại ra thế này?”
“Còn nữa, vết thương của anh lại bắt đầu chảy máu rồi kìa, cần phải băng bó lại.”
"Chỉ là một vết thương nhỏ thôi."
Phó Quân bình tĩnh nói: “Việc này tôi sẽ tự mình giải quyết, không cần em quan tâm.”
Nói xong, anh dừng một chút rồi nói: "Mạnh tiểu thư, em không nên đến văn phòng của tôi vào giờ này. Dù sao thì bạn trai của em——"
Tôi trực tiếp quàng tay qua cổ anh, mang theo hơi rượu hôn anh, chặn những lời còn lại của anh.
"Đừng nói nữa, em không muốn nghe gì cả."
Tôi mơ hồ lẩm bẩm.
Trong lúc dây dưa, nhiệt độ của môi dần dần nóng lên.
Với những bước đi loạng choạng, tôi và anh cùng ngã xuống chiếc giường lớn bên cạnh, Khi cơ thể chúng tôi cọ xát vào nhau thì chiếc khăn tắm cũng bị kéo ra.
Nụ hôn dài và sâu này kết thúc, tôi ôm lấy vai Phó Quân, không ngừng thở dốc.
Nhìn thấy trong mắt anh tràn đầy dục vọng đang cuồn cuộn dâng trào.
Nhưng anh vẫn nói một cách khó nhọc:
"Lần này lại là vì hắn?"
"Tất nhiên là vì em rồi."
Cồn và nụ hôn khiến đầu óc tôi rối bời, thốt một số lời ra khỏi miệng mà không cần suy nghĩ.
“Không phải nhìn thấy vị hôn phu của mình tắm xong rồi nảy sinh ra những suy nghĩ khó tả là chuyện bình thường sao?”
Những đầu ngón tay dính nước của tôi không biết vô tình hay cố ý mà mân mê hai đốm đỏ mờ ảo trên nền tuyết trắng.
Tôi hài lòng khi thấy hầu kết của Phó Quân lăn lộn dữ dội, sau đó anh bắt được tay tôi.
“Huống hồ… em đã luôn nghĩ về chuyện này từ năm mười tám tuổi rồi.”
“Em muốn cùng anh, Phó Quân, em chỉ có thể cùng anh mà thôi.”
Không khí rơi vào im lặng.
Sau đó trời đất đảo lộn.
Thế giới hỗn loạn này dường như chỉ còn lại hai chúng tôi.
Những giọt nước còn lại nhanh chóng bị bay hơi do nhiệt độ cơ thể quá cao.
Những ngọn đèn đung đưa trên trần nhà, tôi như những con thuyền nhỏ bị sóng gió cuốn đi, lắc lư dữ dội.
Chẳng mấy chốc chỉ còn lại tiếng thở dốc hổn hển.
Không hiểu sao tôi lại muốn trở lại năm mười tám tuổi.
Nghĩ đến đêm kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi say rượu, trốn trên ban công lén lút hôn Phó Quân.
Dù tôi có cố gắng quyến rũ anh đến mức nào thì anh cũng chỉ hôn tôi.
"Vi Vi, em vẫn còn nhỏ."
Anh ghé sát vào tai tôi, nhiệt độ cơ thể nóng bừng nhưng vẫn kiềm chế nói: “Anh luôn cho em một cơ hội để đổi ý.”
Hiện giờ.
"Phó Quân..."
Tôi chỉ thốt ra được hai từ rồi bị giọng nói khàn khàn của chính mình doạ sợ.
Phó Quân dừng lại, hơi cụp mắt xuống, nhìn tôi từ trên cao, cảm xúc dày đặc như sương mù trong mắt dâng lên rồi đột ngột tiêu tan.
Một lúc sau, anh đưa tay lên bịt mắt tôi lại.
"Không có cơ hội thứ hai để đổi ý đâu, Vi Vi."
19.
Ngoài cửa kính, không biết lúc nào trời đã mưa tầm tã.
Trong phòng nghỉ, làn sương nóng ẩm bốc lên theo ánh đèn.
Phó Vân ấn vào chỗ nhạy cảm nhất ở sau lưng của tôi, lúc nhẹ lúc mạnh, giọng nói khàn khàn.
"Vi Vi, đừng trốn."
"... cảm nhận anh đi."
Tôi nghĩ đến vết thương trên cánh tay anh, hơi lo lắng nên muốn nâng nửa người trên lên để kiểm tra.
Tuy nhiên, tôi bất chợt bị anh dùng sức đâm mạnh hơn, đành phải nuốt những lời định nói xuống.
“Anh nói rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Những ngón tay thon dài của Phó Quân quấn lấy một lọn tóc ướt đẫm mồ hôi của tôi.
Đôi mắt vốn luôn kiên định lạnh lùng dường như có vết nứt, lộ ra những cảm xúc điên cuồng đang chôn sâu bên trong.
"Thời gian còn dài, Vi Vi, đừng căng thẳng như vậy."
Hương chanh tươi mát dần hòa quyện với mùi cơ thể tôi, cùng với mùi rượu trong nháy mắt chúng trộn lẫn với nhau, tràn ngập trong không khí.
…
Bốn giờ sáng, tôi kéo lê tấm thân mềm nhũn trên thảm, gần như không thể đứng vững.
Phó Quân vòng cánh tay không bị thương quanh eo tôi rồi ôm lại:
"Em nên nghỉ ngơi thêm, Vi Vi."
Tôi cố gắng quay đầu nhìn anh: "Nhưng vết thương của anh thực sự cần được băng lại – rốt cuộc thì anh bị thương như thế nào vậy?"
Phó Quân đột nhiên im lặng.
Trong sự im lặng ngột ngạt, tôi chợt nhận ra điều gì đó: “Anh không nghĩ bây giờ em đang cố gắng moi thông tin về anh cho Tống Tiêu đấy chứ?”
Anh nhìn thẳng vào tôi, rõ ràng là đồng ý.
Tôi có chút khổ sở, cũng có chút tức giận: “Chúng ta đã làm… loại chuyện này rồi.”
"Em nói cho anh biết, em sợ anh gặp nguy hiểm nên mới đi tìm Tống Tiêu nghe ngóng xem bọn họ định đối phó với anh như thế nào, vậy mà tại sao anh lại không tin em?"
"Anh đã tin tưởng em."
Giọng nói của Phó Quân rất nhẹ nhàng: “Hai năm qua anh đã tin em rất nhiều lần, Vi Vi.”
Cổ họng tôi chợt có cảm giác như bị thứ gì đó chặn lại.
Tôi chớp đôi mắt chua xót, nghe anh nói tiếp:
“Nhưng tin hay không, sớm đã không còn quan trọng nữa rồi.”
"Từ giờ trở đi, cho dù em có nói ngon nói ngọt thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ không bao giờ để em đi đâu."
"Về phần Tống Tiêu kia..."
"Hắn không đơn giản như anh nghĩ đâu!"
Tôi buột miệng, nhìn thấy vẻ mặt hơi cau có của Phó Quân, tôi không nhịn được mà hít một hơi thật sâu,
“Nếu em nói kiếp trước em chết dưới tay hắn, anh có tin không?”
20.
Mưa lớn đập vào kính ngoài cửa sổ, bóng tối lấp kín không nhìn thấy trăng.
Dưới ánh sáng mờ ảo trong phòng, Phó Quân như bị đóng băng, đối diện tôi.
"Kiếp trước?"
“Phó Quân, anh có bao giờ nghĩ đến việc thật ra chúng ta là nhân vật trong sách không?”
Sau khi do dự một lúc, nghĩ đến sức mạnh đáng sợ của cốt truyện gốc, tôi vẫn quyết định kể hết mọi chuyện cho Phó Quân.
"Em không biết đó chỉ là giấc mơ hay thực sự có kiếp trước nữa."
"Tóm lại, ở kiếp trước của em, kể từ khi người tên Tống Tiêu đó xuất hiện, trong mắt em đột nhiên chỉ có thể nhìn thấy hắn..."
…
Khi tôi kể xong mười năm ở kiếp trước, cơn mưa ngoài cửa sổ đã tạnh từ lâu.
Bầu trời lộ ra một ít màu vàng nhạt…
“Hạng mục cuối cùng đã khiến bố mẹ em mất mạng và để cho Tống Tiêu thành công thôn tính toàn bộ sản nghiệp của gia đình em.”
“Hắn nói rằng hắn hận em vì hắn đã phải chịu đựng sự sỉ nhục không thể tưởng tượng được trong suốt mười năm ở bên em.”
“Sau đó, hắn đưa em vào bệnh viện tâm thần với lý do em đã phải chịu đả kích quá lớn và bị rối loạn tâm thần.”
Nói đến đây, tôi chợt nghẹn ngào.
Dù đã lâu như vậy nhưng mọi thứ vẫn quay lại.
Đối với tôi, nửa năm ở bệnh viện tâm thần như một cơn ác mộng.
Ngày nào tay chân của tôi cũng bị trói, ngày nào tôi cũng bị buộc phải tiêm thuốc quá liều.
Đầu óc tôi mơ mơ màng màng, gần như không có lúc nào tỉnh táo.
Tôi còn thường xuyên phải chịu đựng cơn đau chế.t đi sống lại do giật điện.
"Vì vậy sau đó, sau khi tỉnh táo lại em đã trốn khỏi phòng bệnh và nhảy từ sân thượng của bệnh viện xuống."
Giọng nói mang theo chút run rẩy, tôi chìm đắm trong vòng tay và hơi ấm của Phó Quân.
Tay anh luồn vào tóc tôi, anh ấn đầu tôi vào ngực anh.
"Chỉ là giấc mơ mà thôi."
"Anh sẽ không để điều đó xảy ra đâu."
“Ừ, anh sẽ không…”
Tôi nhắm mắt nằm trong vòng tay anh.
Bầu trời rực lửa trong đám cưới ngày hôm ấy dường như lại hiện ra trước mắt tôi.
“Cho nên dù anh không địch được với sức mạnh của cốt truyện gốc trong mơ, không thể cứu được em nhưng anh vẫn đẩy Tống Tiêu xuống địa ngục vào thời điểm mà hắn hạnh phúc nhất.”
Mùi hương quen thuộc tỏa ra từ cơ thể Phó Quân cùng với cơn buồn ngủ do thức suốt đêm làm tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, dường như tôi đã quay trở lại kiếp trước.
Trong mười năm tôi và Phó Quân xung đột như nước với lửa, khi gặp nhau ở nơi công cộng, tôi đã dùng những lời lẽ ác độc nhất để tấn công anh, bằng mọi giá đàn áp anh.
Nhưng anh vẫn tiếp tục dùng nước hoa hương chanh đó.
Khi còn sống, tôi ghét anh đến mức không bao giờ quan tâm đến anh.
Phải đến lúc nhìn anh bị ngọn lửa nuốt chửng tôi mới chợt hiểu ra.
Bởi vì đó là Mạnh Vi mười tám tuổi, Mạnh Vi trước khi gặp Tống Tiêu.
Cũng là món quà cuối cùng Mạnh Vi dành tặng Phó Quân.
22.
Việc đầu tiên tôi làm sau khi tỉnh lại là đưa Phó Quân đến bệnh viện để xử lý lại vết thương.
"Không được để dính nước, không được dùng sức trên cánh tay này trong vòng bảy ngày."
Bác sĩ nghiêm túc dặn dò.
"Bây giờ cậu có thể ra ngoài được rồi."
Ngồi trong xe, tôi quay sang hỏi Phó Quân: “Giờ anh có thể nói cho em biết anh bị thương như thế nào không?”
Anh nhìn chằm chằm vào mắt tôi trong chiếc xe tối lờ mờ rồi khẽ thở dài.
"Thật ra anh đã gặp chút chuyện trong lúc đến kiểm tra hiện trường thi công hạng mục."
Tôi chợt cắn môi: “Có liên quan đến Tống Tiêu sao?”
Đầu ngón tay ấm áp của Phó Quân đưa tới, tách rời răng và môi của tôi, xoa nhẹ môi tôi.
"Đừng lo."
"Cách duy nhất để hắn có thể làm tổn thương anh là thông qua em."
"Vì vậy, em chỉ cần tránh xa hắn ra, giao phần còn lại cho anh."
"... Nhưng em không muốn như vậy."
Tôi nắm lấy những ngón tay quyến rũ của anh, nghiêm túc nói:
"Phó Quân, em là người đã từng chết một lần, theo ý nghĩa nào đó thì bây giờ em còn lớn tuổi hơn anh."
"Dù anh định làm gì hay đối phó với Tống Tiêu như thế nào thì hãy nói cho em biết, cho em tham gia cùng được chứ?"
Anh im lặng một lúc rồi lặng lẽ trả lời: "Được."
“Vi Vi, anh sẽ không can thiệp vào quyết định của em.”
"Nhưng em vẫn nên cố gắng tránh Tống Tiêu càng xa càng tốt."
Tôi gật đầu, bỗng muốn trêu chọc anh: “Anh đang sợ em sẽ lại bị Tống Tiêu mê hoặc tâm trí đấy à?”
Phó Quân bình tĩnh gật đầu.
Đằng sau hàng mi rũ xuống là một tia yếu ớt không thể che giấu.
... Anh đang sợ.
Hóa ra Phó Quân, người từng bước tiếp quản Phó gia ở tuổi mười sáu và được đồn đại là người tàn nhẫn dứt khoát cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Tôi ôm mặt Phó Quân, nghiêm túc nói: “Phó Quân, chúng ta đã quen nhau từ khi mới sinh ra.”
“Lúc còn nhỏ, em ốm yếu nên phải nằm viện liên miên, là anh ngày nào cũng mang cho em một bó hoa và truyện tranh. Năm mười bốn tuổi, khi em đến tháng lần đầu tiên, là anh đã mua băng vệ sinh cho em. Năm mười tám tuổi, sau khi anh lén hôn em, em đã luôn mơ về anh rồi.”
“Nếu không có sự tẩy não cưỡng chế của cốt truyện gốc thì em sẽ không thèm liếc Tống Tiêu đến lần thứ hai đâu.”
"Em vẫn luôn yêu anh, chỉ yêu mình anh mà thôi."
Câu nói này giống như chiếc chìa khóa bất ngờ mở được chiếc hộp Pandora.
Cửa sổ được nâng lên, trong không gian khép kín có khả năng cách âm tốt, Phó Quân đột nhiên vươn tay nắm lấy gáy tôi, hôn thật mạnh.
Nụ hôn rất mạnh mẽ, trên môi tôi có cảm giác ngứa ran, thậm chí đầu lưỡi cũng bị mút đến tê dại.
Cả người tôi mềm nhũn, nóng hầm hập, tôi ngồi trên đùi anh không ngừng trượt xuống.
Mãi đến khi vò nát chiếc áo vest thẳng tắp của anh thành một nhúm, tôi mới chợt nhớ đến lời dặn dò của bác sĩ:
"Chờ một chút, vết thương của anh không được dùng lực!"
Phó Quân dùng bàn tay không bị thương của mình đỡ tôi dậy, đặt tôi ngồi thẳng lên đùi anh.
Do hơi gắng sức mà cơ đùi được bao trong chiếc quần vừa vặn căng lên, xúc cảm nóng bỏng.
Tôi loạng choạng, vô thức chống lên chân anh.
Phó Quân khẽ hừ, giọng khàn khàn.
Dường như đầu ngón tay anh đang có một ngọn lửa đang bùng lên.
Lý trí của tôi lập tức bị đốt cháy.
Tay tôi di chuyển về phía trước từng chút một, tiếp xúc với ngọn lửa đó.
Giọng nói khàn khàn mang theo dục vọng bị đè nén của Phó Quân vang lên bên tai tôi:
"Vậy giao cho em đấy, Vi Vi."
"Cho anh biết em đã mơ gì về anh đi."
…
22.
Sau ngày hôm đó, Tống Tiêu đã rất lâu không liên lạc với tôi.
Tôi đến bệnh viện nghe ngóng mới biết được không biết nhờ quan hệ của ai mà hắn đã mời đến một chuyên gia ung thư khác để giúp mẹ hắn hoàn thành ca phẫu thuật.
Đây có lẽ chính là hào quang nam chính của hắn.
Gần ngày tốt nghiệp, tôi quyết định gia nhập công ty của gia đình với tư cách là thực tập sinh.
Bởi vì Mạnh gia đã hợp tác với Phó gia từ lâu nên tôi danh chính ngôn thuận tiếp xúc với Phó Quân nhiều hơn.
“Em định lát nữa sẽ đến văn phòng của Tống Tiêu.”
Tôi ngồi đối diện Phó Quân, cắn một miếng bánh mì trong tay rồi nói:
"Theo tiến trình của kiếp trước, lúc này anh và em đã chia tay, em bắt đầu dùng tài nguyên của gia đình để giúp Tống Tiêu phát triển quan hệ, đồng thời cướp đi một hạng mục rất quan trọng từ tay anh."
Phó Quân đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Hàng mi dài cũng thể che giấu nổi cảm xúc nơi đáy mắt anh.
Tôi vội bổ sung: “Chỉ để kiểm tra kế hoạch hiện tại của hắn đến bước nào rồi thôi.”
“Buổi tối nhớ đợi em về nhà ăn cơm nhé.”
Văn phòng của Tống Tiêu cách trung tâm thành phố không xa.
Hắn sẽ không thể thuê được nơi này chỉ bằng những mối quan hệ ban đầu nếu không có sự kiên trì giúp đỡ của tôi.
Lúc bước vào, tôi vừa hay nhìn thấy Tô Vãn đang ngồi ở trước bàn làm việc của hắn.
Tống Tiêu đứng ở phía sau cô ta, cúi người xuống với tư thế cực kỳ ái muội.
Hắn gần như ôm trọn cả cơ thể cô ta trong vòng tay.
Kiếp trước cũng như vậy.
Tôi đã vô số lần phát hiện ra sự mập mờ bất thường giữa Tống Tiêu và Tô Vãn nhưng hắn vẫn luôn không chịu thừa nhận.
Tôi đã nhiều lần cãi nhau với hắn về chuyện này, lần nào cũng náo loạn đến long trời lở đất.
Khi tôi cuồng loạn đến mức gần như phát điên, Tống Tiêu chỉ đứng ở một bên, nhìn tôi bằng ánh mắt chán nản.
Sau này, chuyện này lại trở thành bằng chứng cho thấy tôi đã áp bức và sỉ nhục hắn.