Có Một Người Tôi Yêu
Từ nãy đến giờ Thiên An đang cố gắng cắt đứt sợi dây trói tay từ phía sau bằng con dao mà đội trưởng Hoàng đưa cho cô. Nhân lúc Nhật Khang không để ý, Thiên An cắt đứt dây buộc của mình nhưng tay vẫn để im như đang bị trói, cố gắng ngồi sát gần Nhi để che đi cánh tay đang cắt dây trói cho Nhi. Nhật Khang đang hé rèm cửa để xem cảnh sát bên dưới, không hề nhận ra Thiên An đã cởi được dây trói. Thiên An căng thẳng, mồ hôi đã ướt hết trán cuối cùng cũng cắt đứt được dây trói cho Nhi.
- Cầm lấy con dao này. Khi tôi nói "chạy" thì hãy nhanh chóng cắt dây ở chân rồi chạy ra ngoài. Không được chậm trễ. - Thiên An đưa con dao cho Nhi, khẽ thì thầm vào tai Nhi.
- Còn chị - Nhi nhìn Thiên An nói nhỏ.
- Đừng lo cho tôi, xuống dưới rồi gọi người lên.
Nhi tay run run nhận lấy con dao, vừa sợ hãi vừa căng thẳng, không ngừng nhăn nhó mặt mũi. Gật đầu, Nhi biết phải thật nhanh cắt đứt dây trói ở chân chạy ra khỏi đây, cô cũng rất lo lắng cho Thiên An, nhưng nếu ở lại thì sợ sẽ càng gây thêm cản trở cho Thiên An. Chi bằng làm theo lời Thiên An xuống bên dưới gọi người lên giúp.
Nhân lúc Nhật Khang không để ý, Thiên An liền rất nhanh đứng dậy đạp mạnh vào phía sau gối của Nhật Khang. Nhật Khang khụy gối xuống, nhanh chóng cầm khẩu súng bên cạnh quay ra định bắn Thiên An, Thiên An phản xạ rất nhanh liền cầm lấy cánh tay đang di chuyển của Nhật Khang. Nhật Khang bóp cò, một viên đạn được bắn ra nhưng rất may viên đạn bắn xuống sàn gỗ, Thiên An thấy vậy liền cố gắng giữ tay Nhật Khang, uốn bàn tay hắn để khẩu súng chĩa ra chỗ khác không trúng Nhi. Nhật Khang cổ tay bị khống chế đau đớn, mất bình tĩnh bóp cò thêm một lần nữa, cổ tay bị quay ra phía ngoài cửa ban công khiến viên đạn bay xuyên tấm cửa kính không quá dày, trên tấm kính liền hiện ra một lỗ tròn và những vết nứt xung quanh. Nhi ngồi trên giường đã cắt đứt được dây trói, nhưng khi nghe thấy tiếng súng nổ liền sợ hãi tái xanh mặt, ôm đầu hét to.
Thiên An bẻ cổ tay Nhật Khang khiến khẩu súng rơi xuống đất, Thiên An rất nhanh liền lấy chân đá khẩu súng ra chỗ khác, giữ chặt người Nhật Khang ép vào chiếc bàn bên cạnh rồi hô lớn: " Chạy đi Nhi". Nhi đang sợ hãi khóc lóc nhưng khi nghe thấy Thiên An nói vậy thì gật đầu, chạy thật nhanh ra phía cửa, mở chốt cửa chạy ra ngoài.
Thiên An thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng Nhật Khang nhân lúc Thiên An đang mất tập trung mà đã đẩy được người Thiên An ra. Hắn tức giận đạp vào bụng Thiên An một cái khiến cô lùi ra sau, tiếp theo hắn giơ nắm đấm tính đấm vào mặt Thiên An một cái thì rất nhanh Thiên An giơ cánh tay chặn lại rồi tay kia đấm mạnh vào bụng Nhật Khang.
Thiên An lúc này cảm thấy thật đúng đắn khi đã nghe lời mẹ tham gia một khóa học tự vệ ở bên Mỹ và nhờ chăm chỉ tập thể thao khiến Thiên An có một sức khỏe dẻo dai. Còn Nhật Khang vì gần đây ăn uống bừa bãi và sử dụng nhiều chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ khiến cơ thể hắn ốm yếu hơn rất nhiều.
Nhật Khang bị đau, sôi máu lao vào muốn gϊếŧ chết Thiên An nhưng Thiên An động tác rất nhanh tóm được cổ áo hắn, kéo mạnh rồi hất Nhật Khang ra phía cửa. Cửa kính vừa nãy bị viên đạn bắn làm nứt ra, bây giờ lại chịu một sự va đập mạnh liền vỡ tung tóe. Nhật Khang nằm dưới những mảnh kính vỡ, đau đớn không ngừng, những mảnh kính nhỏ đâm vào da thịt khiến máu chảy ra.
Thiên An thấy vậy nhanh chóng muốn chạy ra ngoài nhưng vừa quay lưng thì đã liền cảm nhận một sự đau đớn thấu xương ở cánh tay. Thiên An mắt mở to, mặt nhăn nhó nhìn ra phía sau vai, một con dao nhỏ cắm rất sâu vào cánh tay cô. Nhật Khang trong lúc đau đớn, điên tiết lên đã lấy một con dao nhỏ trong túi áo ra ném thẳng về phía Thiên An, nhưng may mắn cho Thiên An là vì hắn bị mấy mảnh kính đâm vào tay và cạnh mắt khiến tầm nhìn bị giảm nhiều và tay cũng run rẩy lên ném bị chệch hướng.
Thiên An đau đớn ôm cánh tay, khụy xuống. Nhật Khang đứng nhanh dậy tóm lấy áo của Thiên An, lôi ra phía bạn công, đánh nhiều phát vào người cô. Hắn hận cô rất nhiều nên chẳng thèm để ý cô là con gái mà ra tay rất mạnh, Thiên An phải chịu đau đớn từ hai phía, cảm tưởng như mình sắp chết đến nơi rồi.
Sau khi thoát được, Nhi chạy thật nhanh xuống tầng một bằng cầu thang bộ (Thang máy thì phải đợi rất lâu nha). Xuống đến tầng trệt, Nhi chạy thật nhanh ra ngoài cửa nơi có mấy người cảnh sát đang đứng trực sẵn. Đội trưởng Hoàng thấy Nhi chạy xuống thì cho người ra đỡ cô, Nhi khuôn mặt trắng bệch sợ hãi, không ngừng khóc lóc, nói không ra lời chỉ biết cầu xin đội trưởng Hoàng nhanh chóng vào cứu Thiên An. Con tin đã thoát được, đội trưởng Hoàng liền cho quân tiến vào bên trong khách sạn đi thẳng lên tầng 5 bắt Nhật Khang và cứu Thiên An.
Thiên An đau đớn, mặt mũi tối sầm lại, chẳng còn sức để chống cự nữa, Nhật Khang cười đắc thắng, kéo Thiên An ép người cô vào lan can. Những nhân viên cảnh sát rất nhanh chạy lên phòng 505, trong tay súng đã sẵn sàng, chỉ còn một chút nữa thôi là đến nơi. Nhật Khang nhìn THiên An mặt mũi nhăn nhó vì đau đớn, mồ hôi đổ ra như tắm, cánh tay thì đang rỉ máu không ngừng.
- Tôi không tin là không có cái gì có thể chia cắt được hai người. Vậy nên cô chết đi.... - Nhật Khang nói với Thiên An, rồi vênh mặt cười.
Thiên An lúc này chẳng còn nghe được gì nữa, sự đau đớn đã che hết mọi thứ, mắt cô mờ đục đi, máu chảy ở bên cánh tay ngày càng nhiều, Thiên An cố gắng nhận thức lại thì cơ thể đã lơ lửng trên không trung. Nhật Khang đã đẩy Thiên An xuống phía dưới, ở đây là tầng thứ 5, rơi xuống bên dưới thì không thể nào sống sót được. Cảnh sát lên chậm một bước, vừa khi cảnh sát đạp mạnh cánh cửa ra thì cũng là lúc Thiên An bị Nhật Khang đẩy xuống, cảnh sát liền ập vào khống chế Nhật Khang, nhưng không thể cứu được Thiên An.
Nhi đứng bên dưới nhìn lên, vì ở tầng 5 khá cao nên Nhi cũng không nhìn rõ được, chỉ biết có hai người đang ở sát lan can. Trong lòng nóng như lửa đốt, nước mắt tuôn không ngừng, Nhi lo sợ Thiên An sẽ bị ngã xuống dưới. Nhưng cuối cùng điều cô lo sợ nhất đã xảy ra, khi thấy một người bị rơi xuống, Nhi nhận ra đó là Thiên An thì tim cô như ngừng đập, Nhi thất thần ngồi bệt xuống đất sợ hãi hét lớn.