Cổ Đại Khó Kiếm Cơm
Bọn nhỏ đi rồi, Thẩm Hi cũng đóng cửa vào nhà.
Giúp Người mù rửa tay rửa mặt, nàng lại đổ bột đánh răng vào mảnh vải, chà răng giúp hắn, làm xong, Thẩm Hi cũng đánh răng rửa mặt một cái rồi thổi tắt ngọn nến, chui vào trong ổ chăn.
Người mù đã nằm sẵn trong chăn, bị đôi tay lạnh lẽo của nàng chạm vào một cái, lạnh đến giật mình. Thẩm Hi nghĩ ra ý xấu, đưa đôi tay lạnh buốt của mình thò vào dưới áo hắn, đặt lên xương sườn. Người mù không phòng bị, sợ đến kêu một tiếng, đưa tay ra định bỏ ra tay Thẩm Hi.
Thẩm Hi cầm lấy tay hắn, tựa đầu vào lồng ngực Người mù, một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: “Người mù, chúng ta sinh một đứa bé đi, được không?” Người mù không để ý đến nàng cầm tay mình, không có phản ứng nào.
Thẩm Hi buông tay ra, cởi từng y phục của hắn. Người mù nắm chặt tay, sau đó lại từ từ buông ra, vẫn lẳng lặng nằm yên để Thẩm Hi cởi áo. Thẩm Hi cũng cởi bỏ y phục của mình, rốt cuộc hai con người mấy tháng nằm chung một ổ chăn cũng lõa thể tiếp xúc. Thẩm Hi nằm lên trên, thân thể ấm áp của Người mù khiến tim nàng đập nhanh hơn. Tay nàng đặt lên đỉnh đầu Người mù, ngón tay xuyên vào mái tóc của hắn, mềm nhẹ xoa, sau đó xích lại gần, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Đau đớn từ hạ thân truyền đến, Thẩm Hi bất ngờ. Thân thể này, vẫn là xử nữ...
Nhưng lập tức nàng nghĩ tới bộ dạng lam lũ của Người mù lúc mình mới đến, có lẽ phía trước chủ nhân của thân thể này chán ghét Người mù nên mới không chịu viên phòng với hắn đi. Nghĩ đến đây, Thẩm Hi cũng bình tĩnh lại, cảm giác vui sướng dâng lên.
Hắc hắc, Người mù chưa biết mùi đời, việc này quá tốt rồi, quá tốt, vậy là cả người hắn, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều thuộc về nàng.
Thẩm Hi vui đến quên cả đau, vươn người hôn lên môi Người mù, hết hôn lại hôn.
Nàng vốn nghĩ Người mù cả ngày ngồi trên kháng sẽ không khỏe đến đâu, nhưng không ngờ hắn lại kéo dài bền bỉ như vậy, hơn nữa hắn rất bình tĩnh, có mấy lần Thẩm Hi cảm giác được hắn mau đến, nhưng lúc đó hắn sẽ dừng lại trong chốc lát, chờ qua một lát mới tiếp tục tiến công.
Vì vậy Thẩm Hi vượt qua đêm đầu vừa thống khổ vừa khoái hoạt.
Hôm sau tỉnh lại, Thẩm Hi cảm giác phía dưới có chút đau nhức, nhưng tâm trạng nàng vui sướng phi thường. Nàng bỏ qua chút đau đớn kia, kéo mặt Người mù lại hôn một cái, cợt nhả trêu chọc: “Mọi người đều nói tẩm ngẩm tầm ngầm đánh chết voi, đúng vậy thật, hắc hắc, xem ngươi không nói một lời mà trên giường lại lợi hại ghê.” Lời nói đáng thẹn đến đỏ mặt, Thẩm Hi ỷ vào hắn không nghe được mới dám nói ra, nếu hắn mà nghe được, nàng đánh chết cùng không thốt nổi một lời.
Thẩm Hi vốn định hôm nay bày quán bán hàng, nhưng không ngờ hôm qua ngủ muộn, qua nửa đêm không dậy nhóm được lò nên hôm nay không mở hàng được. Nàng thấy trời vẫn chưa sáng hẳn, định ngủ bù thêm lát nữa, thấy Người mù định dậy, lặng lẽ ôm lấy hắn từ sau lưng, dựa ngực vào lưng hắn, ý xấu mà cọ cọ.
Thân hình Người mù cứng đờ, ngây người chốc lát, sau đó lại tiếp tục lấy quần áo mặc vào, không để ý đến Thẩm Hi. Nhưng nàng muốn hắn nằm lại ngủ tiếp cùng nàng, tất nhiên sẽ không thả cho hắn đi, hai tay dùng sức kéo hắn lại, đè hắn xuống giường, sau đó nằm vào trong lòng hắn, dí dỏm nói: “Ăn xong rồi định chạy sao, tướng công, làm nam nhân là phải có trách nhiệm. Nương tử ta đây còn không còn chưa muốn tỉnh, chàng liền cùng ta nằm thêm chốc lát đi.” Thẩm Hi nói xong, lại cảm thấy xưng tướng công nương tử gì đó thật không tự nhiên, không thoải mái như ông xã bà xã nàng gọi chừng mười năm, nói thầm “Tướng công nương tử, nghe cứ quái quái”
Mặc kệ tự nhiên hay không tự nhiên, cơn buồn ngủ lên rồi, Thẩm Hi híp mắt ngủ tiếp, có lẽ là tối hôm qua quá mệt hay sao mà một lát sau nàng đã ngủ mất.
Đến lúc tỉnh lại, Thẩm Hi kinh ngạc một phen, Người mù vẫn đang nằm ngủ cùng nàng. Vì nếu như lệ thường mọi hôm thì lúc này hắn đã dậy ngồi ngay ngắn rồi. “Hắc hắc, lên giường sau cái gì cũng tốt, cả Người mù cũng từ bỏ thói quen rồi. Hừm, khả năng điều giáo thêm người này không nhỏ đây.” Nàng vừa cười gian vừa mặc quần áo.
Người mù thấy Thẩm Hi đã dậy, cũng ngồi dậy sờ soạng mặc thêm áo vào. Nhìn hắn cả người xuân quang tỏa sáng, Thẩm Hi hèn hạ giở trò, sờ mó ăn bớt một trận. Năng lực thích ứng của Người mù ngày càng tăng, bỏ qua công đoạn quấy rối của Thẩm Hi mà mặc quần áo như thường. Thẩm Hi nhìn bộ dáng hắn coi mình như không khí kia, thở dài: “Cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí còn cần cố gắng thêm.”
Ăn xong bữa sáng muộn, Thẩm Hi kiểm tra lại số lượng gạo và dưa muối trong nhà, đi mua thêm gạo, lại đi nhà Tôn đại gia chà rửa bát đũa, báo cho ông bà ngày mai mình mở lại sạp. Buổi chiều không có việc gì làm, nàng ở nhà giặt giũ, quét dọn nhà cửa, một ngày trôi qua nhanh chóng.
Đến buổi tối, Thẩm Hi hai ba cái cởi hết y phục của Người mù, đùa giỡn một phen, nhưng nhìn lại thân thể mình còn chưa tốt hẳn, đành thở dài tiếc nuối mà nhìn nam sắc bày trước mắt.
Tảng sáng mười bảy tháng Giêng, quán cháo của Thẩm Hi tiếp tục bày bán. Có lẽ chưa hết tháng Giêng nên người đến quán cũng không nhiều, may là Thẩm Hi biết năm ngày sau Tết kinh doanh không tốt nên không nấu nhiều cháo lắm, không thì phải thừa đến cả nửa thùng cháo. May là mấy ngày sau khách cũng dần dần đến dây, các khách quen nghe được tin quán cháo của nàng mở lại cũng tìm đến, việc làm ăn dần ổn định lại, đông khách như hồi trước.
Vị Lý lão tiên sinh kia tất nhiên cũng tới, Thẩm Hi thừa dịp khách vãn tặng lại văn phòng tứ bảo cho ông, cũng thành khẩn khuyên ông nhận lấy, nói mình không dùng đến những thứ này, để đó cũng đáng tiếc. Lý lão tiên sinh cũng dứt khoát nhận lấy, hôm sau ông lại mang đến một hộp bánh ngọt Phúc Thụy Tường làm quà đáp lễ cho nàng, khiến Thẩm Hi dở khóc dở cười. Nhưng qua chuyện này Lý lão tiên sinh cũng đối đãi nàng thân thiết hơn nhiều, không động tí là thưởng như hồi trước.
Cuộc sống của Thẩm Hi cứ trôi qua êm đềm yên lặng từng ngày. Rạng sáng dậy sớm nhóm lò nấu cháo, tảng sáng đi bày quán, gần mười giờ sáng thì dọn hàng, buổi trưa cơm nước xong ngủ trưa một giấc, chiều quét dọn hoặc giặt giũ, đi mua thêm đồ nhu yếu phẩm, làm thêm đồ kèo cháo, tối thì chui vào chăn tình chàng ý thiếp với Người mù.
Biểu hiện trên giường của Người mù nằm ngoài sức tưởng tượng của Thẩm Hi. Nàng cho rằng con người sống lâu trong bóng tối này chính là một tay mơ, nếm được mùi vị hoan ái xong nhất định sẽ ngày ngày cố gắng. Thế nhưng hắn lại khiến nàng bất ngờ, tự chủ rất tốt, chưa bao giờ chủ động cầu hoan, trừ phi là Thẩm Hi khiêu khích, không thì hắn sẽ quy củ nằm ngủ. Thẩm Hi muốn xem hắn bình tĩnh được đến đâu, từng thử nửa tháng không ngủ cùng hắn, kết quả người ta cũng nằm yên cho nàng gối đầu nửa tháng. Cuối cùng vẫn là Thẩm Hi không nhịn được, đè lại hắn làm một trận. Thế nhưng nếu hắn đã làm, sẽ vô cùng nhiệt tình, khiến Thẩm Hi khó mà chịu nổi.
Đối với tính cách của Người mù, Thẩm Hi thích vô cùng, trong lúc nhàn rỗi có khi nàng còn tưởng tượng đến cảnh mình sinh một đứa bé, một bé trai có tính cách rất giống cha nó, nếu nó có thể tự chủ được như Người mù, có lẽ sẽ trở thành một nhân vật bất phàm mà không phải một kẻ tầm thường như mình. Ý tưởng này Thẩm Hi đã nhiều lần kể với Người mù, nằm nhoài trong lồng ngực hắn mà miêu tả về đứa con của hai người, nhưng Người mù không nghe thấy, tất nhiên không có lời bình luận nào.
Nói đến hài tử, Thẩm Hi chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, nàng đi vào thế giới này đã gần nửa năm, nhưng chưa thấy kinh lần nào. Lúc trước nàng bận rộn, nên không nhớ tới chuyện này, hơn nữa đời trước nàng cũng mất kinh lâu dài nên không để ý. Không phải cơ thể này có bệnh kín đi, có lẽ là vô sinh nên mới không có kinh nguyệt? Nghĩ tới khả năng mình bị vô sinh, Thẩm Hi mất bình tĩnh, cả đêm không ngủ, trời vừa sáng đã chạy tới y quán.
Lão đại phu trong y quán vểnh chòm râu thưa thớt bắt mạch cho nàng, qua một lúc lâu, mới thong thả vuốt râu, chậm rãi nói: “Vị tiểu nương tử này, có phải ngươi đã từng đắc tội người nào hay không? Trong cơ thể ngươi có tận mấy loại độc, may mà mấy loại độc này áp chế lẫn nhau, nên mạng ngươi mới được giữ lại.”
Thẩm Hi sửng sốt, thân thể này có độc? Nàng đến đây mấy tháng, cũng chưa phát hiện chút dị thường nào. Hơn nữa, nguyên chủ rốt cuộc làm cái gì? Vì sao lại trúng những thứ độc này? Đáng tiếc thân thể này không có một chút trí nhớ nào còn lại cho nàng, dù có Người mù ở bên, có lẽ hắn biết quá khứ của nguyên chủ, nhưng hắn lại vừa câm vừa điếc, cũng không thể cho nàng biết được sự thật, Thẩm Hi nghĩ mình cũng không có cách khiến Người mù hiểu ý mình, cũng không hiểu những thứ mà hắn biểu đạt, chuyện cũ trước đây của nguyên chủ, hãy cho nó tiêu tán cùng linh hồn cũ đi.