Cổ Đại Khó Kiếm Cơm
Buối tối Thẩm Hi nằm trong lòng Người mù mà không dám chợp mắt, nỗi sợ hãi cùng căng thẳng gặm nhấm tinh thần khiến nàng không thể ngủ yên. Nàng không ngừng lẩm bẩm, liên tục nói nhỏ với Người mù: “Người mù, ngoài kia có rất nhiều người bị chết đói, trong trấn sắp loạn lên rồi. Bây giờ chúng ta phải làm sao, làm sao đây, ta rất sợ hãi...”
“Người mù, ngươi nói xem có khi nào có kẻ đột nhập vào nhà chúng ta, giờ hai vợ chồng chúng ta tay không tấc sắt, ngươi lại thế này, căn bản là không thể tự vệ, làm sao bây giờ...”
“Nếu có người đến cướp thật, chắc chắn chúng ta không phản kháng được, chỉ cần chúng ta co lại một góc không dám làm gì chắc sẽ không sao đâu, Người mù ngươi đừng sợ, nếu chúng có đánh ngươi chỉ cần nhẫn nại là được, đừng dại dột chống lại, nếu không sợ là cả mạng sống cũng không giữ được...”
“Người mù, nếu có chuyện không hay xảy ra, nếu ta có chuyện gì, chỉ còn lại mỗi ngươi thì phải làm sao được, Người mù, ta không nỡ ngươi lại bơ vơ một mình, ngơ ngác sống như hồi hai ta mới gặp...”
“Loạn thế thật đáng sợ, ta rất muốn về nhà,... ba, mẹ... con nhớ nhà lắm...”
Trong đêm tối tĩnh mịch, Thẩm Hi chôn đầu vào trong lòng Người mù mà khóc, nàng sợ hãi loạn thế đang đến gần, run rẩy như mảnh lá khô trong gió. Người mù cũng nhận thấy nàng bất an, nhưng có lẽ hắn không có cách nào biểu đạt, chỉ có thể vươn cánh tay ôm chặt lấy Thẩm Hi, sưởi ấm cho nàng.
Chắc hẳn hắn cũng biết Thẩm Hi khác thường, nên cũng không nghỉ ngơi đúng giờ giấc như trước. Có mấy lần Thẩm Hi ngủ mơ tỉnh lại, trời đã khuya rồi nhưng hắn vẫn chưa ngủ mà chỉ nằm yên ở đó, không biết đang suy nghĩ cái gì. Chỉ cần Thẩm Hi động đạy, hắn sẽ đưa tay ra ôm chặt lấy nàng như muốn bảo vệ nàng, cho nàng một cảng tránh gió an toàn. Dù trong lúc nước sôi lửa bỏng tai họa có thể đến bất ngờ, hai người lại càng thêm quan tâm lẫn nhau.
Thẩm Hi thời khắc lo lắng không yên, mà một đêm nàng tỉnh dậy mới phát hiện ra khóe mắt Người mù thế nhưng chảy xuống hai hàng lệ máu! Nàng giật mình, sợ hãi đến gần chết: “Người mù, Người mù mắt của ngươi làm sao vậy?!?” – vừa kêu nàng vừa túm lấy tay hắn lắc lắc, âm thanh run rẩy.
Người mù vẫn còn tỉnh táo, hắn điềm nhiên giơ tay lên, lột tấm vỏ gối ra lau khô dòng máu, sau đó vỗ vỗ tay nàng, ý bảo hắn không sao.
Thẩm Hi run rẩy đưa tay ra định sờ mắt Người mù, nhưng bị hắn ngăn lại. Hắn ôm Thẩm Hi vào lòng, không ngừng vỗ lưng cho nàng như dỗ trẻ con ngủ vậy. Sự dịu dàng của Người mù làm Thẩm Hi càng sợ hãi, nàng sợ sẽ mất đi hắn, ở nơi này hắn là người thân duy nhất của nàng, cũng là động lực sống duy nhất. Nếu Người mù không còn nữa... Thẩm Hi không dám nghĩ đến một mình nàng sẽ sống ra sao trong thời buổi rối ren này.
“Người mù, ngươi không được chết, không được bỏ lại ta một mình, nếu chỉ còn lại mình ta, chỉ sợ ta sẽ không muốn sống nữa, ta sợ cô độc...” – Thẩm Hi ôm chặt lấy Người mù, lệ tuôn như suối, khóc đến nấc nghẹn.
Nàng lo lắng bệnh tình của Người mù nên mất ngủ cả đêm, chỉ hận lúc đó mải giấu lương thực mà quên mua chút dược liệu để dành, cũng hận thời thế bây giờ, không để cho con người được sống tử tế, nếu y quán vẫn còn mở cửa, đại phu vẫn ngồi khám bệnh thì nàng nhất định bất chấp tất cả dẫn hắn đi khám bệnh, nhưng giờ trên trấn đã loạn, đại phu cũng không biết đi đâu...
Đến hừng đông, chợt nghe thấy bên nhà thúy cô truyền đến một trận kêu khóc, làm Thẩm Hi sợ đến giật nảy mình. Nàng cố lấy can đảm đi đến chân tường nghe ngóng, hồi lâu mới biết tối qua mẹ chồng thúy cô đã chết đói. Tiếng khóc kéo dài nửa ngày, sau đó cửa nhà thúy cô mở ra, có hai người mang thi thể bà ra khỏi nhà. Đây là lần đầu tận mắt nàng thấy người chết, lại còn ở ngay bên cạnh nhà, khiến thần kinh yếu ớt của nàng vỡ nát, sau đó là bệnh không dậy nổi.
Bình thường ở nơi này một cơn sốt cũng đủ lấy mạng người, huống chi là thời loạn lạc bây giờ. May mắn là Thẩm Hi mạng lớn, sốt cao hai ngày một đêm rồi cũng hạ sốt. Người mù không nhìn thấy, cũng không biết hắn làm thế nào mà sờ soạng xuống bếp nấu được bát cháo bưng đến cho Thẩm Hi, nàng nhìn khuôn mặt sầu lo của hắn, trong lòng vui buồn đan xen.
Vui là rốt cuộc hắn đã đáp lại tình cảm của mình, mà đáng buồn là thời thế loạn lạc bây giờ, sống nay chết mai, cả hai người đều không có khả năng tự vệ, nếu có người có ý xấu nổi lên chắc hẳn hai người đều sẽ nguy hiểm. Tuy nhiên hiện giờ Thẩm Hi chưa bị bệnh chết, mà Người mù vẫn còn khỏe mạnh ngồi ở đây, Thẩm Hi cũng thấy yên ổn một chút.
Trong lúc nàng đang ốm, hôm trước cả nhà Cao đại nương với Cao đại gia cùng hai đứa cháu gái đều đã chết đói. Mà nhà thúy cô, công công nàng với em chồng cũng không qua nổi. Lúc tiếng khóc bên nhà thúy cô lại vọng ra, Thẩm Hi không chịu nổi mà đến bên chân tường trèo lên an ủi thúy cô vài câu, nàng nhìn thúy cô mà giật mình: con của thúy cô đã gầy đến suy kiệt, lồng ngực với bụng hóp sâu vào, không khác gì cái thây khô. Thằng bé ngơ ngác nằm trên mặt đất, đôi mắt lõm sâu hoắm tuyệt vọng nhìn vào gia gia với tiểu thúc đang nằm cạnh đó.
Nhìn đứa bé, Thẩm Hi không có cách nào nhẫn tâm được, nàng không kịp nói lời nào, chạy vào nhà bếp, chốc lát bên nhà thúy cô đã nổi lên một ngọn khói nhỏ, có lẽ chưa đợi hạt gạo nở hết, thúy cô đã vội vàng bưng ra đút cho đứa con. Thằng bé vội đến sặc, nhưng vẫn không buông bát mà nuốt ừng ực. Thẩm Hi không dám nhìn mấy cảnh thương tâm này nữa, lại chạy vào phòng.
Mấy hôm sau, Thẩm Hi đoán số lương thực cho nhà thúy cô đã hết, lại ném qua mặt tường cho nàng một ít, thúy cô cũng không dám ra tiếng, chỉ lặng lẽ nhặt lên mang đi nấu nồi cháo loãng, cứ như vậy một nhà ba người sống leo lắt qua ngày.
Qua mấy ngày, thế cục trên trấn lại biến đổi. Có một nhóm người không biết từ đâu đến đây, ngày ngày xông vào nhà người ta khám xét lung tung, tựa như đang tìm kiếm cái gì đó. Bọn họ rất hung dữ, thấy nhà ai phản kháng liền ra tay giết chết cả nhà. Có mấy nhà có thế lực trong trấn bắt tay nhau cùng tiễu trừ nhóm người này nhưng không thành công, ngược lại còn bị chúng quay ra đánh giết đến tan tác, trong đêm liền xông vào mấy nhà đó diệt hết cả nhà, ngay cả đại nhân vật lần trước bình ổn phong ba lương thực lúc trước cũng không thoát khỏi.
Các thế lực khác trên trấn thấy vật cũng không dám làm gì nữa, tùy ý bọn chúng muốn làm gì thì làm, mặc kệ nhà ai cũng phải mở toang cửa ra cho chúng khám xét. Mới đầu bọn chúng không động gì đến tiền bạc của cải, về sau thấy không ai phản kháng càng trầm trọng hơn, cướp bóc từng nhà, cũng không ít cô nương bị mất trong sạch. Trên trấn loạn tùng phèo, không ít người gói ghém đồ đạc chạy trốn, có người thành công, có người bị bọn cướp kia giết chết ngay cổng thành.
Mấy ngày sau bọn cướp đã soát xong ba hướng đông nam bắc trong trấn, lập tức sẽ đến khu dân nghèo nơi Thẩm Hi ở. Nàng sợ hãi, trốn trong lòng Người mù mà run rẩy, Thẩm Hi biết rõ Người mù không thể che chở được nàng nhưng hắn cho nàng đủ ấm áp.
Qua mấy đêm mất ngủ, Thẩm Hi đã khẩn trương đến cực hạn, lúc nào nàng cũng chú ý động tĩnh bên ngoài, chỉ sợ có ai xông đến phá cổng. Trong màn đêm yên tĩnh, nàng thậm chí nghe thấy có người kêu cứu mạng, có tiếng kêu giết, còn có người đang kinh hoảng chạy trên đường cái, có người ho khan, có người nói chuyện, thậm chí có người gõ thử cổng nhà nàng... Mỗi lần nghe thấy một tiếng động lạ, thần kinh của nàng đều căng thẳng đến sắp đứt, nỗi sợ hãi vây lấy nàng, khiến nàng thao thức cả đêm, mấy ngày trôi qua mà Thẩm Hi đã gầy gò rất nhiều.
Mà không chỉ Thẩm Hi mất ngủ, Người mù dường như muốn cho nàng yên tâm nên thức cùng nàng cả đêm, chỉ là hắn không nói được, nên chỉ nằm yên trên giường, Thẩm Hi cũng không biết hắn đang nghĩ gì.
Nhưng điều Thẩm Hi không ngờ đến là những kẻ xông vào nhà nàng không phải bọn cướp kia mà là mấy tên côn đồ đói đến đỏ mắt. Hai người Thẩm Hi ném lương thực, thúy cô nhặt cứ nghĩ làm đủ bí ẩn nhưng vẫn bị tiết lộ ra ngoài. Người tiết lộ bí mật này chính là đứa bé trai gần năm tuổi – con trai của thúy cô.
Thời thế loạn, người lớn biết chuyện nghiêm trọng nên không dám ra cửa, mà trẻ con lại không biết. thúy cô chỉ sơ sẩy một lát mà thằng bé đã chạy tót ra ngoài đường. Nhà vị Chu nương tử lươn lẹo kia cũng ở cạnh đó, nên khi thấy đứa bé này còn có sức lực mà nhảy nhót chơi trên đường, bèn cố kéo thân thể gầy nhom ra dỗ ngọt thằng bé, đứa trẻ mới năm tuổi còn ngơ ngác, kể chuyện Thẩm Hi ném lương thực sang nhà nó ra. Chu nương tử kia về nhà kể với đệ đệ mình, một tên côn đồ, sau đó chính hắn ta tụ tập mấy tên ngày thường quan hệ tốt lại, thừa dịp đêm tối xông vào nhà Thẩm Hi.
Thẩm Hi nghe thấy tiếng động trong sân vội vàng trở dậy, chưa kịp đặt chân xuống đất đã thấy cánh cửa bị đạp bung ra, theo sau là một cây gỗ đánh tới trước mặt nàng. May mắn Người mù không biết vì sao nàng đột nhiên rời giường, kéo lấy tay nàng, khiến Thẩm Hi né được đòn này, nhưng lực tay hắn khỏe nên đầu Thẩm Hi bị đập vào tường, lập tức ngất đi.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Hi tỉnh lại, nàng xoay người ngồi dậy, phát hiện mình nằm trong góc sân. Đầu nàng đau nhức, đưa tay sờ thử thấy ướt dính, nhìn lại thấy bàn tay đã dính đầy máu. Nhìn vết máu, nàng mới nhớ ra chuyện xảy ra lúc trước, không để ý vết thương mà chạy thẳng vào nhà, chỉ thấy ngôi nhà đã loạn tung tóe, bóng người quen thuộc ngồi yên trên kháng cũng không biết đi nơi nào. Thẩm Hi vội chạy đến phòng bếp, đồ đạc trong phòng bếp cũng bị lật lọng lung tung, bát đũa nồi niêu vỡ nát, mà Người mù vẫn không thấy đâu.
Người mù...
Nước mắt Thẩm Hi lập tức trào ra, nàng lấy ống tay áo quệt vội dòng lệ, lại tìm lại trong nhà bếp một lần, ngoại trừ một mảnh máu đã đọng lại trên kháng, chỗ Người mù nằm thì không thấy hắn đâu cả. Nàng nhìn chằm chằm vào vết máu, không dám nghĩ đến kết quả nàng phỏng đoán...
“Người mù! Người mù ngươi ở đâu!?!” – Thẩm Hi chạy ra khỏi nhà, vừa kêu vừa nhìn dáo dác xung quanh.
Trên phố đồ đạc ném ngổn ngang, nhưng vắng lặng không một bóng người, Thẩm Hi lại chạy vào nhà thúy cô, từ xa đã thấy cửa sân nhà thúy cô mở toang, đi vào trong sân, đập vào mắt nàng là thi thể ba người nhà thúy cô. Lệ rơi càng nhiều, Thẩm Hi không dám chạm vào thi thể thúy cô, cố nén sợ hãi và buồn nôn mà lục soát khắp nhà thúy cô, vừa tìm vừa gọi Người mù, cuối cùng đành thất vọng đi ra, ngoài, Người mù không ở đây...
Tầm mắt đã bị nước mắt che mờ, Thẩm Hi lại không thèm lau một cái, điên cuồng gõ cửa từng nhà hỏi thăm tung tích của Người mù. Có nhà sẽ nói vọng ra không biết hắn đi đâu, nhưng có nhà đóng cửa kín mít không trả lời một tiếng.
Đi hết cả dãy phố, không ai biết Người mù ở đâu. Thẩm Hi tuyệt vọng, lí trí nhắc nhở nàng một Người mù không thể sống nổi trong thời loạn thế này, nhưng nàng vẫn điên cuồng tìm kiếm, trong lòng tự thôi miên mình: Có lẽ hắn vẫn còn sống, phải tìm được hắn! Ít nhất sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể!