Cổ Đại Khó Kiếm Cơm
Thẩm Hi thật sự bị hai vợ chồng vô sỉ nhà này làm bực mình, nằm lăn lộn trên giường mà bực dọc, tuy nói một loại gạo nuôi trăm loại người, nhưng không thể nuôi ra loại người chỉ nhìn tiền không nhìn người như nhà kia chứ? Đang tức giận, bỗng cái bụng động đậy, như bị người ở trong đạp phải một chân vậy.
Nàng sững sờ, sau đó là mừng rỡ. Đây, đây là máy thai!
Trước đây nàng vẫn cảm nhận được trong bụng có một chút chấn động, nhưng động tĩnh lớn như vậy chính là lần đầu tiên. Thẩm Hi vui sướng đưa tay lên vuốt bụng, dịu dàng nói: “Cục cưng, có phải đồ nghịch ngợm nhà con đang đá mẹ không? Nào, con ngoan, lại đá một lần.” Tiếc là đứa bé không nghe thấy, yên tĩnh lại không đá tiếp lần nào nữa.
Tuy chỉ có một lần, nhưng Thẩm Hi đã mừng rỡ đến nửa đêm, nàng nhỏ nhẹ nói rất nhiều chuyện với cục cưng, qua nửa đêm mới thiếp đi.
Hôm sau Thẩm Hi vẫn đi bán đậu phụ như bình thường, trong lòng vui sướng khôn kể. Thứ nhất là hôm qua máy thai, thứ hai là nàng kiên quyết cự tuyệt, nghĩ cũng biết Phùng Huân kia hết hi vọng rồi. Dù sao nàng còn không cho rằng mình xinh đẹp như hoa đến đâu đi, nàng mang thai, bụng lớn vượt mặt, lại làm việc vất vả còn xinh đẹp được sao? Sỡ dĩ Phùng nương tử bám riết không tha cốt chỉ vì tiền của nàng mà thôi. Bây giờ ai cũng đồn thổi mỗi ngày nàng kiếm được hơn 2 lượng bạc, vậy cả tháng gộp lại gần 60 lượng, như nhà Phùng Huân sớm giật gấu vá vai thì đúng là số tiền lớn.
Lấy P.huân mà nói, hắn nếu có tiền sẽ được ăn chơi đàng điếm, thoải mái mời bạn bè ăn ăn uống uốn, đi thanh lâu, cái giá phải trả là nhiều thêm một tiểu thiếp, mà thiếp thì chỉ là món đồ chơi, thích thì chiều một tí, không thích thì mặc kệ là được.
Còn với Pnt, mụ ta đã có con trai thì nghiễm nhiên là vợ cả, nếu có thể thuyết phục được Thẩm Hi chịu làm thiếp thì mụ ta tất nhiên sẽ không phải vất vả thêu từng cái hà bao để lấy tiền công như bây giờ, có thể lên làm phu nhân như mấy nhà giàu người ta. Tuy có khó chịu khi phải chung chồng với Thẩm Hi, nhưng nhìn lại túi tiền của Thẩm Hi, nàng ta ắt đã dễ chịu nhiều.
Cả nhà này đều khó chơi, Thẩm Hi thấy việc quan trọng bây giờ mau chút chuyển đi chỗ khác mới được, nếu không chỉ sợ đêm dài lắm mộng. Nàng về nhà cất đồ xong lại đi tìm Tăng Phúc đi xem mấy chỗ khác, cuối cùng quyết định thuê một chỗ, dù hơi xa chợ nhưng được cái chỉ có một sân một cổng, không dính líu tới ai, nhưng nhà này còn chưa dọn hết đồ, phải ba ngày sau nàng mới được vào ở.
Giải quyết xong chuyện nhà cửa, Thẩm Hi thở phào một hơi, tuy phải tốn thêm tiền nhưng bây giờ không phải lúc tính toán tiền bạc, an toàn là nhất.
Xế chiều nàng giao đậu cho các tửu lâu xong, mới vào đến cổng, chưa kịp vào sân đã nghe thấy tiếng chửi rủa của Pnt: “Cái đồ sao chổi xui xẻo, mau cút cho ta, đừng ăn vạ ở nhà ta nữa. Hưu thư đã đưa ngươi rồi, mau cút ra ngoài!”
Viết xong hưu thư rồi? Chuyện gì xảy ra vậy?
Nàng đẩy xe vào sân, thấy Phùng nương tử đang lôi kéo Yến nương ra ngoài, mà Phùng Viễn thì đứng dưới mái hiên, lạnh lùng nhìn hết thảy. Thấy Thẩm Hi tiến vào, Phùng nương tử càng lớn giọng, ra sức kéo Yn: “Ngươi đừng tưởng bở rằng được cưới hỏi đang hoàng thì thành nương tử chính phòng được, cũng không nhìn lại xem mình là cái thá gì, ta còn ngồi ở đây, ngươi xem lão nương ta ngồi không chắc? Muốn giữ ngươi lại hay hưu ngươi chỉ cần một câu của ta thôi. Mau cút đi, nhà ta không tha cho kẻ hỗn trướng không coi lão nương ta ra gì như ngươi!” Mụ ta chửi cạnh khóe, Thẩm Hi hiểu đây là đang xách mé mình đây, nhưng chuyện này nàng đã thấy nhiều, bèn mặc kệ bọn họ, vì vậy cất xe vào nhà, đóng cửa lại. Mặc kệ ngoài kia chửi bới ra sao, nàng đều đóng cửa kín mít không nói một lời.
Vốn nàng tưởng lần này cũng giống mấy lần trước, nhưng hai ngày sau vẫn không thấy bóng dáng Yến nương đâu, buổi tối đứa con trai đều khóc ầm ĩ đòi mẹ, về sau bị Phùng nương tử ôm đi, không cho ngủ lại gian nhà của hai vợ chồng trẻ. Thẩm Hi cảm thấy không ổn, không thể nào, lần này Phùng gia hưu Yến nương thật rồi? Nàng muốn tìm Phùng nương tử hỏi rõ, nhưng chỉ mới ló mặt ra mụ ta đã lườm nguýt châm chọc nàng, Thẩm Hi đành thôi. Nàng tìm mấy thím hàng xóm hỏi chuyện, thì ra Yến nương bị hưu thật, mang hưu thư về nhà mẹ đẻ rồi.
Thẩm Hi thở dài, trừ việc tiếc cho Yến nương ra cũng không làm được gì, dù sao Yến nương còn có cha mẹ huynh đệ, nàng là người ngoài không tiện nhúng tay. Về sau nàng lại hỏi thăm, nếu Yến nương thật khổ cực thì giúp nàng vậy, dù châu châu đá voi nhưng ít ra có còn hơn không.
Đến ngày thứ ba, Thẩm Hi vẫn đi chợ sớm như mọi hôm, định bán xong đậu rồi chiều nay dọn đồ, sáng mai đi chợ về rồi chuyển nhà. Nàng ra chợ sớm, trời mới tảng sáng đã ra cửa, mới đi qua một đầu hẻm, vô tình liếc mắt thấy một trong ngõ hẻm có một dáng người áo thẩm, nhìn giống như quần áo ngày thường Yến nương mặc. Chỉ nhìn thoáng qua nên nàng không để ý, đẩy xe đi qua. Dù sao ở đây người ta mặc quần áo toàn kiểu này, màu sắc nhuộm cũng giống nhau, hơn nữa mới sáng sớm ai lại đi núp ở trong ngõ hẻm lạnh lẽo này?
Thẩm Hi bán đậu xong đi về, thấy Phùng nương tử đang nói chuyện với một bà thím diêm dúa, trên đầu có cắm một đóa hoa vải màu đỏ.
“Trương mụ mụ, chuyện của con ta liền nhờ ngươi vậy.”
“Phùng phu nhân, ngươi cứ yên tâm đi, ta nắm được, đảm bảo mấy hôm nữa sẽ chọn cho ngươi một nàng dâu xinh đẹp lại có tiền, ngươi cứ chờ tin tốt đi.” Trương mụ mụ kia cười hơ hớ cáo từ.
Thẩm Hi ngẩn người, không thể nào, mới hưu vợ ba ngày đã tìm bà mối?
Thấy Thẩm Hi trở lại, Phùng nương tử xùy nhẹ một tiếng, quay người đi về phòng. Thẩm Hi cũng không để ý, đẩy xe vào nhà, sau đó đóng cửa cài then.
Đến bây giờ nàng thực sự thấy may mắn khi không xuyên đến thân xác nàng dâu bị ngược đãi, không thì chỉ riêng chuyện đối phó với mẹ chồng quái đản ghê gớm thôi cũng đủ nàng đau đầu.
Dù định mai dọn nhà nhưng nàng vẫn ngâm đỗ như mọi hôm, định mai vẫn đi bán đậu, chờ bán xong mới trở lại dọn nhà sau. Dù sao mỗi ngày hơn 1 lượng bạc, nếu không kiếm đúng là đáng tiếc.
Sáng sớm hôm sau Thẩm Hi lại đi bán đậu. Nàng đi tới cổng, để xe xuống rồi đi mở cổng. Cánh cửa vừa đẩy ra, pằng một tiếng, có đồ vật đánh vào mặt nàng. Thẩm Hi định thần nhìn lại, chỉ thấy một đôi chân mặc quần đỏ đang đung đưa trước mặt nàng, Thẩm Hi kinh nghi ngẩng đầu lên nhìn, một đôi mắt mở trừng trừng với cái lưỡi dài thè ra khỏi mồm.
“A aaaa! Có người chết!”
Giọng hét thê lương của Thẩm Hi phá vỡ bầu không khí yên tĩnh sáng sớm, nàng kêu xong, trước mắt bỗng tối sầm, chân mềm nhũn, ngất đi.
Người treo cổ trước cửa nhà họ Phùng không phải ai khác, chính là Yn.
Con trai Yến nương đi tiểu vào một bức tranh thêu đắt tiền, Phùng nương tử đang nóng giận, bảo Phùng Viễn viết giấy hưu thư. Yến nương bị hưu về chỉ đành trở lại nhà ngoại, nhưng cha nàng lại là kẻ cổ hủ, nói Yến nương bị hưu về làm nhà hắn mất mặt, khiến gia phong (nề nếp gia đình) bị tổn hại, không cho Yến nương vào nhà. Yến nương chờ ở ngoài cửa 3 ngày, thấy cha mẹ thật sự không nhận nàng, không có đường sống, lại trở lại Phùng gia. Nhớ lại ngày ngày Phùng nương tử ngược đãi, Phùng Viễn tuyệt tình, dứt khoát treo cổ trước cổng nhà. Tiếc rằng không dọa được ai trong Phùng gia, lại khiến Thẩm Hi bị sợ đến vỡ mật.
Những chuyện này là sau khi tỉnh dậy người ta kể lại cho Thẩm Hi. Sáng hôm đó nàng hét lên nên nhiều người nghe rõ mồn một, mọi người thấy Yến nương treo cổ tự vẫn, Thẩm Hi lại ngất đi, có người tốt bụng đưa Thẩm Hi vào phòng, lại mời đại phu tới bắt mạch, trong cái rủi có cái may, nàng bị giật mình, lại ngã trên mặt đất nhưng không bị xảy thai, chỉ là vẫn có ảnh hưởng nhất định.
Về phần thi thể của Yn, người Phùng gia nói nàng ta đã bị hưu, không tính là người của phùng gia nữa nên đưa xác về nhà ngoại của nàng, cha mẹ Yến nương lại nói nữ nhi đã xuất giá sao có thể để nhà mẹ đẻ lo liệu đám tang, lấy chiếu rách quấn một cái rồi mang ra ngoài thành đào hố chôn cất qua loa. Tất cả diễn ra trong sự thờ ơ tột độ, không có một tiếng khóc, không có ai để tang, giống như một con vật chết đi vậy. Cứ như vậy Yến nương biến mất vĩnh viễn trên cõi đời này.
Cái chết của Yến nương ảnh hưởng rất lớn đến Thẩm Hi, không chỉ vì nàng thấy xác chết đáng sợ của Yn, khiến buổi tối Thẩm Hi không thể say giấc, mà còn khiến nàng càng sợ hãi xã hội ăn thịt người không nhả xương này (câu này ng edit mượn của nam thần – Đông tà Hoàng Dược Sư), làm nàng không thể tin tưởng được ai nữa, nhân chi sơ tính bản ác, nàng đã hiểu được, càng thêm thất vọng về thế giới này.
Nếu có thể... nàng thật muốn rời khỏi chỗ này tìm tới một nơi yên tĩnh để ẩn cư, không muốn tiếp tục sống trong thế giới tàn khốc đáng ghê tởm này nữa.
Tiếc rằng đây là một nguyện vọng không tưởng, 3 ngày nghỉ ngơi lại sức xong, Thẩm Hi lại tiếp tục làm đậu để mưu sinh, tiểu nhị của các tửu lâu không ngừng tới thúc giục nàng giao đậu, khiến nàng phiền không chịu nổi.
Chỗ ở mới khá xa chợ nhưng được cái yên tĩnh không có người quấy rầy, dù mỗi ngày Thẩm Hi phải tốn thêm thời gian đi lại nhưng vẫn rất hài lòng với cuộc sống bình tĩnh như bây giờ.
Thời gian trôi nhanh, một tháng sau đã vào tháng 11, gần cuối tháng nàng có nghe tin Phùng Viễn đã định ra một mối hôn sự, hình như vì việc cưới xin tốn kha khá tiền bạc nên Phùng Huân lại tìm bà mối tới cầu hôn Thẩm Hi, định cưới nàng làm bình thê, tất nhiên bị nàng cự tuyệt. Phùng nương tử lại tới tìm nàng, lời nói ngon ngọt hứa hẹn, lại bảo nàng đưa tiền ra đổi lấy gian nhà trước đây nàng ở, nhưng Thẩm Hi không chịu, mụ ta cũng bực tức bỏ đi.
Ngày 27 tháng 11, Thẩm Hi đang ở trong nhà xay đỗ tương, chợt nghe thấy tiếng đập cửa, nàng vội đi ra mở cửa, ngoài cửa có hai người nha dịch đang đứng ở đó.
Nàng không biết có chuyện gì, trong lòng hơi thấp thỏm nhưng vẫn lấy dũng khí hỏi chuyện: “Hai vị sai gia, các ngươi tìm ai vậy?” Tên nha dịch cao gầy hất cằm: “Ngươi là Thẩm thị bán đậu phụ?”
Thẩm Hi gật đầu: “Đúng vậy.”
Nha dịch béo bên cạnh liền cầm gông đeo lên cổ nàng, hung ác nói: “Vậy là được rồi, bọn ta tìm ngươi. Tiền công tử ở huyện chúng ta kiện ngươi trộm bí phương làm đậu phụ của nhà bọn họ, giờ Thẩm thị, ngươi theo huynh đệ chúng ta tới nha môn một chuyến.”
Đây thật là trời giáng tai họa.
Thẩm Hi hơi bối rối, Tiền công tử là ai nàng không biết, còn nói nàng trộm bí phương nhà hắn, trời đất chứng giám, chính nàng là người làm ra đậu phụ ở thế giới này cơ mà. Không cần nghĩ ngợi sâu xa, chắc chắn nàng bị người ta vu cáo, nhấtđịnh có người ghen ghét nàng kiếm được nhiều tiền.
*Lời nói của tác giả: Chương sau lên công đường, rồi trở lại Thượng Ngư thôn, sau đó sinh con.
Sinh con xong Người mù sẽ xuất hiện, nhưng mà... tôi là mẹ kế, tất nhiên sẽ bị độc giả mắng...