Cổ Đại Khó Kiếm Cơm
Hai đứa trẻ chơi với nhau rất vui, Thẩm Hi nói với Hoàn Hà: “Ngươi ngồi đợi một lát, sáng nay các nam nhân trong thôn ra khơi, đưa cho ta không ít hải sản, ta đi nấu nấu, cho Thanh Phù nếm chút đồ mới.” Hoàn Hà gật đầu: “Đa tạ.”
Thanh Phù ở bên nghe thấy Thẩm Hi nhắc đến hải sản, vội nói nàng cũng muốn đi vào bếp, Thẩm Hi tất nhiên là đồng ý, bèn dẫn cả Thẩm Hiệp với Thanh Phù đi vào bếp nấu hải sản.
Thanh Phù tò mò nhìn hết cái này đến cái kia, ríu rít hỏi về mọi thứ, lại lâu lâu quấy rầy nàng, Thẩm Hi luôn kiên nhẫn, dịu dàng giải thích cho tiểu cô nương. Đợi đến lúc nàng vất vả nấu xong, đã thấy Hoàn Hà đứng ngoài cửa bếp nhìn mọi người.
Thẩm Hi gắp hết hải sản đã nấu xong cho vào một cái chậu nhỏ, bưng chậu hải sản nóng hổi lên nhà, hỏi Hoàn Hà: “Bằng này đủ ăn chứ?” Hoàn Hà nói ngắn gọn: “Đủ.” Dứt lời, hắn bưng lấy cái chậu, đi tuốt đằng trước. Thanh Phù đi sau, giọng gấp gáp: “Phụ thân, phụ thân, để phần con với!”
Hoàn Hà chắc nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của con gái, muốn trêu chọc, tiếc là hắn mặt liệt nên không biết làm thế nào, cuối cùng chỉ gằn mấy chữ: “Để chân lại cho con.” Thanh Phù nghe thấy, miệng dẩu lên.
Thẩm Hi nhìn người năm nhân lạnh mặt không biết biểu đạt tình cảm của bản thân, suýt nữa bật cười, đúng là thú vị, trên đời này còn có người vụng miệng thế này.
Hai cha con Hoàn gia vui vẻ ăn hải sản, còn Thẩm Hiệp ngày ngày được ăn mấy thứ này, đã sớm chán nên không đi ra theo, nhân lúc Thẩm Hi không chú ý mà nán lại chơi trong bếp, cây kiếm gỗ chọc vào trong lòng bếp, khều ra một cây củi đang cháy, cây củi kia bay vèo đến chỗ đống củi cành bên cạnh, bốc cháy phừng phừng. Thẩm Hiệp thấy đống củi cháy lên, thu kiếm lại, bình tĩnh đi ra ngoài. Đến khi Thẩm Hi làm xong nước chấm, xoay người lại đã thấy đống lửa lên cao, nàng không khỏi giật mình, hét một tiếng.
Nghe thấy tiếng hét của Thẩm Hi, Hoàn Hà một bước đã vọt vào phòng bếp, thấy đống củi đang cháy, nhấc vại nước lên dội ào xuống, ngọn lửa xèo xèo dập tắt. Hắn đặt lại vại nước vào chỗ cũ, thấy Thẩm Hi vẫn đang há hốc mồm đứng đó, chỉ cộc lốc một câu “ Cẩn thận chút”, sau đó lên nhà ăn hải sản tiếp.
Thẩm Hi sững người không phải do bị ngọn lửa dọa đến mà là do sức khỏe siêu phàm của Hoàn Hà. Cái vại nước kia mới đầu nàng rửa sạch cũng tốn không ít sức mới vần được nó ngã xuống mà cọ rửa, nhưng giờ vại nước đầy ăm ắp, Hoàn Hà lại chỉ lấy một tay đã nhấc được vại nước lên, hắn khỏe đến mức nào? Siêu nhân mặc sịp đỏ? Hay Tiga Ultraman?
Nàng đứng ngây ở đó một lúc lâu, mới nhớ đến trên tay mình còn đang bưng đồ, vội mang bát nước chấm gừng dấm xì dầu lên bàn, dặn dò hai cha con đang ăn đến hăng say kia: “Hải sản đều có tính hàn, chấm cái này ăn tốt hơn, nếu không dễ bị lạnh bụng.” Hoàn Hà liếc nhìn Thẩm Hi một cái, đáp: “Quan tâm”, sau đó hai cha con lại vùi đầu vào ăn ăn ăn.
Thẩm Hi đi ra sân, thấy con trai đang ở trong sân chọc tổ kiến, bèn đi vào nhà bếp dọn dẹp, vừa dọn nàng vừa khó hiểu, sao tự dưng đống củi lại cháy? Chẳng lẽ dạo này thời tiết khô hanh, nên phát sinh phản ứng vật lí gì rồi đống củi bắt lửa?
Thủ phạm ở ngoài sân không biết gì, vẫn đang ngây thơ ‘tập kiếm’, chọc xong tổ kiến, thấy chậu hoa có đóa hoa đang nở, giơ kiếm lên, chốc lát hoa tươi rụng đầy mặt đất.
Qua xế chiều, hai cha con Hoàn Hà ra bờ biển nhặt hải sản, Thẩm Hi không đi theo. Nàng nghĩ Hoàn Hà mang mỗi con gái đến đây chắc định nhân dịp này tăng tiến tình cảm, tiến là hắn đơ mặt, miệng vụng nên toàn chọc tức Thanh Phù, hôm nay khó được Thanh Phù không hề tức giận, Thẩm Hi thấy tốt nhất để cho hai cha con riêng tư vẫn hơn, nàng hoàn toàn không cần xen vào, đoạt đi sự chú ý của Thanh Phù.
Nàng nghĩ chắc họ sẽ chơi đến chiều tối mới về, nhưng một lúc sau Thanh Phù đa thở phì phì trở lại, Hoàn Hà đi theo sau, vẻ mặt bất đắc dĩ. Thẩm Hi không cần hỏi cũng đoán được Hoàn Hà lại nói gì đó làm tiểu cô nương tức giận rồi. Tiểu cô nương trông thấy Thẩm Hi, nhào vào lòng nàng lớn tiếng khóc lên, bộ dáng đáng thương vô cùng.
Thẩm Hi sợ nhất là nước mắt của trẻ con, vừa lau nước mắt cho Thanh Phù vừa an ủi dỗ dành, cuối cùng tiểu cô nương cũng nín khóc. Nàng lại chuyển hướng chú ý của Thanh Phù, lấy bột mì ra nhào bột, rủ tiểu cô nương làm sủi cảo ăn. Hình như Thanh Phù chưa thấy qua bột mì nên đã bị hấp dẫn, nắm lấy nắm bột trắng tinh mà nín khóc mỉm cười, bám đuôi nàng để xem cái gì là sủi cảo.
Thấy con gái đã nín khóc, Hoàn Hà thở phào nhẹ nhõm, không định đi ra ngoài mà đứng đực trong phòng bếp nhìn con gái vụng về tay chân học làm sủi cảo với Thẩm Hi. Nàng thấy hắn đứng ở kia không làm gì, bèn nhờ vả: “Thẩm Hiệp đang một mình chơi ở ngoài sân, ngươi ra ngoài trông thằng bé hộ ta một lát, đừng để nó chạy đi lung tung.” Lúc này Hoàn Hà mới xoay người đi ra ngoài.
Hắn đi ra ngoài sân, thấy Thẩm Hiệp đang cầm kiếm chém hàng rào, thấy thằng bé chém mai không gãy nổi một que gỗ, bèn đi tới gần, cầm lấy thanh kiếm làm mẫu: “Nhìn đây, phải vung kiếm như vậy.” Sau đó hắn vung kiếm lên, hàng rào nhà Thẩm Hi bị chém gãy hơn phân nửa đoạn...
Đợi đến lúc Thẩm Hi bưng sủi cảo lên bàn, nhìn ra ngoài mới thấy cả sân vườn tan hoang, nàng trơ mắt cứng họng... Giờ nàng mới hiểu thứ khủng kiếm hơn một đứa bé nghịch ngợm chưa hiểu chuyện chính là một người lớn ấu trĩ không kém ở bên. Hoàn Hà thấy Thẩm Hi đứng đơ ở đó không nói chuyện, hoàn toàn bỏ lơ đống lộn xộn hắn gây ra mà xách lấy cổ áo Thẩm Hiệp, nhấc nó lên đi đến trước mặt nàng, hỏi: “Được ăn rồi?”
Thẩm Hi nhìn con trai bị xách như ếch con, lại xem người nam nhân đang một lòng nghĩ đến sủi cảo, bỗng nhiên đột phá linh cảm, nàng nhất định phải yêu thương con trai, rời xa Hoàn Hà.
Sủi cảo đã bưng lên bàn, Hoàn Hà lấy đũa, có lệ gắp cho Thanh Phù một cái rồi bưng luôn một bát lớn đặt vào trước mặt, không ngừng đũa mà gắp, một chốc sau bát sủi cảo đã trống rỗng. Thẩm Hi bưng tiếp lên một bát nữa cho hắn, chốc lát đã hết veo... Nàng nhìn hắn, thầm nghĩ người này đúng là y hệt Người mù, Người mù ăn sủi cảo cũng nhanh thế này, lại ăn nhiều nữa.
Ăn cơm tối xong trời đã tối, Hoàn Hà thấy sắc trời muộn, muốn cáo từ, nhưng Thanh Phù lại không chịu rời đi, muốn ở lại với Thẩm Hi, khiến Hoàn Hà nhìn mà nhăn lại mày, tiểu cô nương vẫn không chịu buông quần áo Thẩm Hi ra. Hoàn Hà nói nặng một câu, vành mắt tiểu cô nương đã ửng hồng, nước mắt tràn mi chực rơi ra. Thẩm Hi vội ngồi xuống dỗ dành, lại nói với Hoàn Hà: “Hay là cho cô bé ngủ lại đây một đêm đi, chỗ này rất an toàn, sẽ không có chuyện gì đâu.” Hoàn Hà bất đắc dĩ đành gật đầu, sau đó lên ngựa một mình đi rồi.
Thanh Phù chắc đã quen việc này, rất độc lập, dù Hoàn Hà rời đi vẫn không nói gì.
Thẩm Hi rửa mặt chải đầu cho tiểu cô nương, Thanh Phù rất ngoan ngoãn, bảo đưa tay thì đưa tay, nhắm mắt là nhắm mắt. Đợi đến khi Thẩm Hi rửa mặt sạch sẽ cho nàng rồi để nàng lên giường nằm trước, tiểu cô nương còn biết giúp Thẩm Hi dỗ Thẩm Hiệp, nhìn không tới một chút tùy hứng như khi ở cùng cha.
Lúc sau Thẩm Hi trèo lên giường, cho Thẩm Hiệp bú sữa, Thanh Phù tò mò đi lại gần nhìn xem, sau đó nàng hỏi: “Thẩm, ngươi nói lúc ta còn nhỏ mẫu thân ta có phải cũng ôm ta như thế này không?”
“Đương nhiên rồi, trẻ con ai cũng phải bú sữa mẹ mới lớn lên được, người mẫu thân nào cũng nuôi con mình như vậy.”
Thanh Phù yên lặng một lúc, nụ cười trên mặt biến mất, nước mắt tuôn ra, nàng nghẹn ngào hỏi Thẩm Hi: “Thẩm, ngươi xem có phải mẹ ta không thích ta đúng không? Nếu không sao mẹ lại đi chỗ xa đến nỗi ta chưa được thấy nàng bao giờ, nàng chưa bao giờ trở lại tìm ta lần nào.” Dù đã sớm đoán được Thanh Phù không có mẫu thân nhưng giờ Thẩm Hi chính tai nghe thấy tiểu cô nương nói vậy vẫn cảm thấy đau lòng. Thanh Phù không có mẹ, cha lại thường xuyên vắng nhà, cuộc sống như vậy khó trách tiểu cô nương hay làm nũng. Vì nếu Thanh Phù không biểu hiện như vậy, không kề cận làm nũng với cha thì một chút tình thương của cha nàng cũng không cảm nhận được.
Thẩm Hi suy nghĩ một chút, an ủi tiểu cô nương: “Người mẫu thân nào cũng yêu con mình, mẫu thân của Thanh Phù tất nhiên cũng vậy. Chỉ là có lúc người lớn sẽ có những chuyện quan trọng cần làm, không thể ở bên con cái được. Ngươi xem, phụ thân của đệ đệ cũng không ở nhà, hắn đi một chỗ rất xa, nhưng đệ đệ rất ngoan, không đòi muốn phụ thân, vậy nên Thanh Phù cũng phải kiên cường lên, nếu không để mẫu thân biết, mẫu thân cũng sẽ nhớ Thanh Phù mà khóc, Thanh Phù là đứa trẻ ngoan, đừng để mẫu thân thương tâm khóc được không?”
Thanh Phù lau nước mắt, cố nén lệ: “Ta không muốn mẫu thân phải buồn, thẩm, ta sẽ không đòi có mẫu thân với phụ thân nữa, ta sẽ ngoan như đệ đệ.” Thẩm Hi nhìn con trai đang bú sữa, thầm cầu nguyện mình nói dối mang mục đích tốt thôi, mong sẽ không bị sét đánh.
Qua hơn một buổi tối, Thanh Phù với Thẩm Hi đã quen thuộc lẫn nhau, Thanh Phù coi Thẩm Hi thành một người mẹ khác. Sáng hôm sau Hoàn Hà đến đang lúc Thẩm Hi chải tóc cho Thanh Phù, hôm nay nàng nảy ra ý tưởng mới, định chải kiểu tóc dân tộc thiểu số Tân Cương cho tiểu cô nương, tết từng bím tóc nhỏ trên đầu, trên đó còn buộc thêm mấy cái vỏ sò, vỏ ốc xinh xinh. Hoàn Hà nhìn Thẩm Hi dịu dàng chải tóc cho con gái, ánh mắt lóe lóe, lại cúi đầu xuống nhìn qua chỗ khác.