Cổ Đại Khó Kiếm Cơm
Thẩm Hi cứ bước chân lãng đãng, không ngờ đã đi tới cửa thôn, nóng ruột nóng gan vo cùng, sốt ruột đứng đó đợi. Có mấy người trong làng đi ngang qua, thấy bộ dạng sốt ruột của nàng đều tò mò hỏi mấy câu, lần nào nàng cũng nói qua loa mấy câu “Tướng công của ta không chết”, “Tướng công hắn đi tìm Thẩm Hiệp.” Có mấy người sẽ không đi nữa mà đứng lại cùng Thẩm Hi chờ ‘tướng công của Thẩm nương tử’, Thẩm Hi mặc kệ, chỉ đăm đăm nhìn về phía con đường từ làng đi lên trấn trên.
Mọi người đợi chừng nửa buổi, mắt Thẩm Hi sáng ngời, sau đó chạy thục mạng lên phía trước, mọi người giật mình, nhìn lên phía trước, đúng là một người nam nhân đang bế một đứa bé đang đi từ đằng xa đến đây.
Các thôn dân bàn tán xôn xao lên, đúng là trượng phu của Thẩm nương tử không chết, không những khỏe mạnh mà còn tìm được Thẩm nương tử rồi!
Thẩm Hi đã chạy lên phía trước rồi, nàng đi lên đón lấy hai người đang đến dần. Thẩm Hiệp đã xa mẫu thân mấy ngày, xa xa thấy bóng mẫu thân chạy đến đã vươn hai cái tay nhỏ ra, luôn miệng: “Nương, nương...”, sau đó nhào vào trong lòng Thẩm Hi, khóc òa lên, xem ra mấy ngày chia lìa đã khiến thằng bé biết mình bị tách ra khỏi mẫu thân, người quan trọng nhất của nó. Thẩm Hiệp khóc sụt sịt, dúi đầu vào lòng Thẩm Hi, nói thế nào cũng không chịu ngó ra ngoài.
Trước đây thằng bé rất ít khóc, bây giờ khóc đến nấc lên, Thẩm Hi nghĩ mấy ngày nay con trai phải ăn không ít khổ, nàng không để ý đến cái khác, chỉ mải vuốt tóc con trai, vừa rơi nước mắt vừa dỗ con. Nam nhân đứng bên cạnh, nhìn con trai đang khóc oa oa, lại nhìn nhìn nương tử cũng đang nức nở, luống cuống không biết làm sao. Hắn duỗi tay ra lau nước mắt cho Thẩm Hi, lại thử dỗ dành con trai, đáng tiếc thằng bé chỉ lo ôm chặt lấy mẫu thân, không để ý đến người cha mới xuất hiện.
Mọi người thấy đúng là nhà Thẩm Hi đoàn tụ, bấy giờ mới tiến lên hỏi chuyện, mồm năm miệng mười mà hỏi thăm: “Thẩm nương tử, đây là tướng công nhà ngươi à?”
“Ôi nhìn kìa, bộ dáng của Thẩm Hiệp giống y hệt cha nó”
“Thẩm nương tử, chúc mừng các ngươi một nhà đoàn tụ”
...
Thẩm Hi thấy mọi người đi tới, vội nín khóc, lau khô nước mắt rồi đáp mấy tiếng, lại cúi đầu xuống dỗ Thẩm Hiệp. Mọi người thấy nàng bận rộn dỗ con, không rảnh trả lời bèn chuyển đề tài sang Người mù: “Tướng công Thẩm gia, ngươi họ gì đấy?”
Người mù đáp: “Bản nhân họ Hoắc”
“Hoắc huynh đệ, ngươi đi tìm Thẩm nương tử lâu chưa?”
“Hoắc huynh đệ, sao ngươi lại tìm được đến Thượng Ngư thôn thế? Chỗ này hẻo lánh thế mà?”
“Hoắc huynh đệ...”
Thẩm Hi thấy tất cả mọi người đều xúm tới mồm năm miệng mười hỏi thăm, cứ thế sợ cả nhà nàng bị vây chặt không về được mất, đành dồn sức rống một tiếng: “Dừng lại! Không được hỏi tiếp nữa!” Mọi người sửng sốt, nhất thời không ai ra tiếng nữa.
Thẩm Hi nói tiếp: “Trước tiên mọi người cứ về nhà đã, trưa mai đến nhà ta ăn cơm, có gì muốn hỏi thì mai hẵng hỏi, đến giờ Thẩm Hiệp vẫn chưa được ăn cơm đây này.” Nghe vậy, các thôn dân ngẩn ra, nói để cả nhà họ đoàn tụ đã, mới lục tục đi về.
Người mù nắm chặt tay Thẩm Hi, cảm thán: “Ngươi vẫn tạo quan hệ giỏi như trước.”
“Tất nhiên”, Thẩm Hi sợ người ta nhìn thấy, bị trêu ghẹo nên bỏ tay hắn ra, nhưng Người mù nắm chặt nên Thẩm Hi giãy thế nào cũng không vùng tay ra được, đành lườm hắn một cái. Người mù thấy vậy cũng không giận, chỉ cúi xuống ghé môi vào bên tai nàng, thấp giọng: “Nương tử, thật ra ta muốn ôm ngươi cơ.” Thẩm Hi đỏ mặt lên, trộm nhìn ra xung quanh, thấy mọi người đã đi về mới nắm lấy tay hắn, một tay bế con, nhanh chóng đi về nhà.
Dọc theo đường đi có không ít người chào hỏi, tò mò nhìn về phía Người mù, Thẩm Hi không giải thích gì thêm, vào trong nhà xong đóng cạch cửa lại, ngăn cách hết thảy ánh mắt tò mò của thôn dân. Nàng mới vào đến trong nhà, đặt Thẩm Hiệp xuống giường, chưa kịp đứng thẳng người lên đã bị một đôi tay ôm chặt, hơi thở nặng nhọc từ phía sau thổi vào gáy.
Thẩm Hi quay đầu lại, gắt một tiếng: “Ta thực sự không biết ngươi lại mặt dày đến thế, con còn nhìn kìa.”
“Nương tử, ngươi còn sống, thật tốt quá, ngươi vẫn còn sống...” Người mù ngại thằng bé nên không dám làm gì thêm, chỉ ôm chặt lấy Thẩm Hi, không ngừng hôn nhẹ mái tóc với bên gáy nàng, tựa hồ phát tiết niềm tưởng niệm mấy năm nay, muốn biểu đạt cho nàng tất cả tình yêu, nỗi nhớ của mình. Hơi thở nóng rực làm Thẩm Hi như nhũm cả người, tay nàng vịn vào cánh tay hắn đang ôm lấy hông nàng, nắm lấy thật chặt.
Vợ chồng chia lìa 3 năm gặp lại nhau, tình cảm cùng nỗi tưởng niệm tựa hồ dâng lên không thể kiềm nổi, chỉ có thể ôm chặt lấy đối phương, có được lẫn nhau mới có thể bộc lộ hết tình cảm dồn nén bấy lâu. Bầu không khí trong phòng nóng dần lên, Thẩm Hi cố nén không dám xoay người lại, không muốn trình diễn cảnh hạn chế trước mặt con trai.
Thẩm Hiệp còn nhỏ, không hiểu người lớn đang làm cái gì, dù sao mấy hôm trước bị bắt phải xa rời mẫu thân đã là một chuyện khủng khiếp với nó nên sau khi gặp lại, thằng bé trở nên quấn quít lấy mẹ, không muốn xa rời. Thấy mẫu thân mình bị một người xa lạ ôm lấy, thằng bé một lần nữa cảm giác được nguy cơ, sợ mẫu thân sẽ lại rời xa mình, vì vậy dứt khoát cầm lấy thanh kiếm gỗ trên giường, hự một tiếng mà đâm kiếm về phía cánh tay nam nhân kia.
Người mù đang hôn bỗng dừng lại.
Hắn không thể tin tưởng mà nhìn về phía chỗ bị đâm, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía con trai đang tức giận đến phình cả má, lại sau đó, nam nhân nhìn thấy nương tử nhà mình đang cười trên nỗi đau của người khác đến run cả người.
Người mù buông Thẩm Hi ra, đưa tay về phía con trai, chưa thấy rõ động tác của hắn ra sao, thanh kiếm gỗ trong tay thằng bé đã nằm trong tay hắn, Thẩm Hiệp đang há miệng định khóc, Người mù xoay cổ tay, thanh kiếm gỗ đã xoay lên, vang ra tiếng xé gió vù vù. Thẩm Hiệp nhìn đến không chớp mắt, không biết có nguy hiểm hay không mà vui nhào cả người lên thanh kiếm, làm Thẩm Hi đang đứng bên nhìn thấy sợ đến hét lên.
Người mù bình tĩnh dừng chiêu thu kiếm lại, Thẩm Hiệp nhào hụt, chui đầu vào trong ngực hắn, Người mù gõ nhẹ chóp mũi thằng bé, dịu dàng nói: “Gọi phụ thân đi, gọi xong phụ thân dạy con luyện kiếm”
Thẩm Hiệp nhìn nhìn thanh kiếm trong tay Người mù, dứt khoát lưu loát gọi: “Phụ thân!”
Thẩm Hi nhìn con trai ngốc nghếch nhận kiếm không nhận người, không nói gì mà đỡ trán nhìn trời.
Bởi vì có kiếm làm cầu nối, lại thêm thiên tính cha con, thêm nữa Người mù lấy thanh kiếm hắn đeo ngang hông ra cho Thẩm Hiệp chơi, thằng bé đã không bài xích người cha mới ra lò này, hơn nữa còn bắt đầu sùng bái hắn.
Thẩm Hi từ tối qua đến giờ chưa ăn cơm, giờ đã đói đến sôi cả bụng, nàng dắt con trai, lại nói với Người mù: “Ta có làm sủi cảo ngươi thích, nếm thử xem hương vị có giống với năm đó hay không?” Người mù nắm chặt lấy tay nàng, đôi mắt sâu thẳm nhìn theo từng cử động của Thẩm Hi: “Chắc chắn vẫn như cũ.”
Thẩm Hi lườm hắn một cái nhưng nụ cười tươi rói: “Chỉ biết nịnh, ngươi còn chưa ăn miếng nào đã biết rồi?” Người mù không trả lời, chỉ nâng tay Thẩm Hi lên, hôn lên mu bàn tay nàng.
Thẩm Hi múc một chậu nước cho hai cha con Người mù rửa tay, đến khi nàng bưng sủi cảo đã hâm lại lên bàn, hai cha con đã ngồi nghiêm chỉnh trên ghế. Bát sủi cảo mới đặt xuống, lớn cầm đũa, bé cầm thìa, hai người bắt đầu gió cuốn mây tan mà giải quyết sủi cảo. Thẩm Hi biết lượng cơm ăn của Người mù, nhưng nàng bất ngờ là hôm nay Thẩm Hiệp ăn nhiều hơn ngày thường, giống như đang tranh đua với cha nó vậy.
Nàng biết đứa trẻ không thể thiếu được tình thương của cha, trước đây Thẩm Hiệp còn nhỏ, tỉnh tỉnh mê mê không hiểu, nhưng sau khi Người mù xuất hiện, thằng bé chấp nhận người cha này xong, thằng bé đã bắt đầu hướng tới bắt chước hành động của người cha trong vô thức.
Đang ăn, Thẩm Hiệp còn phá lệ mà nói chuyện với Người mù: “Cha, luyện kiếm, luyện kiếm.” Tiếng gọi cha làm Người mù cảm động, hắn đặt đũa xuống, dịu dàng nói: “Nào, qua đây ngồi với cha.” Thẩm Hiệp lập tức đặt đũa xuống, đưa hai tay lên. Đợi đến khi Người mù bế thằng bé lên đặt lên đùi mình, để con trai ngồi ổn rồi tiếp tục ăn, Thẩm Hiệp vẫn mắt long lanh ngẩng lên nhìn cha mình.
Người mù dừng lại, cúi xuống cười với con trai: “Từ mai trở đi cha sẽ dạy con luyện kiếm, có được không?” Thẩm Hiệp còn không biết luyện kiếm là làm những gì, chỉ là gật đầu lia lịa, reo lên: “Được!”, sau đó thằng bé ngẩng lên, chủ động hôn chụt một cái lên mặt hắn.
Người mù được con trai hôn, vui đến quên hết trời đất, ánh mắt nhìn về phía thằng bé càng thêm dịu dàng từ ái, làm Thẩm Hi nhìn mà ghen tị.
Thẩm Hiệp rất thích người gọi là cha mới xuất hiện này, đặc biệt người cha này biết dùng kiếm, còn có thể bay lướt qua ngọn cây. Ăn cơm xong, thằng bé quấn quít lấy Người mù không rời, kể cả hắn đi nhà xí cũng đi theo, đứng ngoài cửa đợi hắn đi ra, đến tối cũng thế, buồn ngủ đến híp cả mắt rồi vẫn không chịu ngủ. Bình thường thằng bé khá độc lập, bây giờ lại dính người như vậy, Thẩm Hi biết là do mấy hôm nay nó bị mang đi xa mẹ, lại có người cha mới xuất hiện, nên thấp thỏm lo sợ sáng mai dậy sẽ không thấy cha nữa, mình lại không có cha.
Thẩm Hi ngồi vào bên giường con trai, ôm chặt thằng bé vào lòng: “Con trai, nương sẽ trông chừng cha giúp con, bảo đảm sẽ không cho cha con đi đâu hết. Cha con đã nói rồi, sáng mai sẽ dạy Thẩm Hiệp của chúng ta luyện kiếm đúng không? Ngoan nào, ngủ đi, nếu không sáng mai phải luyện kiếm, ngủ ít sẽ không có tinh thần luyện kiếm đâu.” Người mù cũng hứa hẹn: “Cha sẽ không đi đâu hết, về sau dù cha có đi đâu cũng sẽ dẫn Thẩm Hiệp theo, được không? Đợi đến khi con luyện giỏi kiếm, cha sẽ dẫn con đi đánh người xấu.”
Thẩm Hiệp nghe được cha hứa hẹn, lúc này mới yên tâm cầm lấy tay Người mù mà thiếp đi.
Dỗ dành con trai xong, giờ ánh mắt Thẩm Hi mới đặt lên người nam nhân đã khỏe mạnh hoàn toàn, bây giờ không điếc, không mù nữa. Đến lúc cần tính toán mấy vấn đề rồi.