Chương 104

Cổ Đại Khó Kiếm Cơm

Tuy Quy Hải Mặc buồn bực gần chết. nhưng nhìn lại cả nhà bây giờ chỉ có hắn là trụ cột duy nhất, không thể mặc kệ được. Nghe được tiếng khóc càng lúc càng lớn của Hoắc Thống, hắn đành xám xịt chui vào trong bếp, đun nước lên, hâm lại cháo loãng để dành sẵn rồi bưng vào trong phòng bón cho Hoắc Thống.

Hai nữ nhân vẫn chưa hề tỉnh lại, Quy Hải Mặc chỉ đành tự mình bế thằng nhóc lên, lấy cái thìa nhỏ bón từng thìa từng thìa vào cái miệng nhỏ kia. Đứa nhỏ mới hơn 1 tháng, căn bản không biết ăn bằng thìa, chỉ có thể đổ từng tí vào, nhưng hắn sợ đổ nhanh quá thì Hoắc Thống bị sặc, mà ít thì mớm mãi không đổ được vào miệng, loay hoay mãi khiến Quy Hải Mặc toát cả mồ hôi. Vất vả lắm mới bón xong cháo loãng cho Hoắc Thống, còn chưa kịp đặt lại thằng bé xuống kháng, tên nhóc xấu xa này đã rót cho Quy Hải Mặc một thân nước tiểu. Quy Hải Mặc nhìn chỗ ‘bản đồ’ kia, chân mày nhăn đến độ có thể kẹp chết muỗi. Hắn đặt Hoắc Thống xuống kháng, đi lay Thẩm Hi: “Mau tỉnh lại, đừng ngủ!”

Hắn lay một chốc lâu, Thẩm Hi vẫn không tỉnh lại, nhưng Đường Thi nằm cạnh lại như nghe được mà dần mở mắt ra. Vốn nàng nằm ở chỗ kia thì hắn thấy bình thường, nhưng một khi Đường Thi tỉnh lại, Quy Hải Mặc tự dưng lại nhớ đến chuyện ban nãy, dần đỏ mặt lên.

Đường Thi mê mang một chốc mới tỉnh táo lại, phản ứng đầu tiên của nàng là lấy tay sờ xuống bụng, khi sờ đến chỗ bụng đã phẳng xuống kia, Đường Thi không rơi lệ, chỉ là ngơ ngác nằm ở đó, hai tay ôm lấy bụng, như đang thầm lặng than khóc cho sinh mạng bé nhỏ đã mất đi kia.

Nàng không nói gì, Quy Hải Mặc cũng không mở lời, trong phòng chỉ còn lại tiếng hừ hừ của Hoắc Thống thỉnh thoảng ngọ nguậy trên kháng.

Một lúc lâu sau Đường Thi mới ra tiếng: “Thẩm tỉ tỉ bị sao vậy? Nằm nửa ngày không thấy động tĩnh gì cả?”

Quy Hải Mặc bị bầu không khí im lìm ép đến toát mồ hôi, nghe được Đường Thi hỏi vội trả lời: “Phát sốt, hai ngày.”

Đường Thi không ngồi dậy, cứ nằm vậy mà đưa tay sang nắm lấy tay Thẩm Hi, đè ngón tay lên mạch môn bắt mạch.

“Bệnh trong lòng, tâm tình lúc gấp lúc giận. Phiền Võ thần đại nhân đi vào phòng ta lấy bao thuốc thứ 2 ở tầng thứ nhất trong tủ thuốc, bao thứ tư trong tầng thứ 3, bao đầu tiên trong tầng thứ 4 sang đây giúp ta.”

Quy Hải Mặc ừ một tiếng rời đi, một lát sau đã xách mấy gói thuốc trở lại.

“Mở ra, đặt vào trước mũi ta xem.” Quy Hải Mặc nghe vậy, ngoan ngoãn theo.

Đường Thi nghiêng đầu, tìm tìm nhặt nhặt ra hai nhóm thuốc, bảo hắn: “Phần này thêm 5 bát nước sắc lên, cô lại thành 1 bát thì cho Thẩm tỉ tỉ uống. Còn phần này thì thêm 3 bát nước, sắc lại thành 1 bát, ta uống.”

Quy Hải Mặc gói thuốc lại, chuẩn bị mang xuống bếp sắc, bỗng Đường Thi ở sau lưng lại nói: “Ngài điểm huyệt cho ta? Giải đi, eo ta tê hết không có cảm giác.” Nghe nàng nói đến điểm huyệt, khuôn mặt Quy Hải Mặc lại đỏ lựng lên, vị trí của mấy huyệt đạo kia đúng là... trừ bỏ phu thê ra, để người ngoài đến điểm đúng là không thích hợp. Hắn không dám quay đầu lại, thấp giọng nói: “Chờ, tự giải được.”

Đường Thi lại nói: “Trước đây ta từng khám cho nhiều bệnh nhân, khi châm cứu đều phải cởi áo, không có nhiều kiêng kị như thế.”

Nữ nhân đã nói như vậy, Quy Hải Mặc là nam nhân cũng không cần chần chừ quá mức, hắn đỏ mặt đến gần, cách một lớp quần áo mà điểm điểm mấy lần trên bụng nhỏ của nàng, lại run tay lật người Đường Thi lại ấn mấy lần lên sau eo cùng cổ nàng. Giải huyệt xong, Quy Hải Mặc nhanh chóng nhay xuống kháng, xách hai gói thuốc lên chạy vèo ra ngoài.

Đường Thi chậm rãi ngồi dậy, dời mắt nhìn xuống bụng, trong mắt chảy xuống hai hàng lệ.

Quy Hải Mặc sắc thuốc xong, lại không có dũng khí bưng thuốc lên phòng, may mà một lát sau Hoắc Hiệp với Bản Ngã Nghênh đã trở lại, hắn vội sai hai đứa nhỏ bưng thuốc lên cho mẫu thân mỗi người, còn hắn thì làm bộ bận rộn mà trốn trong bếp cả buổi trưa.

Y thuật của Đường Thi rất tốt, Thẩm Hi uống thuốc xong, đến buổi tối đã mơ màng tỉnh lại. Nàng tỉnh xong, nhìn thấy Đường Thi đang ngồi cạnh, nước mắt chảy xuống: “Sao cô lại ngốc như vậy? Cứ mặc kệ bọn họ đi, ở đây cùng ta không đi đâu cả là được rồi.”

Đường Thi không khóc, bình thản nói: “Tỉ với Hoắc Kiếm thần đối xử tốt với nhà ta như vậy, hắn đã làm ra chuyện trái đạo nghĩa này, ta cũng cần phải làm gì đó, không thì lương tâm không được an ổn.”

Thẩm Hi khóc đến bù lu bù loa: “Cô không nghĩ cho mình cũng phải nghĩ cho con chứ, lớn bụng đi đường cả ngày đêm, thân thể chịu thế nào được?” Đường Thi nghe vậy, tự giễu cười: “Lúc đầu ta chỉ định đi khuyên hắn đừng đánh nhau với Hoắc Kiếm thần. Ta định không trở lại đây nữa, muốn gặp mặt khuyên được hắn rồi thì sã dẫn Tiểu Nghênh đi, trở lại sư môn, không ra khỏi đó nữa. Ai ngờ ta không ngăn nổi hắn, lại tính ta không ngăn được, hắn nhìn lại mặt mũi con trai cũng sẽ không ra tay nữa, tiếc rằng ta quá đánh giá cao hai mẹ con mình rồi.”

“Tướng công ta... chàng ấy thế nào rồi?” Thẩm Hi run giọng hỏi, nhưng lại hối hận, sợ sẽ nghe được tin xấu nhất.

Đường Thi thở dài, nhẹ giọng nói: “Nhóm Hoắc Kiếm thần đánh nhau trong hoàng cung, trong cung đề phòng nghiêm ngặt, ta không vào được. Chỉ là người ta đã truyền tai nhau tin Hoắc Kiếm thần phá Khí Hải của Phong Triền Nguyệt, khiến nàng ta bị thương nặng, Bản Ngã Sơ Tâm ra tay sau lưng Hoắc Kiếm thần, chọc một đao sau lưng ngài ấy...” Nói đến đây, Đường Thi đã thấy Thẩm Hi lật mắt lên, có lẽ là không tiếp thụ được đả kích này, ngất đi.

Đường Thi kéo nàng lại, ấn mạnh lên nhân trung Thẩm Hi, không hổ là đại phu, hơn hẳn Quy Hải Mặc, ra tay đúng là chuyên nghiệp, mới ấn một cái mà Thẩm Hi đã từ từ tỉnh lại. Đường Thi vội nói tiếp: “Ta còn chưa kể xong đâu, tỉ đừng ngất vội. Đao này đâm ra sao người ta cũng không kể rõ lắm, về sau ta đánh hôn mê một quan viên mới từ trong cung ra, hắn nói Hoắc Kiếm thần không chết, bị Long vệ cướp đi, chỉ là trọng thương thôi, các thái y đã chạy chữa.”

Nghe được tin Hoắc Trung Khê không chết, Thẩm Hi triệt để nhẹ nhõm, nàng lau nước mắt, không biết nên khóc hay nên cười: “Còn sống là được, sống là tốt rồi...”

Đường Thi lại nói tiếp: “Ta ở ngoài cung, thấy Bản Ngã Sơ Tâm bế Phong Triền Nguyệt xông ra ngoài, phương hướng là rừng rậm, sợ hắn nghe Phong Triền Nguyệt châm ngòi mà gieo lửa giận lên mẹ con tỉ nên ta liều mạng đuổi theo, tiếc là khinh công quá yếu nên không đuổi kịp.”

Bây giờ Thẩm Hi mới hiểu tại sao Đường Thi lại trở về rừng rậm, hơn nữa biết mình đã có thai vẫn liều mình chạy đến, thì ra hết thảy đều là nàng muốn bảo vệ ba mẹ con mình, Đường Thi nhớ đến việc Thẩm Hi bị thương nên không yên lòng, cho nên khi thấy Bản Ngã Sơ Tâm cùng Phong Triền Nguyệt đi đến rừng rậm cũng phải cố gắng đuổi theo, chỉ sợ một khi chậm một bước sẽ chỉ thấy được thi thể của ba mẹ con Thẩm Hi.

Thẩm Hi đau xót lau nước mắt, nghe được Đường Thi hỏi: “Bản Ngã Sơ Tâm với Phong Triền Nguyệt có đến đây không?”

“Đến rồi, nhưng không phải là đến giết mẹ con ta mà là tìm cô.”

“Tìm ta làm gì chứ?” Đường Thi ngập ngừng một chút, tựa như đang muốn nói thêm câu gì, nhưng rồi nàng lại không nói nữa, tùy tay nhặt một miếng thuốc trong gói thuốc mà Quy Hải Mặc để lại lên nhìn nhìn.

Thẩm Hi oán hận nói: “Đến tìm cô để chạy chữa cho Phong Triền Nguyệt! Hắn tưởng bở, đã phản bội cô như vậy còn có mặt mũi đến tìm cô, lại còn là tìm cô chữa bệnh cho Phong Triền Nguyệt!” Đường Thi nghe vậy, ngây ra một lúc, hiển nhiên nàng không ngờ Bản Ngã Sơ Tâm vội vã đi vào rừng rậm chỉ để tìm nàng chữa trị cho Phong Triền Nguyệt. Nàng vô thức cầm miếng dược liệu kia cho vào trong miệng, nhẹ nhàng nhấm nuốt.

Đấy không phải Hoàng Liên sao? Không đắng tí nào?

Thẩm Hi không rõ thuốc thang lắm, nhưng vẫn biết mảnh thuốc vàng óng kia là hoàng liên, đắng nghét, nhưng nhìn dáng vẻ Đường Thi vẫn điềm nhiên nhai nuốt, lại hơi hoang mang, nếu là hoàng liên thì Đường Thi đã nhổ ra rồi mới phải.

Đường Thi im lặng một lúc lâu, sắc mặt dần tái đi.

Cuối cùng Thẩm Hi không chịu nổi không khí ap lực này, chủ động nói: “Thôi cô đừng ngồi nữa, nằm xuống nghỉ ngơi đi.”

Đường Thi ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm mắt lại, không biết là có ngủ thật hay không.

Thẩm Hi đã mất tâm bệnh, cơn sốt cũng lui dần. Tuy nàng vẫn nhớ thương Hoắc Trung Khê nhưng biết hắn còn sống, cuối cùng cũng yên tâm. Nàng rất muốn được đến bên cạnh hắn, chăm sóc hắn, nhưng nhìn lại cả nhà, người thì bệnh, còn có đứa con đang ẵm ngửa, Thẩm Hi thực sự không yên lòng rời đi. Nàng chỉ đành cố nén ý nghĩ này lại, thành thật ở trong rừng dưỡng thương, đợi Hoắc Trung Khê đến.

Buổi tối đi ngủ, Quy Hải Mặc mang hai đứa nhỏ đi phòng hắn ngủ, còn Thẩm Hi với Đường Thi thì ngủ trên kháng, Hoắc Thống nằm trong cùng, sát Thẩm Hi.

Thẩm Hi vẫn lo nghĩ cho Hoắc Trung Khê, trằn trọc không ngủ được, Đường Thi đang nằm bên cũng mở mắt ra, không biết suy nghĩ gì. Đến khi Đường Thi lại xoay người lần nữa, Thẩm Hi hỏi: “Đường Thi, có phải cô đang khó chịu không?”

Đêm tối khiến Đường Thi rũ bỏ vẻ kiên cường ban chiều, nàng có vẻ yếu ớt mong manh đến lạ: “Không sao. Thẩm tỉ tỉ, tỉ mang... nó... chôn chỗ nào? Qua hai ngày nữa khỏe lại ta muốn đi xem.”

Thẩm Hi đang định nói là để hỏi Quy Hải Mặc, nhưng nghĩ đến chuyện này liên lụy đến khuê dự của Đường Thi, đành ậm ừ nói: “Để khi nào cô khỏe lại, ta dẫ đi.” Đường Thi đưa tay lên che miệng, nghẹn ngào nói: “Được.”

Thẩm Hi nghiêng đầu nhìn Đường Thi, hỏi: “Về sau cô định làm gì không?”

“Trở lại sư môn, tiếp nhận y bát của sư phụ, tiếp tục xem bệnh thôi.”

“Bản Ngã Sơ Tâm biết nơi đó đúng không? Ta nghe hắn nói muốn dẫn Phong Triền Nguyệt đi về sư môn tìm cô đấy.”

“Vậy ta không về nữa, tìm một chỗ ở tạm đã, dù sao ở đâu ta cũng sống được. Không thì làm một du y cũng được, dẫn Tiểu Nghênh đi xem xét phong thổ các nơi, mở mang tầm mắt, để thằng bé không bị hẹp hòi.”

Thẩm Hi yên lặng một chốc mới nói: “Cô nói vậy cũng đúng, bọn nhỏ rồi cũng sẽ lớn lên, cần để chúng được nhìn nhiều thứ hơn thì mới trưởng thành. Đợi tướng công ta trở về, bọn ta cũng thương lượng xem dọn nhà trở lại Kiếm thần sơn vậy, không ở trong rừng rậm nữa.”

Đường Thi nghĩ nghĩ nói: “Nếu muốn đi thì còn thương lượng gì nữa? Mai tỉ thu dọn đồ đạc, khiến Quy Hải Mặc dẫn mọi người đi qua là được, cũng nhân tiện tỉ được chiếu cô Hoắc Kiếm thần luôn.”

“Rồi nói sau vậy. Cả ba mẹ con nhà ta Quy Hải Mặc dẫn đi hơi khó, Hoắc Thống còn nhỏ quá.” Điều cốt yếu là Thẩm Hi không yên lòng Đường Thi, mới sinh non xong, còn phải tĩnh dưỡng như ở cữ mới được.

Hai người trò chuyện câu được câu không, cuối cùng cũng thiếp đi.

Hôm sau rời giường, Thẩm Hi cảm thấy người mình đã khỏe hơn nhiều. Đường Thi biết nàng nóng lòng gặp Hoắc Trung Khê, khăng khăng để Thẩm Hi với Hoắc Thống đi trước, nàng thì ở đây tĩnh dưỡng, trông coi hai đứa lớn, đến khi thân thể tốt lên sẽ dẫn hai đứa bé đi gặp Thẩm Hi.

Thẩm Hi tất nhiên không chịu, nói thế nào cũng không muốn bỏ lại Đường Thi ở trong rừng, chỉ nói đợi mấy ngày nữa xem sao đã.

Ai ngờ hai ngày sau, Trinh Gia Thanh với Thanh Phù đã cùng nhau trở lại. Mới vào trong sân, Thanh Phù đã vui sướng gọi lớn: “Mẹ nuôi, cha nuôi không có việc gì. Cha bảo con với Gia Thanh ca ca đến trước để báo tin, mấy ngày sau cha nuôi sẽ đến sau.”

Thẩm Hi nghe vậy, cuối cùng cũng thả lỏng triệt để, khuôn mặt có nụ cười trở lại: “Được, không có việc gì là tốt rồi. Thanh Phù, sao con lại đến đây?”

THANH PHÙ cười duyên nhảy vào trong lòng Thẩm Hi, làm nũng: “Cha không dẫn con theo, con không biết tự đi theo sau chắc? Con nghe nói cha nuôi có chuyện, vội chạy đến hoàng cung, vết thương của cha nuôi đã ổn định, Hoàng đế bệ hạ bèn phái long vệ hộ tống cha đến đây, bây giờ chắc đã đến nửa đường rồi.”

Hoắc Trung Khê sắp trở lại, tin tức này thực sự khiến Thẩm Hi vui mừng khôn xiết.

Nhấn Mở Bình Luận