Chương 270: Dự liệu (hạ)

Thứ Nữ Công Lược

Ít nhiều có Văn di nương lắm điều, không khí bên trong phòng đã khá hơn nhiều.

Vừa lúc Tân Cúc bưng sữa dê vào cho Thập Nhất Nương, Văn di nương
nhìn cười không ngừng: “Ngươi sắp làm tân nương tử, sao không nghỉ hai
ngày? Chẳng lẽ là người phải đi, cho nên không nỡ, muốn hầu hạ nhiều
trước mặt phu nhân thêm mấy lần?”

Tân Cúc xấu hổ đến sắc mặt đỏ bừng, chỉ cúi thấp đầu không nói lời nào.

Thập Nhất Nương nhìn Tân Cúc rất là vui vẻ.

Văn di nương thấy rõ ràng, cười nói: “Đã định ra ngày rồi?”

Giọng nói Tân Cúc yếu ớt như tiếng muỗi kêu “vâng” một tiếng.

Thập Nhất Nương nói: “Đã định vào ngày hai mươi sáu tháng này.”

Tuổi Đại Hiển đã không nhỏ, Vạn gia không muốn phức tạp nữa, vì hôn
kỳ để Lưu Nguyên Thụy gia chạy bốn, năm lần. Nàng thấy thỉnh cầu chân
thành, đồng ý.

“Đến lúc đó nên náo nhiệt náo nhiệt.” Văn di nương nghe xong vui vẻ
nhướng mày, như là nàng gả muội muội: “Đồ đã chuẩn bị xong chưa? Còn có
gì mà nhất thời chưa tiện mua đầy đủ? Ta nhớ, xuất giá phải mang toàn bộ thùng to thùng nhỏ. Ở Yến kinh Văn gia có một cửa hàng chuyên kinh
doanh đồ gỗ. Có muốn ta giúp chuẩn bị bộ gỗ thông.”

Tân Cúc đỏ mặt thấp giọng nói: “Phu nhân đều đã giúp đặt mua đủ. Làm cho Văn di nương bận tâm rồi.”

Văn di nương nghe xong liền phân phó Thu Hồng bên người,” Đi, lấy ba
mươi lượng bạc đến, xem như ta cho Tân Cúc cô nương mua hoa đeo.”

Tân Cúc vội chối từ.

Thập Nhất Nương khẽ cười lên.

Bạc đối Văn di nương luôn luôn không phải là việc khó. Không cho năm
mươi lượng. Không cho hai mươi lượng, cố tình cho ba mươi lượng. Xem
chừng, Thái phu nhân cho Tân Cúc bốn mươi lượng bạc làm quà cưới mọi
người đã biết cả.

“Văn di nương tặng cho, ngươi cứ nhận đi!” Nàng nói: “Nhớ rõ đến lúc đó dập dập đầu với Văn di nương là được.”

Tân Cúc thấy Thập Nhất Nương mở miệng. Thì thào tiến lên khom gối hành lễ nói cảm ơn với Văn di nương.

Tần di nương thấy cũng nói: “Ta đây cũng ra ba mươi lượng đi!” Nói
xong, phân phó Thúy Nhi bên người đi lấy bạc. Vừa cười vừa nói với Tân
Cúc: “Đáng tiếc ta không có người nhà mở cửa hàng giống Văn di nương,
tài đại khí thô (không có nhiều tài sản). Đây là một chút tâm ý. Còn xin Tân Cúc cô nương đừng chê.”

“Tần di nương quá khách khí rồi.” Tân Cúc tiến lên nói tạ ơn.

Văn di nương thì ở một bên cười nói: “Ngươi lấy ba mươi lượng bạc
cũng gọi là ‘một chút tâm ý’, còn không đủ tài đại khí thô?” Chế nhạo
Tần di nương.

Tần di nương nghe mà nóng ruột: “Ta nào có tiền giống Văn di nương.
Ba mươi lượng bạc lần này cũng là thực gắng gượng —- năm trước cầm năm
mươi lượng bạc làm tiền dầu vừng cho Từ Nguyên tự, hai ngày trước xin Tể Trữ đại sư giúp đỡ đã cung phụng hai mươi lượng bạc tiền nhang đèn, lại lấy năm mươi lượng bạc xin Tể Trữ sư thái giúp Nhị thiếu gia niệm
‘thanh tâm chú’…… Ta không thể có tiền thu so với ngươi. Ta rất eo hẹp.”

Văn di nương thấy nàng nói đến cái này, không khỏi ngượng ngùng cười, liếc nhìn hướng Thập Nhất Nương. Thấy Thập Nhất Nương chẳng qua là mỉm
cười nghe, trong lòng hơi an tâm một chút, đang muốn chuyển đề tài, thì
bên sạch phòng có tiếng động, mọi người theo tiếng nhìn lại, liền thấy
Từ Lệnh Nghi mặc áo tơ vải lanh màu lam đi đến.

Hai vị di nương không hẹn mà cùng thu liễm tươi cười, khom gối hành
lễ với hắn. Hắn lại lạnh lùng liếc Tần di nương một cái: “Niệm cái chú
gì?” Hiển nhiên nghe được nửa câu.

Tần di nương lại sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói: “Không
có, không có. Không có niệm chú!” Sau đó bộ dạng như sợ Từ Lệnh Nghi
không tin, cường điệu nói: “Thật sự không niệm chú!” Lại như là cầu trợ
nhìn phía Thập Nhất Nương.

Tần thị là một di nương xuất thân tỳ nữ, có thể có bao nhiêu kiến
thức. Huống chi bên cạnh còn có ‘Tấm gương’ là Thái phu nhân, Ngũ phu
nhân, nàng tin những thứ này cũng là bình thường.

“Chúng ta đang nói chuyện Tân Cúc!” Thập Nhất Nương cười giúp nàng
giải vây: “Hai vị di nương đều lấy ba mươi lượng bạc cho Tân Cúc làm quà cưới.”

Từ Lệnh Nghi thấy Thập Nhất Nương chuyển đề tài, nhìn tần di nương
liếc mắt một cái. Không truy hỏi nữa, nói theo Thập Nhất Nương: “dù sao
Tân Cúc cũng là người đầu tiên trong phòng ngươi gả ra.”

Văn di nương nghe hùa theo nói: “đúng đúng! Trong phòng chúng ta đã
nhiều năm không làm chuyện vui — ta còn chuẩn bị đi giúp đỡ đây!”

Từ Lệnh Nghi không lên tiếng.

Văn di nương chớp mắt một cái, cười nói: “Phu nhân, cha mẹ Vạn Đại
Hiển kia đều ở trong thôn trang. Bọn họ mới tới, chưa quen biết nhiều,
chỗ lại xa, đi lại không dễ dàng. Ta thấy, không bằng phu nhân để hai
gian sương phòng ở bên kia cho họ làm tân phòng, hôn sự làm trong phủ.
Sáo sáo trống trống, cho náo nhiệt a!”

Tân Cúc thấy mọi người bàn bạc hôn sự của nàng, thì lặng lẽ lui đi xuống.

“Ta thấy vẫn là theo ý Vạn gia cưới ở thôn trang đi!” Thập Nhất Nương cười nói, “Vạn gia ổn định nhà cửa ở thôn trang, lại làm hôn sự ở phủ
chúng ta không được tốt lắm. Hơn nữa Tân Cúc phải đi làm vợ người ta,
không phải là xin bồ tát về nhà cung phụ — như vậy mọi chuyện còn chưa
có mở đầu, thế này về sau không tốt cho lắm. Sau này giữa mẹ chồng con
dâu, tám phần mười, thì chín sẽ vì chuyện này mà sinh hiềm khích.”

“Ai nha!” Văn di nương nghe xong cười càng sáng lạn hơn:”Vẫn là phu
nhân hiền thục. Ta thầm nghĩ như thế nào giúp Tân Cúc cô nương tăng thể
diện, lại không nghĩ đến chuyện này.” Nàng nói xong, cực nhanh liếc Từ
Lệnh Nghi một cái. Thấy hắn mỉm cười nhìn Thập Nhất Nương gật đầu. Không biết vì cái gì, trong lòng nàng chợt lạnh, nói chuyện cũng có chút
không yên lòng, “…… Dù sao về sau có chính là cơ hội…… Hiện tại không
cần làm chuyện khiến mẹ chồng không vui……”

Cho nên đến hai mươi lăm tháng hai, vào ngày đồ cưới, sau khi thỉnh
an Thập Nhất Nương, nàng đi đến ngõ Kim Ngư — theo quy củ, trước khi
xuất giá sẽ ở trong nhà mình, không thể xuất giá từ viện nhà chủ. Người
không có cha mẹ bên cạnh như là Tân Cúc, hoặc bái quản sự ma ma làm mẹ
nuôi, xuất giá từ nhà mẹ nuôi, hoặc là ra ngoài thuê phòng làm tân
phòng. Thập Nhất Nương không chọn cách nào, mà là sắp xếp cho Tân Cúc
xuất giá từ ngõ Kim Ngư.

Trong ngõ Kim Ngư giăng đèn kết hoa, Lưu Nguyên Thụy mặc áo váy màu
xanh ngọc mới tinh đứng ở cửa tiếp đãi khách. Nhìn thấy xe ngựa của Văn
di nương, tự mình tiến lên vái chào, mở cửa để xe ngựa đi vào.

Nội viện là Lưu Nguyên Thụy gia đang chủ trì đại cục.

Nàng mặc lăng áo đỏ thẫm, trên đầu cài cây trâm song hỷ bằng vàng ròng, vui vẻ hớn hở.

“Di nương thật đúng là khách quý!”

Lưu Nguyên Thụy gia tiến lên hành lễ với Văn di nương, tiến lên nửa
bước dẫn đường giúp nàng: “Đỗ ma ma, Điền ma ma, Vạn ma ma và Trúc Hương cô nương đều đang uống trà ở Đông sương phòng ……”

Văn di nương bỗng nhiên dừng bước: “Đỗ ma ma đến đây!”

Lưu Nguyên Thụy gia tươi cười: “Đã đến, đã đến đây, hôm nay trời vừa
sáng đã đến. Điền ma ma, Vạn ma ma đến cùng lão nhân gia nàng. Ngược lại Trúc Hương cô nương đã muộn một bước. Nói là phu nhân có lời muốn nàng
nói cho Tân Cúc cô nương, cho nên đã muộn.” Vừa nói, vừa dẫn Văn di
nương đến Đông sương phòng.

******

Bên kia Kiều Liên Phòng không vui đẩy cái chén nhỏ trong tay Tú Duyên ra: “Trước để xuống, chờ lát ta uống!”

” Tiểu thư” Tú Duyên cầu khẩn: “Vừa rồi ngài cũng nói đợi lát nữa rồi uống … ngài phải mau khỏe lên!”

“Khỏe lên!” Kiều Liên Phòng trong đôi mắt tràn đầy nước mắt. “Khỏe
lên có ích gì. Hầu gia căn bản không muốn gặp ta.” Nước mắt trượt xuống
gương mặt tái nhợt, rơi xuống chiếc áo màu xanh nhạt, để lại một vết ẩm
nhàn nhạt: “Còn để Thập Nhất Nương giam ta lại trong viện này, không
được rời đi nửa bước……”

Tú Duyên nghe ánh mắt tối sầm lại, tay bưng chén thuốc cũng vô lực mà thu lại.

“Nhất định hắn còn đang trách ta. Trách ta làm mất con!” Kiều Liên
Phòng nói xong, nằm trên gối khóc lên: “làm sao ta biết thuốc kia không
được ăn nhiều……”

Tú Duyên cũng rơi lệ.

Thật vất vả lấy bạc đút lót cho Ngô thái y giúp đưa thư cho Thái
thái. Thái thái lại mời được Kiều phu nhân tự mình đưa tới bí thuốc của
Trường Xuân đạo trưởng … Lúc ấy các nàng đều tưởng là tuyệt tử phùng
sinh (rơi vào đường cùng rồi lại có hi vọng). Tối hôm đó liền làm theo
lời Kiều phu nhân căn dặn, cất vào hộc tủ, giường, lại giấu giếm hai vị
Điền, Vạn ma ma thử ăn thuốc. Kết quả đến sáng hôm sau người không nôn
ra, ăn cơm cũng ngon.

Các nàng mừng rỡ quá đỗi.

Sợ hai vị ma ma phát hiện bí thuốc, lại nghĩ nếu đã là thật, vậy ăn
nhiều hơn nhất định hiểu quả hơn. Ngày hôm sau liền ăn thêm một ít. Ăn
vào tinh thần tăng lên gấp bội. Cho nên ngày thứ ba vẫn ăn hai liều…. Ai biết, nửa đêm liền bắt đầu đau bụng, không thời gian một chén trà, thấy hồng hồng… người cửu tử nhất sinh. Không chỉ mất con, còn rơi vào kết
cục bị giam.

Nhưng chuyện đã như thế, hối hận có ích lợi gì.

Tú Duyên xoa xoa khóe mắt, thấp giọng khuyên Kiều Liên Phòng: “Tiểu
thư, ngài còn trẻ, về sau còn có cơ hội. Việc cấp bách là dưỡng tốt thân thể. Chỉ có thân thể khỏe mạnh, mới có thể có mang lần nữa. Bằng không, cho dù Hầu gia hết giận rồi, thân thể không thể có thì cũng là uổng
công a!”

Nói xong, lại bưng cái chén đến trước mặt Kiều Liên Phòng: “Tiểu thư, thuốc này phải nhân lúc còn nóng mà uống!”

Kiều Liên Phòng hít hít mũi ngừng khóc, để Tú Duyên hầu hạ uống thuốc, ngậm một viên đường trong miệng.

“Hôm nay sao lại không thấy hai vị ma ma?’ Nàng ấm ức nằm xuống, thuận miệng hỏi.

Sinh non là trong tháng. Tuy Điền ma ma cùng Vạn ma ma vẫn hầu hạ
trước mặt nàng. Nhưng Kiều Liên Phòng cảm giác các nàng không còn tận
tâm tận lực như trước kia.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng không thoải mái.

Tú Duyên làm sao không biết sự thay đổi gần đây của hai vị ma ma, lại sợ Kiều Liên Phòng tức giận, do dự một lát mới thấp giọng nói: “Nghe
nói Tân Cúc bên cạnh Thập Nhất Nương ngày mai xuất giá. Hai vị ma ma đi
chúc mừng rồi.’

Kiều Liên Phòng nghe trong lòng giận dữ: “Chẳng qua là chúc mừng,
cũng cần cả hai người đều đi.’ Cảm thấy được các nàng rõ ràng là không
muốn hầu hạ mình, không khỏi giễu cợt: “chẳng qua là tỳ nữ thôi. Thế này nếu là muội muội của Thập Nhất Nương xuất giá, chẳng phải là muốn đi
liếm giày cho người ta sao? Uổng ta coi trọng các nàng như vậy, vừa đến
đã thưởng mười lượng bạc, một đoạn hoa……”

Tú Duyên nghĩ hai vị ma ma là người bên cạnh Thái phu nhân, không
muốn làm căng quan hệ với các nàng. Vội nói: “Hai vị ma ma mấy ngày nay
có chút bận bịu. Khó có cớ ra ngoài một chuyến. Tiểu thư đừng nóng giận. Hai vị ma ma nói, sáng đi, xế chiều sẽ về.”

Nói xong, đánh giá ánh sáng trong phòng một chút: “Xem thời gian này, hẳn là sắp về rồi!”

Nàng vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng Châu Nhụy: “Hai vị ma ma đã trở lại!”

“Đúng a!” Điền ma ma cao giọng cười nói, “Ai nha, đáng tiếc các ngươi không nhìn được —- đồ cưới của Tân Cúc kia …. Chậc chậc chậc! Lại nói,
ta đã ở Từ gia bốn mấy năm rồi, cũng mới thấy lúc Hương Dật bên cạnh
Thái phu nhân gả đi là phô trương như vậy. Nhưng mà Hương Dật lại khác.
Năm đó nàng hầu hạ Hầu gia túc trực bên linh cữu ở quê nhà, là người có
công. Tân Cúc … đây thật đúng ứng với câu — bản lãnh hơn nữa cũng không
dùng được, phải xem đi theo chủ tử nào …”

” Ngươi nhỏ giọng chút!”

Thanh âm Vạn ma ma ngắt lời Điền ma ma: “Cẩn thận đánh thức Kiều di nương!”

“Ai nha, xem này vừa được như ý liền quên hình!” Điền ma ma vội cười nói, “Ta không nói, ta không nói.’

Miệng vừa nói không nói, thanh âm lại không hề nhỏ đi nửa phần.

Nhấn Mở Bình Luận