[Thập Niên 60] Vô Tình Sinh Ra Vào Năm 60
Bà Lý nhận lấy đồ vật, lại dẫn con trai đi vào phòng bếp, cầm nửa túi bột ngô, một cái chân giò đông lạnh từ hai tháng trước đưa cho Lý Mộc Lâm: “Đây là do anh Hai cùng chị dâu thứ hai của con chuẩn bị cho con, các con bây giờ cũng gặp gian nan, chúng ta ở nhà tốt xấu gì cũng có thể trồng trọt một chút trên một ít đất, từ trên núi cũng có thể hái được chút nấm mộc nhĩ rau dại rồi đánh bắt gà rừng thỏ hoang gì đó, dù như thế nào thì so với các con còn tốt hơn chút.”
Lý Mộc Lâm nhìn đồ vật, nhịn không được nước mắt rơi xuống: “Hiện giờ mùa màng gian nan, mẹ để giữ lại đi, nhà của chúng con dân số ít, chắp vá chắp vá một chút liền đủ ăn.”
“Các con hai người trưởng thành ăn cái gì mẹ quản không được, nhưng Lý Minh Thư cùng Lý Minh Hân đều là những đứa trẻ ngoan, để bọn chúng đói làm mẹ đau lòng.” Bà Lý nhìn túi đồ, trầm mặc một lát vẫy vẫy tay: “Mau chạy đi nhanh lên, đừng để lỡ xe.”
Lý Mộc Lâm lau nước mắt đi, đang muốn cùng mẹ nói hai câu từ biệt, bỗng nhiên một tiếng khóc la đau xé tâm can tức khắc dọa Lý Mộc Lâm đến mức quên luôn lời muốn nói.
“Con không đi con không đi, bà nội mau tới cứu con!” Bất tri bất giác Lý Minh Hân nhìn cha mẹ đã thu dọn mọi thứ xong xuôi, chuẩn bị đi ra cửa lúc này mới phản ứng lại, nhất thời liền gào khóc lên: “Bà nội rất tốt, con thích bà, con không muốn về nhà.”
Trương Xuân Hoa lo lắng đến mức đầu đầy mồ hôi, một bên mặc quần áo tử tế cho đứa bé một bên dỗ nó: “Đừng khóc, chờ lần tới chúng ta lại đến đây.”
“Hôm trước mẹ còn nói nhà bà nội không tốt bằng nhà chúng ta, lần tới không tới nữa mà.” Lý Minh Hân mới không tin mẹ nó, một bên khóc một bên đem lời nói của Trương Xuân Hoa nói qua không hề thiếu một chữ nào.
Trương Xuân Hoa liếc khóe mắt nhìn bà Lý đang đứng ở một bên hút thuốc lào mà đầu chảy đầy mồ hôi, tuy rằng ở Lý gia ăn ngon, hai đứa nhỏ cũng béo lên thêm một ít, nhưng mắt thấy hai đứa nhỏ cùng người ở Lý gia càng ngày càng thân, Trương Xuân Hoa chính là nhịn không được ghen tức, bởi vậy hôm trước mới nhỏ giọng cùng con trai lẩm bẩm một câu như thế.
“Đừng nói bừa, nếu như con không nghe lời lần tới không mang theo con đến đây nữa đâu.” Trương Xuân Hoa rốt cuộc cũng mặc được bộ quần áo lên người con trai, túm nửa người nó đi đến trước mặt bà Lý, cười mỉa nói: “Mẹ, chúng con đi đây, chờ thời điểm Mộc Lâm có được ngày nghỉ chúng con lại trở về.”
Mí mắt bà Lý cũng chưa nâng, chỉ sờ sờ đầu của cháu trai, vẻ mặt ôn hoà mà nói câu: “Thời điểm mùa thu liền trở về đi, trên núi có rất nhiều thứ tốt, đến lúc đó bà nội làm nhiều thứ cho con ăn!”
Chỉ cần một câu, nước mắt của Lý Minh Hân liền ngừng, thằng bé lau nước mắt trên mặt, giơ khuôn mặt nhỏ lộ ra một nụ cười ngây thơ trong sáng: “Con thích bà nội!”
Tiễn một nhà Lý Mộc Lâm đi, Lý gia lại khôi phục sinh hoạt như ngày xưa, trong nháy mắt băng tuyết tiêu tan, nước sông hòa tan, thời tiết dần dần nóng nực lên, từ lúc Trăn Trăn bắt đầu biết xoay người, lăn lộn, rốt cuộc vào thời điểm mùa hè đến, Trăn Trăn đã biết ngồi dậy.
Thời tiết tháng bảy âm lịch, là thời điểm nóng nực nhất trong thời gian một năm bốn mùa, mọi người nhìn phòng bếp càng ngày càng trống không, một đám người đều nôn nóng bất an. Bắt đầu từ tháng giêng đầu năm, nguồn cung cấp lương thực tự nhiên so với đầu một năm trước càng thêm thiếu thốn hơn, trong quá khứ trước mỗi tháng còn có thể mua về một nửa số lương thực, nhưng năm nay đã đến tháng bảy rồi, mới có được hai lần mua lương thực, số lượng cũng rất ít, người của Lý gia trừ đứa bé vẫn còn đang ăn sữa như Trăn Trăn, tất cả mọi người đều không thể không thắt lưng buộc bụng tiết kiệm, lại một lần nếm thử tư vị chịu đói.