Bí Thư Trùng Sinh
Tuy những lời này có vẻ như vui đùa nhưng lại có thể nhìn thấy sự cuồng ngạo và đắc ý của Thịnh Giáp Thành. Mật Đông đi vào thời đại của Thịnh Giáp Thành, như vậy Thịnh Giáp Thành sẽ đặt mình nơi nào giữa Sầm Vật Cương và Đường Chấn Huy?
Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không tiến hành đánh giá những lời này của Hứa Tranh Đồ.
- Chủ tịch Tử Quân, tôi nói những lời này với ngài không phải là bịa đặt, ngài có thể xem xét lại, trong tỉnh Mật Đông có không ít người biết điều này, tôi nghĩ bí thư Sầm cũng biết rõ ràng.
Vương Tử Quân uống một ngụm trà rồi lẳng lặng nói: - Tôi tin tưởng anh không nói dối, thế nhưng ngài nói chủ tịch Trịnh chuẩn bị đá tôi đi, như vậy ngài có thể chỉ cho tôi một con đường sáng, để xem tôi phải ứng đối như thế nào không?
- Chuyện này dù ngài nói với bí thư Sầm, chỉ sợ cũng không có tác dụng gì. Trong tỉnh Mật Đông vì nguyên nhân liên quan đến chức vụ mà bí thư Sầm có thể áp chế được Thịnh Giáp Thành, thế nhưng anh ấy sẽ không ra mặt cho ngài. Hứa Tranh Đồ xoa xoa hai bàn tay rồi nói tiếp: - Lựa chọn tốt nhất của ngài bây giờ là phản ánh với lãnh đạo thượng cấp, tôi tin tưởng lãnh đạo thượng cấp sẽ cho để cho Thịnh Giáp Thành tùy ý làm bậy.
Lời nói của Hứa Tranh Đồ không khỏi làm cho tâm tư Vương Tử Quân khẽ động, lời nói này của Hứa Tranh Đồ căn bản không ít lần xuất hiện trong ý nghĩ của hắn, thế nhưng cuối cùng hắn lại không thực hiện theo phương án này.
Phản ánh với lãnh đạo thượng cấp là cách thức nhanh nhất để giải quyết chuyện này, phương pháp này giống như vất vả cả đời nhưng giải quyết nhàn nhã. Thế nhưng làm như vậy thì căn bản không tốt với thanh danh của Vương Tử Quân, thậm chí có phản ánh cũng phải có chứng cứ xác thực.
- Phản ánh vấn đề với thượng cấp, thế nhưng không có lửa thì sao có khói? Vương Tử Quân do dự giây lát rồi khẽ nói.
Hứa Tranh Đồ khẽ cười, hắn đưa một tư liệu trong tay cho Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, đây là chứng cứ xác minh mà một vài thuộc hạ thân tín của tôi có được, ngài hoàn toàn có thể dùng nó để báo cáo với thượng cấp.
Có bảy tám bức thư với nội dung như nhau, chủ yếu là chứng minh Thịnh Giáp Thành có tìm mình nói chuyện, yêu cầu đề cử Vi Yến Qui làm chủ tịch tỉnh. Yêu cầu mọi người vì sự phát triển của tỉnh Mật Đông, cố gắng bỏ phiếu cho Vi Yến Qui.
Những bức thư này không phải chỉ được ký tên, còn có đóng dấu, căn bản là tố cáo thực chất. Nếu như Vương Tử Quân đưa ra những bức thư này, như vậy đủ để phát sinh một trận động đất ở Mật Đông. Vương Tử Quân nhìn những lá thư, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chủ tịch Hứa, nếu đã có căn cứ chính xác như vậy, vì sao anh không trực tiếp gửi lên trên?
- Tôi cũng muốn gửi lên, thế nhưng thưa chủ tịch Vương, tôi biết gửi cho ai? Ngài là người có thể đi đến vị trí chủ tịch tỉnh Mật Đông, nhất định sẽ được lãnh đạo thượng cấp tín nhiệm, tôi cảm thấy chỉ khi nào đưa vào tay ngài thì những lá thư tố cáo này mới có được lực lượng thật sự của nó. Hứa Tranh Đồ đưa những lá thư này cho Vương Tử Quân, hăn chỉ nói như vậy, sau đó không nói gì thêm.
Sau khi Hứa Tranh Đồ rời đi, Vương Tử Quân lẳng lặng xem qua những lá thư tố cáo kia, vẻ mặt hắn cũng liên tục biến đổi theo nội dung của các bức thư. Sau khi xem xong những lá thư tố cáo này, trên mặt Vương Tử Quân chợt lộ ra nụ cười thản nhiên.
Dựa theo vị trí của Thịnh Giáp Thành, lão hoàn toàn có thể ở vào trong khu nhà dành cho thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng lại ở trong khu dân cư của sở lao động được xây dựng hơn chục năm trước. Khu nhà này nhìn qua có chút không được đẹp, thế nhưng lại giống như một khung trời khác biệt, cực kỳ thoải mái.
Rất nhiều người nói sở dĩ Thịnh Giáp Thành không rời khỏi nơi này, chủ yếu là vì lão rất thích hồ sen ở đối diện khu nhà của sở lao động. Bản thân lão nghe qua những lời này mà cũng không phủ nhận, nhưng nguyên nhân thật sự để lão thích ở lại nơi đây vì không khí yên tĩnh thoải mái.
Nếu so sánh với khu nhà dành cho cán bộ tỉnh ủy và thường ủy tỉnh ủy thì nơi này không những yên lặng hơn, còn có một điều khó có được chính là đêm xuống trong ngoài biệt thự của Thịnh Giáp Thành luôn có đầy khách quý, cho dù là không có công tác gì cần thì cũng phải đến trò chuyện một chút.
Lúc này trong phòng khách nhà Thịnh Giáp Thành vẫn đầy khách quý, thế nhưng người đang đón khách chính là Thịnh Lưu Duệ. Đáng lý ra Thịnh Lưu Duệ cũng không nên là người ra đón khách, người đó phải là Thịnh Giáp Thành, điều này không khỏi làm cho đám khách đến nhà có chút mất tập trung, có vài phần thất lạc.
Thịnh Giáp Thành cũng không phải không có ở nhà, sở dĩ lão không có thời gian tiếp đón những người kia vì có những vị khách trọng yếu cần được tiếp đón. Lúc này trong phòng làm việc của Thịnh Giáp Thành, Vi Yến Qui đang ngồi trên ghế cực kỳ nghiêm chỉnh.
Nếu so với trước kia thì Vi Yến Qui có vẻ trẻ trung hơn, gương mặt cực kỳ vui sướng và thoải mái. Lão uống một ngụm trà rồi nói với Thịnh Giáp Thành: - Chủ tịch Thịnh, tôi thật sự nhờ cậy vào ngài.
- Ha ha ha, bí thư Vi, với quan hệ giữa hai chúng ta thì còn cần khách khí như vậy sao? Ngài cứ về nhà ổn thỏa vui vẻ, chuyện này giao cho tôi là được. Thịnh Giáp Thành nói đến đây thì tươi cười lên tiếng: - Khoảng thời gian này điều ngài cần làm chính là cố gắng tu thân dưỡng tính.
Vi Yến Qui nhìn gương mặt với nụ cười nhàn nhạt của Thịnh Giáp Thành, trong lòng chợt sinh ra cảm giác cực kỳ phản cảm. Tôi biết là anh giúp tôi, thế nhưng anh có thể nói mình giúp đỡ nhiệt tình như vậy là không có chút tâm tư nào sao? Toàn bộ là vì tôi sao? Thế nào thì sự việc còn chưa hoàn thành mà anh đã tỏ ra mình giống như là đấng cứu thế, anh coi mình là ai, có thể vênh mặt hất hàm sai khiến tôi sao?
Tuy cảm thấy khó chịu nhưng Vi Yến Qui vẫn nhịn được, vì những chuyện sau đó còn cần Thịnh Giáp Thành vận tác. Lão tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục cũng tốt, chịu nhục cũng tốt, vì một kết quả tốt đẹp mà lão căn bản không nên làm hỏng kế hoạch của Thịnh Giáp Thành. Đối với lão thì Mật Đông là một sân khấu có thể cho ra những thành tích tốt, đây cũng là một cơ hội chính trị rất lớn của mình, khó thể bỏ qua được.
Vì vậy Vi Yến Qui cố gắng áp chế cảm giác khó chịu trong lòng, lão gật đầu nói: - Ngài nhắc nhở rất kịp thời, sau khi quay về thì tôi sẽ tu thân dưỡng tính, đóng cửa từ chối tiếp khách, có lẽ thượng cấp cũng sẽ nghĩ đến tâm tư gian khổ của tôi.
- Tất nhiên thời gian tới sẽ có nhiều đồng chí đến chào hỏi anh, thanh thế sẽ được dựng lên rất mạnh, chỉ sợ đến lúc đó có kẻ ngủ không yên. Khóe miệng Thịnh Giáp Thành chợt vểnh lên.
Vi Yến Qui hừ một tiếng, lão cũng không có hảo cảm gì với người kia. Lão cảm thấy nếu như không phải người kia chen ngang, Vi Yến Qui mình là người công tác tốt đẹp, biết tròn biết méo, tiến lên căn bản là chuyện hợp lý, sao có thể dùng thủ đoạn như lúc này?
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Vi Yến Qui trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng có chút lo lắng nói: - Anh Thịnh, chúng ta làm việc nhất định phải cẩn thận, tôi lo lắng sẽ cho ra tình cảnh không hay, nếu thượng cấp truy cứu thì hậu quả là khó tưởng tượng nổi.