Hệ Thống Của Tôi Quá Lỗi
[Bạch Lý Phi, Cấp N/A: 6 (Ẩn)]
Mộc Phong phía sau nhìn người phụ nữ có dáng yêu kiều đang bước phía trước.
Ẩn...?
[Cấp N/A: 6 có thể không phải là cấp độ thực của cô ta.]
Che dấu sao?
Mộc Phong được Lý Phi dẫn tới phòng làm việc, bên trong khá rộng nhưng hầu hết là những sắp tài liệu.
"Cậu ngồi đi, tôi tên Lý Phi chắc cậu đã biết... Gọi tôi là Lý Tỷ nếu cậu muốn."
"Đầu hai thứ tóc còn đòi gọi Tỷ?... Gọi bà cô thì được hơn."
Mộc Phong lẩm bẩm.
"Cậu nói gì CƠ?"
Lý Phi đôi mắt hiện ánh lửa, hay tay phát ra tia sáng vàng khiến bàn ghế run lắc, vách tường và trần già nứt nẻ...
"Aha... Ha... Không có gì..."
"Hừ!"
Lý Phi hừ một tiếng rồi ngồi xuống.
Ngươi mạnh, Ta nhịn...
Mộc Phong không nói gì, hắn kéo cái ghế ngồi đối diện bàn làm việc chính của Lý Phi.
"Đừng đề phòng tôi như vậy, tôi gọi cậu chỉ để hỏi việc thôi."
"Hỏi việc?"
"Tôi cũng không phải kẻ thích dài dòng, nên tôi sẽ vào thẳng vấn đề luôn... Cậu là truyền nhân Cổ Võ?"
Mộc Phong có chút nghiêng đầu tò mò... Mộc Phong hoàn toàn không biết cổ võ mà Lý Phi nói với Tu Chân có giống nhau không? Tuy nhiên, dù có đúng hay không hắn cũng chả việc gì phải trả lời.
"Viện Trưởng đang hỏi gì, học viên đây không hiểu a..."
"Tổ tiên của tôi cũng từng là người Cổ Võ, tuy nhiên nó đã bị thất truyền khi đến đời tôi... Thứ cậu dùng lúc này là Sát Khí đúng chứ?"
Lý Phi bỏ qua lời nói của Mộc Phong lần nữa hỏi.
Mộc Phong khuôn mặt bộ dạng ngơ ngác như không biết Lý Phi nói gì, nhưng bên trong hắn có chút bất ngờ. Sát Khí có thể ai cũng có, và không phải ai cũng có thể thấy, con người chỉ cảm thấy sợ hãi khi ai đó tỏa ra Sát Khi... Quan trọng hơn là, không phải kẻ nào cũng dùng được Sát Khí như Vương Minh.
"Viện Trưởng tôi thật sự không biết bà đang nói gì cả?"
Mộc Phong bộ dáng bối rối nói,
[Chủ nhân diễn cũng tốt thật!]
Thím im dùm cái.
[Ây da~~ đáng sợ quá đi!]
...
"Chúng ta làm một giao dịch đi!"
Lý Phi bất ngờ đề cập, Mộc Phong có chút bất ngờ đôi mắt nhìn chăm chăm Lý Phi.
"Giao dịch?" (Mộc Phong)
"Đúng vậy, một giao dịch hai bên có lợi."
"Kuha...ha! Thú vị, nói thử xem... Cô có thể đem đến cho tôi gì nào?"
Mộc Phong bộc lộ bản chất của hắn, một tay chống cằm trên thanh ghế bộ ánh mắt sắc lạnh nhìn Lý Phi.
Lý Phi lúc này tuyệt đối đơ ra dài giây, Mộc Phong lúc này và bây giờ như trời với đất... Kịp lấy lại bình tĩnh, Lý Phi nở nụ cười mị mị.
"Cậu giúp tôi đào tạo một tiểu đội có thể dùng Cổ Võ như cậu... Đổi lại tôi sẽ hỗ trợ cậu trả thù Bạch Gia."
Lý Phi đôi mắt âm trầm nói.
"Ku... Ha ha ha! Bạch Gia?"
Mộc Phong cười lớn.
"Đúng vậy! Tôi biết cậu rất câm ghét Bạch Gia..."
"Vậy đây là giao kèo mà cô nói... Bạch Lý Phi!"
Mộc Phong cắt ngang, nhấn mạnh tên của Lý Phi. Một lần nữa Lý Phi đơ người...
"Buồn cười thật, cô nghĩ một Bạch gia nhỏ bé khiến tôi phải nhờ kẻ khác giúp đỡ... Đừng như trẻ con thế chứ?"
Mộc Phong một câu bá đạo nói, hắn đứng dậy quay lưng bỏ đi... Nhưng trước khi ra tới cửa, hắn quay cái đầu nhìn lại qua vai nói.
"Tôi nghĩ rằng cô phải ra một đề nghị hấp dẫn hơn... Để lợi dụng tôi cơ? Nhưng xem ra tôi hơi đề cao cô rồi Viện Trưởng."
Mộc Phong mở cánh cửa bỏ đi.
Một lúc trước khi Mộc Phong bỏ đi, Lý Phi nở nụ cười đầy thâm ý...
"Quả là kẻ đáng sợ..."
Cô một câu nói, ánh mắt hiện lên tia thú vị. Bất ngờ, từ hư không một cô gái với máy tóc màu nâu xuất hiện.
"Viện Trưởng, như vậy liệu có ổn? Kẻ này quả thật rất sâu... Nếu không lôi kéo được e là tai họa về sau."
Cô gái tóc nâu nói.
"..... Không cần lo lắng, hắn vẫn sẽ là con bài để ta phá hủy Bạch Gia."
Im lặng dài giây Lý Phi đôi mắt nhìn xa xăm nói.
Xã Hội vốn quá khắc nghiệt bởi gia cấp... Nhưng nó không bao giờ bỏ quên thứ gì... Hưng-Tàn trong giây phút nhỉ?
...
...
...
Mộc Phong bộ dạng bất cần đời bước về lớp, mọi bước chân của hắn điều thú hút ánh nhìn của một số cô gái... Đa phần là về vẻ ngoài có chút soái của hắn, phần còn lại đưa ánh mắt kì thị ghét bỏ khi nhận ra Huy Hiệu Chữ B trên ngực hắn và không hề bỏ soát một số kẻ sợ hãi khi nhận ra hắn là kẻ một đấm đánh bay Hà Nam. Hà Nam vốn là kẻ phong lưu giờ có nhờ vào việc theo nịnh bợ Bạch Thiên Nhật-Bạch Thiếu Gia... Đó cũng không hoàn toàn là thứ khiến hắn nổi tiếng, cái khiến hắn nổi tiếng như vậy là nhờ vào thành tích xếp hạng của mình... Alpha 100 trong 100 Alpha mạnh nhất học viện dũng dã thành phố D.
Mộc Phong nhẹn kéo cánh cửa phòng học bước vào, bên trong từ lâu đã đầy đủ học viên...
"Yo! Thằng phế vật! Vẫn còn đi học sau khi bị Hôn Thê bỏ gì quá phế à!? Ta mà là mày thì tao đi chết mọe cho rồi!"
Kẻ nói là Trâu Thanh Phong, hắn cũng là Beta như Mộc Phong tuy nhiên được chút thành tích nên kiêu ngạo ra vẻ hơn người... Và tên này không hề có mặt tại cổng trường lúc sáng.
Cả lớp Beta chết lặng... Lớp của Mộc Phong là lớp E cũng là lớp cuối của khối beta, tập trung chủ yếu là rác của Học Viện... Nhưng hiện một sự thật đáng buồn thay, một miếng rác đang chê cả bãi rác...
Mộc Phong liếc của những kẻ còn lại, một bầu không khí im lặng đáng sợ. Mộc Phong liếc tới đâu thì những cái đầu cúi xuống bàn tái đó, Trâu Thanh Phong lúc này cũng nhận ra mọi thứ không giống với thường ngày cho lắm... Khi mọi khi hắn chê bai ai là sẽ có kẻ hưởng ứng theo, nhưng hôm này tiếng ho cũng không có.
"Mày liếc cái chó gì?! Tao nói sai à!"
Mộc Phong nhìn một kẻ ngồi đầu bàn, là một cô gái có mái tóc đen với mái cắt bằng.
"Cô mở hộ tôi cái cửa được không?"
"Hở.. À... Vâng!"
Cô gái bất ngờ khi Mộc Phong nhìn cô nói, nhưng cũng ngay lập tức làm theo.
"Mày đa....B..."
Trâu Thanh Phong bị bơ trán nổi gân xanh quát lớn... Tuy nhiên, hắn vừa mở miệng đã bị Mộc Phong một tay túm mặt hắn bóp mạnh.
Cả lớp từng kẻ lạnh toát người khi nghe tiếng Crack Crack phát ra từ cái đầu Trâu Thanh Phong, kẻ này đau đớn vẫy vùng tuy nhiên vô lực thoát ra.
Mộc Phong không giết kẻ này, nếu hắn làm vậy sẽ rất nhiều rắc rối... Và hắn cũng không muốn giết kẻ này, để kẻ này lại từ từ chơi đùa sẽ thú vị hơn.
Vèo!!!
Mộc Phong cổ tay vung nhẹn, Trâu Thanh Phong bay ra khỏi cửa sổ từ tầng 4 rơi xuống. Hắn sẽ không chết, đôi với Dũng Dã N/A với độ cao này chỉ gãy dài cái xương là cùng.
Cả lớp nhìn Mộc Phong như con Quái Vật, cách đây không lâu kẻ này là trò hề là kẻ yếu nhất, cam chịu nhất... Mặc ai khinh thường, nhưng kẻ trước mặt họ bây giờ tuyệt đối không phải, hắn luôn khiên những ai nhìn hắn cũng gánh lấy áp lực như bị một tảng núi đè lên.
Ngày đầu tiên đi học của Mộc Phong bao trùm bởi sự im lặng, đến cả giáo viên đôi lúc cũng phải lạnh sống lưng khi bị Mộc Phong nhìn... Và tất nhiên là do Mộc Phong cố ý.
Giờ ăn trưa, Mộc Phong lặng lẽ rời phòng. Khi hắn phức dạng cả lớp mới có thể thở dài...
Hắn không nhanh không chạm tiến tới nơi dành của những học viên Alpha dùng bữa, tất nhiên việc xuất hiện của hắn là một sự kiện không mấy thoải mái bởi... Beta mà dám đến nơi của Alpha thì chỉ có kẻ điên, và đây là tên điên đầu tiên.
Tuy nhiên, Mộc Phong quá nhanh để kẻ nào đó kịp đến mà kiếm việc... Mộc Phong, bất ngờ ngồi xuống một cái bàn mà chả tên nào dám lên tiếng.
Đây là bàn ăn của đại tiểu thư Thiên Gia-Thiên Nhi. Bàn lúc này chỉ có cô và một người hầu nữ, người hầu nữ có khuôn mặt khó chịu khi Mộc Phong xuất hiện. Định nói gì đó, nhưng bị Thiên Nhi ngăn lại.
"Anh đến đây làm gì?"
Thiên Nhi lạnh lùng nói.
"Trả đồ..."
Mộc Phong đề thanh SB-22 lên bàn trước mặt Thiên Nhi, ngay lập tức khiến cả hai người ngạc nhiên.
"Đồ tôi cho, chưa bao giờ nhận lại..."
Thiên Nhi nở nụ cười lạnh kiêu ngạo nói.
"Nói đi... Đây là ý gì?"
Mộc Phong lạnh lùng nói.
Một lần nữa Mộc Phong khiến Thiên Nhi phải tròn mắt kinh ngạc nhìn hắn. Giọng điều hoàn toàn không thuộc về một người, nói đúng hơn Mộc Phong lúc này như một kẻ mà Thiên Nhi chưa hề gặp qua hay quen biết dù cả hai điều rất thân nhau lúc còn nhỏ.
"Đừng hiểu lầm, chỉ là tiện tay mà vứt một thứ cũ kĩ mà thôi."
Thiên Nhi giọng không đổi nói.
"Ngươi không nghe tiểu thư ta nói gì à!? Cầm nó rồi CÚT! ..."
Cô người hầu bộ dáng chán ghét nói... Tuy nhiên, cô chưa vứt lời liền bị một cái nhìn của Mộc Phong mà miệng phun ra ngụm máu, mũi cũng chảy dòng máu đỏ tươi. Chỉ cái nhìn của Mộc Phong thôi cô hầu gái liền được thấy thế nào là bị phanh thây vạn mảnh, thế nào là Địa Ngục Vĩnh Hằng...
Thiên Nhi hoàn toàn không biết Mộc Phong đã làm gì, nhưng cô chưa từng thấy sợ như lúc này... Cô chỉ kịp bắt gặp ánh nhìn nó một ít thôi mà lưỡi hái của Tử Thần đã kề cổ cô.
"Đừng làm những việc vô bổ..."
Mộc Phong một câu bỏ đi.
Thiên Nhi nhìn bóng lưng của Mộc Phong chợt một ít hình ảnh của quá khứ hiện về.
"Mộc Phong! Lớn lên em nhất làm cô dâu của anh!" (Thiên Nhi)
"Thật không?" (Mộc Phong)
"Thật!" (Thiên Nhi)
"Thiên Nhi, Mộc Phong hai đứa sao nào dù xảy ra việc gì cũng phải đối tôi với nhau hiểu không..." (Mẹ Mộc Phong)
"Dạ!" (Thiên Nhi)
.
.
.
Thiên Nhi từ quá khứ trở về, cô chợt nhớ đến cô hầu thân cận đang như kẻ vô hồn trên mặt đất... Thiên Nhi vội đỡ cô nàng này vậy, ánh mắt nhìn bóng lưng Mộc Phong.
Ngươi thay đổi rồi... Nhưng liệu ngươi còn nhớ...?
...
Mộc Phong như chốn không người mà bước, nhưng nơi đây không phải nơi dành cho hắn...
"Mày đứng lại! Tao nghĩ mày không cần phải về đâu... Nơi mày nên ở là ở dưới đó."
Kẻ nói là Bạch Thiên Nhật, tay chân của hắn cũng nhanh chặn kín con đường.