Chương 113: Alpha lớp?

Hệ Thống Của Tôi Quá Lỗi

Mộc Phong mơ màng tỉnh dậy miệng thở dài rồi nhẹn nhàng rời khỏi giường, không quá lâu khi hắn trở ra với bộ đồng phục Beta lớp, nhàn nhã tự pha cho mình một cốc cà phê.

Thân thể có chút mệt mỏi hắn không mấy thoải mái rời khỏi khách sạn, tay sờ cái cổ đáng thương của mình có chút khóc than. Đêm qua, Huyết Na mượn cớ đến thông báo kết quả việc tốt đẹp không thấy chỉ thấy cái cổ của mình có rất nhiều dấu răng.

Không mất quá lâu để Mộc Phong đến được học viện, tuy nhiên nơi đây cũng chả có gì vui vẻ... Bây giờ hắn tự hỏi tay sao mình lại phải đi học, nhưng hắn cũng nhanh chóng bát bỏ suy nghĩ đó đi. Hắn không đến để học, hắn đến để chơi đùa, suy nghĩ một ít chuyện thú vị Mộc Phong tự nở nụ cười bước qua khỏi cổng học viện.

Hôm nay cũng chả có gì lạ lẫm vẫn là kẻ qua người lại, nhìn sơ học viện cũng không khác mấy với một cái chợ. Tuy nhiên, chợ không hề có luật lệ nhưng học viện thì lại đó... Còn nhiều thứ phải đáng suy ngẫm hơn khi nơi đây được sự bảo hộ bởi quân đội.

Dãy phòng bên trái Học Viện, Mộc Phong từng bước thong thả từ tầng dưới cùng lên tầng bốn, hắn ở đây cũng không còn gì là lạ khỏi hầu hết khối Beta ít nhiều phải biết tới tên hắn nếu không muốn chuốc lấy họa, một thứ đáng thú vị hơn hắn chỉ mới đi học một ngày... Đó là lý do tại sao Mộc Phong nghĩ Học Viện rất giống cái chợ.

Mỗi lúc bóng dáng hắn xuất hiện thì lại có tiếng bàn tán, tuy nhiên tất cả điều nép sang hai bên chừa một đường rộng để hắn đi. Không mấy để tâm tới những lời bàn tán, bởi chó sủa chó không cắn... Nhẹn tay kéo cái cửa phòng bước vào trong, sự xuất hiện của hắn khiến bao kẻ phải cúi mặt xuống bàn không dám ngước cao đầu, nhiêu đây cũng đủ chứng tỏ sự sợ hãi hắn mang tới lớn đến chừng nào.

Người không kiếm ta mắc gì ta phải kiếm người, mọi thứ cứ coi như yên bình trôi qua hắn tiến tới cái bàn quen thuộc mà ngồi xuống. Học Viện dạy kiếm thức phổ thông, dạy cách vận hành N/A trong cơ thể đôi lúc lại hướng dẫn việc điều khiển chiến giáp, cách sống sót trong cuộc chiến với các Android. Mọi thứ dường như quá nhàm chán với Mộc Phong, khi một thứ có thể gọi là phi nhân loại như hắn phải học kiếm thức của kẻ phàm nhân, nếu xét về mặt trí tuệ hắn từ lâu đã bỏ xa nhân loại thông thường.

Dù vậy kiến thức không từ chối nhân loại cớ sao nhân loại phải từ bỏ kiến thức, kẻ không học là kẻ ngu, kẻ không chịu suy nghĩ gọi là kẻ ngốc. Đó là lý do tại sao Mộc Phong chưa bao giờ bỏ qua chữ nào dù nó đôi khi chả mấy cần thiết đôi với hắn.

Đường Nguyệt hôm nay có vẻ tới sớm hơn thường ngày, cô thường bước vào phòng học khi chuông reo tuy nhiên hôm nay có chút ngoại lệ, một điều đáng lưu ý hơn cô dạy tất cả các tiết đầu của lớp Beta-E.

Đường Nguyệt bước vào, thân hình của cô chưa bao giờ khiến cho đám nam sinh nhàm chán, mà luôn luôn khiến bọn họ có sự thèm thuồng nhất định. Đường Nguyệt lặng im không nói, không quan tâm tới kẻ nào cô một đường hướng tới bàn của Mộc Phong.

Nhận thấy có người tiến tới, Mộc Phong mặt đang úp xuống bàn có chút động, hắn xoay cái đầu hơi nghiêng nhìn lên... Đập vào mắt hắn là đồi núi hùng vĩ xém chút làm hắn bật ngược về phía sau.

Dù dậy hắn cũng không có lý do gì để mở miệng, vẫn giữ khư khư bộ dáng của kẻ lầm lì khó gần của mình. Cuối cùng Đường Nguyệt lên tiếng.

"Em được đặt cách đến học lớp Alpha."

Đường Nguyệt đặt một cái huy hiệu chữ A lên trước bàn Mộc Phong, một cái huy hiệu tưởng trừng như nhỏ nhoi vô hại mà khiến bao nhiêu kẻ phải điên đảo tập luyện ngày đêm, mang nó trên ngực là cả một quá trình rèn luyện và tham vọng chất nặng trên vai bao nhiêu kẻ.

Nhưng kể từ hôm nay sự rèn luyện cực khổ dẫm đạp nhau của bao kẻ để có được huy hiệu này bị đạp đổ, mà kẻ đạp đổ không ai khác chính là Mộc Phong... Kẻ xếp hạng nhất từ dưới nhìn lên, kẻ không thể dùng năng lượng N/A, kẻ học ở lớp chót của học viện, bao ánh mắt thèm thuồng nhìn vào tấm huy hiệu, lại bao ánh mắt ghen tị nhìn vào Mộc Phong.

Hắn có gì hơn ta? Tại sao là hắn không phải ta? Tại sao tên phế phẩm này được đặt cách? Nhất định có ẩn tình?

Không ai nói lên, nhưng dòng suy nghĩ lại hiện hữu trên khuôn mặt từng kẻ... À cuối cùng, phải chi hắn không tồn tại.

Quả thật Mộc Phong vốn không tồn tại, kẻ tồn tại trong cái thể xác kia là Vương Minh... Nhưng nếu đã bất công như thế, sự phân biệt tài năng và phế phẩm cao như thế thì luôn luôn phải có kẻ lấy lại một chữ Công Bằng bởi không gì là tồn tại mãi mãi.

Đường Nguyệt nhìn Mộc Phong ánh mắt hiện lên tia nghi hoặc, đến cả cô người từng tiếp động lực cho Mộc Phong kia cố gắng theo đuổi thứ hắn muốn, cũng phải ngỡ ngàng... Phải chăng đây gọi là sự thay đổi của một người.

Đã từng có người từng nói [Sức mạnh của con người đến từ sự thay đổi] vậy phải chăng đây là sự thay đổi mà người đó từng nói. Nhưng quả thật có sự thay đổi nào lớn và nhanh như vậy không?

Mộc Phong nở nụ cười đầy thâm ý, nụ cười này chắc chắn khiến bao kẻ phải phát điên muốn giết hắn ngay và luôn, tuy nhiên họ liệu đủ năng lực để làm việc đó.

Mộc Phong không cười châm chọc, hắn cười bởi sự tính toán của người phụ nữ tên Bạch Lý Phi. Vậy ra đây là cái cô ta nói, Mộc Phong sớm hay muộn cũng phải phá hủy Bạch Gia như ý muốn của cô ta.

Alpha lớp là tập hợp những kẻ ưu tú về mặt học lực và cả chiến đầu, năng lực sử dụng N/A... Đa phần là con cháu thế gia, không kẻ tầm thường nào có thể đặt chân vào. Mộc Phong vào đấy chắc chắn là một sự sỉ nhục là thứ không nên xuất hiện, tất nhiên sẽ có nhiều thứ xảy ra... Và một trong những kẻ đi đầu chắc chắn là Bạch Thiên Nhật.

Kế hoạch khiến thù hận của Mộc Phong lớn thêm với Bạch Gia của Bạch Lý Phi quả thật rất hoàn hảo, Mộc Phong cảm thấy một tia hứng thú vừa xuất hiện.

"Được rồi đừng đơ ra đó, cầm lấy lá thư giới thiệu này đi nhận lớp, đồng phục mai nhà trường sẽ phát cho em."

Đường Nguyệt một câu nói rồi rời đi, Mộc Phong đưa đôi mắt nhìn bóng lưng của người phụ nữ này tới khi bóng hình đó phức dạng... Nếu nói thứ đáng giá nhất của Mộc Phong kia, có lẽ chính là đã lấy được sự quan tâm của người phụ nữ băng lãnh này.

Tuy nhiên, thân thế đã từ lâu hai bờ vực âm dương. Chia ly của cặp cô trò này từ lâu đã xảy ra, thứ gì vứt nên vứt không nên níu kéo.

Mộc Phong cầm lấy huy hiệu rời đi khỏi lớp... Nơi đây không có thứ để luyến tiếc, nới hắn đến càng không có.

Nào, chơi nốt trò chơi này nào!

Nhấn Mở Bình Luận