Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến
Ngồi trong phòng, ông Trọng Kim sắc mặt giờ thật bình tĩnh. Ánh mắt nhìn xuống chén trà trên tay, cả người làm ra vẻ không có phát hiện ra Nguyễn Trọng Lăng đang quẳng tới ánh mắt cực kỳ u oán. Có điều trong lòng ông giờ lại đang hoang mang hoảng sợ lắm, người càng lớn tuổi lại càng coi trọng mặt mũi, huống hồ ông Trọng Kim còn có cái uy danh đệ nhất nhà giàu tại thành Thăng Long này. Sở dĩ, ông Trọng Kim ăn nói hoang đường chỉ là vô ý, vô ý mà thôi. Này hoàn toàn là phản ứng theo bản năng á. Ông thật đâu có ngu như vậy bao giờ! Chỉ là vô ý ! Vô ý thức mà thôi!!!
Haizzz! Bản thân là chủ nhân của một gia đình lấy tính toán sổ sách, lấy buôn qua bán lại làm kế sinh nhai siêu cấp nhà giàu. Có ai lại muốn để cho người khác nói con trai bảo bối của ông chỉ là kẻ dốt nát, là kẻ chỉ biết mỗi ăn chơi trác táng, trăm phần trăm là cái đồ phá gia chi tử? Tuy rằng người ta không dám nói ở trước mặt ông nhưng ông Trọng Kim cũng không chịu nổi cái loại sắc mặt cười nhạo châm chọc này a.
Thời điểm lúc này từ bên ngoài nhìn kĩ cũng có thể thấy được vẻ mặt của ông Trọng Kim đã trở nên đầy hư vô mờ mịt. Thân là chủ nhân nhà họ Nguyễn, chủ nhân của gia tài hàng bạc triệu, ở vào vị trí hoàn cảnh như vậy, cái cảm thụ con cái không nên thân nên hồn, cái đau xót kia so với người bình thường quả thật còn sâu sắc, sâu sắc hơn rất nhiều lần.
Cho nên khi thầy đồ Trần vừa mở miệng hỏi, ông Trọng Kim theo bản năng không hề nghĩ ngợi liền buột miệng nói ra, trả lời thay cho Nguyễn Trọng Lăng. Ngay khi thanh âm vừa dứt, ông Trọng Kim đã cảm thấy hối hận rồi. Làm thương nhân, thậm chí làm một thương nhân vô cùng thành công tất nhiên cả đời ông Trọng Kim đã nói dối qua vô số lần nhưng hôm nay lời nói dối này vừa ra… Đây không còn gì để mà hoài nghi, này hoàn toàn là lời nói dối dễ dàng bị vạch trần nhất. Chuyện bởi vậy khiến cho tâm tư của ông Trọng Kim giờ quả thật là lo lắng bất an lắm lắm.
Giờ này khắc này, ông Trọng Kim cùng với con trai bảo bối của chính mình ấy vậy mà đều có suy nghĩ giống nhau:
-Lỡ may thầy đồ Trần đột nhiên cao hứng lên,… tại chỗ muốn thử thử học vấn của Nguyễn Trọng Lăng thì phải làm thế nào bây giờ?
Nghĩ tới điều này… cả hai cha con đều cả người cảm thấy rất không tốt!!!
Cả hai cha con họ đều hiểu rất rõ ràng. Cái danh hương cống chính là trên đỉnh đầu có hơn một cái mũ hư danh mà thôi. Cái mũ này nhẹ như bọt khí, chỉ cần sơ sẩy chạm một cái là có khả năng tan biến đến rất dễ dàng. Học vấn không có thể làm giả ra được, cũng không có đường tắt, sớm chiều khổ công đọc sách nhiều ít bao nhiêu vừa thử là có thể nhìn ra nông sâu ngay. Càng không nói vị Nguyễn đại công tử chuyên ăn chơi trác táng này ngay cả lời còn không biết nói ra sao, chữ còn chả nhận được mấy cái há lại có thể ứng đối được.
Vì thế hai người giờ ngồi đối diện nhau trong lòng đều như ngồi đống lửa như ngồi đống than. Chỉ mong sao cho thầy đồ Trần mau mau bưng trà tiễn khách đi. Trên đường trở về sẽ lại bàn bạc thu thập nhau sau để xả lấy cái cơn giận, cái nỗi hoảng loạn trong lòng này.
Chỉ là lý tưởng thì rất đầy đặn, hiện thực thường lại rất tàn khốc. Chuyện trên đời nó vẫn thường không như tâm ý tám chín phần mười như thế đấy.
Quả nhiên, thầy đồ Trần không phụ sự mong đợi của tất cả người xem, ánh mắt ông thầy chờ mong nhìn về Nguyên Trọng Lăng nói:
-Mọi chuyện trước mắt cũng đã làm xong xuôi. Đợi tới kỳ thi khảo sát tôi sẽ lại kiểm tra công tử sau. Lúc đó thì sẽ có các đề mục rõ ràng. Có điều hôm nay không có nói trước vậy nên lão già này liền ngẫu hứng ra lấy một câu đối, công tử chỉ cần đáp lại là được rồi.
-Công tử thấy như thế nào?
Nói xong thầy đồ Trần ánh mắt lom lom, đầy chờ mong nhìn về phía Nguyễn đại công tử.
Như thế nào? Ta còn có thể từ chối sao?
Nguyễn Trọng Lăng trong lòng giờ đang đau khổ khóc thầm. Phải chăng lão cha có ý định muốn nhìn thấy ta đây bẽ mặt thê thảm mới cam tâm? Con trai bảo bối của ngài thê thảm đối với ngài có cái chỗ tốt gì mà ngài nỡ lòng nào? Nỡ lòng nào? Nỡ lòng nào… làm như vậy!!! Ngài còn là con người sao??? Còn là cha ta sao???… Sao ngài nỡ làm cái loại chuyện gây hại cho người khác nhưng bản thân mình cũng chẳng có lợi lộc gì như này a!!!
Đau khổ hóa động lực, suy nghĩ một chút trong lòng Nguyễn Trọng Lăng chợt nảy ra ý mới. Đúng vậy! Nếu không ứng phó được thì hắn ta sẽ nói trước kia bị đụng… gì gì đó cho nên những gì đã học đều không còn nhớ rõ. Dù sao thì cha hắn ở đây, mất mặt cũng là mất mặt lão cha. Ai bảo ngài vậy mà có âm mưu tính toán với ta, như thế ta cũng làm cho ngài tự mất mặt một lần. Cái này người ta gọi là… “cha nào con nấy”.
Cạnh đó, ông Trọng Kim lúc này thần sắc cũng có chút xấu hổ. Quả nhiên sợ gặp phải điều gì là gặp ngay điều ấy. Thế nhưng tình thế trước mắt ông lại không biết phải làm như thế nào cho phải? Đứa con nghịch tử này có mấy cái chữ trong đầu làm cha như ông rõ ràng nhất.
Nếu nói về uống rượu, chơi gái lầu xanh thì nó chính là nhân tài kiệt xuất. Nhưng nói đến cái chữ cái nghĩa thì … Từ nhỏ đến lớn ngay cả cái mặt sách dài ngắn ra sao nó còn không biết. Con chữ trong sách có khi là nhận ra cái mặt nó chứ nó làm sao mà nhận ra được con chữ a!!! Thử hỏi thằng mù chữ như nó thì làm sao mà có thể đáp được câu đối của thầy đồ cơ chứ?
Hôm nay không phải đến đây để bái sư sao? Thế quái nào lại xuất hiện thêm cái tình huống này?
Theo như tập tục mà nói, thầy đồ Trần chỉ cần nhận lấy lễ vật mà ông Trọng Kim mang tới sau đó không mặn không nhạt nhẹ nhàng khuyến khích Nguyễn Trọng Lăng vài câu, cuối cùng bưng trà tiễn khách. Chuyện bái sư này xem như là đầy đủ lễ tiết. Xem như là xong xuôi!
Không ngờ người tính không bằng trời tính, sớm biết vậy thì ông Trọng Kim thà để cho cái thằng lỏi trời đánh thánh đâm nhà ông thừa nhận chính mình còn chưa nhìn quen được các mặt chữ cũng đỡ phải khiến cho cha con hai người bây giờ chuẩn bị vác lấy cái ô danh “nói dối” thầy đồ truyền ra bên ngoài. Ấy là chưa kể có khi việc bái sư sau đó cũng không thành nổi ấy chứ. Thậm chí việc này mà lan rộng ra, ngày sau muốn cho thằng con ông bái người khác làm thầy cũng sẽ là khó hơn lên trời.
Than ôi! Sao cái số ông lại khổ như thế này a!!!
Có điều trải qua mưa gió bão bùng bao nhiêu năm. Ông Trọng Kim tính cách cũng coi như kiên cường. Tuổi tác tuy rằng đã cao cho nên rất coi trọng mặt mũi của bản thân mình nên mới hành xử sai lầm, lúc này vừa nghe ra là muốn đối câu đối nhất thời khóe miệng hơi giật giật nhưng trong đầu vẫn đang tính toán xem có cách nào để có thể xoay chuyển được tình thế hay không.
Ai ngờ anh Lăng nhà ta đã hạ quyết tâm lợn chết không sợ nồi nước sôi. Chẳng qua cũng chỉ là một tràng đối câu đối làm sao cũng không khó đến nỗi thổ huyết mà chết đi???
Hắn cũng không để cho ông Trọng Kim có cơ hội ngắt lời liền cười cười đáp:
-Như vậy xin thỉnh thầy Trần ra đề mục.
Ông Trọng Kim tinh thần nhanh muốn sụp đổ. Cả người tựa lưng vào sau ghế, mặt chán nản nhắm mắt lại. Ông thật sự là không đành lòng nhìn thấy cảnh đứa con nối nghiệp của mình lúng túng ứng phó. Tốt thôi! Các ngươi đã vậy muốn làm sao thì làm, lão đây mắt không thấy thì tâm không phiền. Cứ thuận theo hai người kia đi thôi. Ông giờ thật là lực bất tòng tâm rồi!!!
…
Kết thúc chương 15.
(Truyện được đăng mới nhất tại Viptruyen /book/)