Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến
-Ủa? Bên ngoài sao tự nhiên im ắng vậy?
Vốn đang đùa không biết trời đâu đất đâu, Nguyễn đại công tử lông mày đột nhiên nhăn nhíu lại lên tiếng hỏi.
-Có sao?...Ừ! Đúng là tự nhiên im lặng rồi
~
Trái ngược với Nguyễn đại công tử tay chân không thành thật lên xuống không ngừng, vị Trần Phi Long, Trần huynh đệ đối diện có thể nói là nghiêm chỉnh đoàng hoàng cực kì. Ngồi bên cạnh cô nàng kia cả buổi mà vẫn vẻ mặt đứng đắn, một tay nâng chén trà một tay gõ gõ bàn. Coi cô nàng ngồi bên như kẻ vô hình. Hành vi quả thật quân tử mười phần mười.
Có điều cũng bởi vì thế mà cô nàng dáng vẻ thanh tú kia vẻ mặt không khỏi u sầu phiền muộn. Khà khà…~ Đoán chừng là lo lắng tý nữa không có tiền boa đây mà. Đối với các cô nàng trong thanh lâu kĩ viện này mà nói, các đồng chí càng không để ý đến các nàng, càng tỏ vẻ quân tử phong độ các nàng lại càng phiền muộn hơn. Dù sao người ta cũng không phải đầu bảng cô nương, đã qua cái thời chơi bán nghệ không bán thân rồi.
-Chụt~
-Các cục cưng! Nói xem bên ngoài là chuyện gì xảy ra rồi?
Miệng lần lượt hôn đánh chụt một cái mặt đẹp tiểu Hồng cùng ngực lớn tiểu Huệ, Nguyễn Trọng Lăng vẻ mặt dâm đãng lên tiếng hỏi hỏi hai cô nàng.
-Ây da… Công tử, người thật xấu quá à
~
Đối với việc đột nhiên bị Nguyễn đại công tử tập kích, tiểu Huệ mồm miệng ỏn à ỏn ẻn làm nũng kêu lên.
-Ngoan nào…~ Nhanh nói xem bên ngoài đang diễn ra chuyện gì!
Vừa hỏi Nguyễn Trọng Lăng một bên tay vốn đang ôm choàng qua vai tiểu Huệ, dời đi vỗ đánh bốp một cái lên mông cô nàng làm thúc dục. Cả người thì vùi đầu vào trong mái tóc mai trêu chọc tiểu Hồng cười lên khanh khách không ngừng.
-Hừm! Công tử người biết rồi còn cố hỏi ra để trêu đùa người ta
~
Tiểu Hồng cười khanh khách lờ đi câu hỏi đáp lại.
-Sai sai sai ! Công tử ta mà biết thì còn hỏi hai người các nàng làm gì. Ngoan nào~ Mau nói mau nói ra coi !
Vừa nói Nguyễn Trọng Lăng vừa dùng tay sục sạo sờ lên sờ xuống người hai cô nàng coi như làm trừng phạt. Trong đầu thì tràn đầy đều là mềm mịn mỹ miều đê mê cảm giác.
-Aiiiii… Công tử người chỉ giỏi trêu chọc người ta thôi
~
-Bên ngoài… bên ngoài tất nhiên là… là Hồng Phấn muốn đi ra biểu diễn rồi
~
Tiểu Hồng mắt đượm hoa đào, miệng hổn hển ngâm nga lên tiếng.
-Ừ? Hồng Phấn? Hồng Phấn là ai mà ghê gớm vậy? Chẳng lẽ là hồng bài cô nương lên biểu diễn???
Dù mới tới kỹ viện lần đầu có điều nội dung cốt truyện kiểu này Nguyễn đại thiếu gia của chúng ta ngày xưa đọc qua quá nhiều. Cũng không có gì khó đoán cả. Mà vừa mới nói tới đây Nguyễn đại công tử trong đầu đột nhiên lóe sáng lóe sáng lên chút ý nghĩ. Hai bên tay vốn đang hùng hục xoa nắn ngực cũng tức khắc liền dừng lại. Nét mặt thoáng cái chuyển thành trầm ngâm trầm ngâm.
-Hức hức…~ Biết ngay mà!
-Mới nhắc tới Hồng Phấn thôi công tử người liền không thèm đếm xỉa tới hai chị em chúng em rồi. Thật đúng là người cũ không bằng người mới! Hoa bên người không bằng hoa dại bên ngoài thơm
~
Vốn còn đang mắt đượm hoa đào, tiểu Hồng và tiểu Huệ đột nhiên liền phát hiện Nguyễn Trọng Lăng dừng lại không làm loạn tiếp, cả hai liền không khỏi hai mắt u oán nhìn về.
-Hai vị cô nương người đừng lo. Đối với người khác tại hạ không biết chứ đối với Nguyễn huynh mà nói…
-Tốt nhất là hái cả hoa bên ngoài lẫn hoa dại về nhà. Một cây không bỏ một hoa chẳng dời. Có phải hay không Nguyễn huynh?
Trần Phi Long vẻ mặt cười cười lên tiếng. Tiếng nói cũng coi như vừa lúc đánh thức Nguyễn Trọng Lăng suy tư. Nghe xong đối phương nói Nguyễn đại công tử không khỏi vui vẻ cười ha hả. Hai tay ôm chầm lấy tiểu Hồng và tiểu Huệ vào lòng, miệng lớn tiếng đáp.
-Người hiểu ta chỉ mình Trần huynh vậy !!! Cái gì hoa bên trong bên ngoài chứ. Hắc hắc…~ Chỉ cần là hoa xinh hoa tươi là bản thiếu gia hái tất!!!
Nói xong vẻ mặt lại đột ngột chuyển một cái trở nên nghiêm túc nói.
-Đúng rồi! Bản đại thiếu gia lâu ngày không quay lại chốn cũ thành ra… quên khuấy mất vị… Hồng Phấn cô nương này tin tức.
-Ừm! Hôm nay hiếm khi vui vẻ như vậy. Hai nàng… Ừ! Nói nói một chút vị Hồng Phấn cô nương này. Nói không chừng bản thiếu gia vui vẻ liền chuộc luôn cô nương kia về làm thiếp.
-Phải rồi! Hai người các nàng… Ừ? Cả nàng nữa, nếu muốn bản thiếu gia cũng có thể chuộc thân giúp luôn nha.
Tiểu Hồng, tiểu Huệ và cả cô nàng tiểu Thanh ngồi bên Trần Phi Long nghe Nguyễn Trọng Lăng nói xong liền không khỏi trù chừ. Cũng không phải là trù chừ nói hay không nói tin tức của vị Hồng Phấn cô nương kia mà chủ yếu là chần chừ có nên hay không tiếp nhận vị… “Lăng lột da” này chuộc thân ra ngoài. Tuy rằng ở trong kĩ viện cuộc sống khổ sở lắm nhưng ai biết bị chuộc thân ra xong sẽ lại như thế nào đây.
-Công tử người cứ trêu chọc chúng em. Người nếu là muốn hỏi tin tức về Hồng Phấn bọn em tất nhiên là có gì nói nấy.
-Còn về chuyện chuộc thân… Nếu công tử không chê chúng em… xuất thân ti tiện, ngày sau… ngày sau chúng em nhất định cắn cỏ ngậm vành hầu hạ công tử… không rời không bỏ…
Lên tiếng đầu tiên bất ngờ lại là cô nàng tiểu Thanh ngồi phía đối diện. Đôi mắt hơi nhạt nhòa, vẻ mặt yêu kiều làm người thương tiếc. Lời nói nghe qua cũng có vẻ thanh nhã rõ ràng, không giống như là cô gái quê mùa. Bên cạnh tiểu Hồng tiểu Huệ nghe tiểu Thanh nói xong cũng dường như hạ quyết tâm đồng loạt gật gật đầu đồng ý. Trong lòng thì không khỏi suy nghĩ dù sao thì được chuộc thân ra ngoài vẫn còn hơn là cả đời sống trong kỹ viện. Tuy rằng vị… Lăng đại công tử này lời đồn rất không tốt có điều chẳng lẽ đi ra ngoài theo hắn còn so ra kém ở trong kĩ viện theo hắn hay sao.
Có chút ngoài ý muốn hơi hơi nhìn cô nàng tiểu Thanh kia một chút, Nguyễn Trọng Lăng vẻ ngoài bệ vệ nói:
-Yên tâm đi! Công tử ta một lời nói ra giá trị ngàn vàng.
-Đã ba người các nàng đồng ý theo ta vậy sau này liền là người của bản đại công tử rồi. Đợi lát nữa ta liền bảo Trần huynh đây đưa tiền chuộc thân cho ba người các ngươi một thể. Hiện tại mau mau nói xem vị Hồng Phấn cô nương này là người ra sao.
-Có điều nếu như nhân phẩm tính cách quá kém cũng liền không cần. Tất nhiên nếu là ba người các nàng dám nói dối lừa gạt bản công tử… Hừ hừ… Các nàng hiểu đấy!!!
Nguyễn Trọng Lăng vừa nói xong, các cô nàng còn chưa kịp lên tiếng Trần Phi Long đã dở khóc dở cười cướp lời.
-Nguyễn huynh! Sao tự dưng lại biến thành ta trả tiền chuộc thân là thế nào. Huynh không thấy có cái gì không đúng ở đây sao???
-Ây da… Có cái gì không đúng chứ! Không phải đã nói hôm nay tất cả chi phí là huynh bao hay sao. Này tất nhiên tiền chuộc thân của ba người bọn họ cũng phải làm phiền Trần huynh đưa ra rồi.
-Yên tâm đi! Ta đoán chừng cũng không mất nhiều ít đâu. Đối với Trần huynh mà nói số tiền này chắc chắn là nhỏ như con thỏ mà thôi.
Nguyễn Trọng Lăng vừa nghe liền cười hì hì nhanh miệng đáp lại.
-Thế nhỡ hôm nay ta không mang đủ tiền chuộc thì làm sao bây giờ?
Trần Phi Long nghe vậy vẻ mặt hài hước hỏi ngược lại.
-Ừm? Nói vậy cũng có khả năng à nha. Có điều huynh cũng đừng quá lo lắng. Cùng lắm thì huynh ở lại đây thế chấp một chút thời gian, ta đây cầm tín vật của huynh về nhà huynh lấy tiền chuộc là được rồi.
-Yên tâm! Nếu đến lúc đó ta đây chắc chắn sẽ chạy đi nhanh nhất có thể. Nhất quyết không để huynh phải đợi lâu đâu. Còn có lần sau huynh nếu lại đến nhà ta ăn chực chắc chắn gọi người làm gấp đôi món ăn cho huynh. Huynh nghĩ sao?
Để tránh đối phương tiếp tục vặn khó mình Nguyễn Trọng Lăng lời nói không khỏi lộ ra hơi chút mập mờ uy hiếp. Trần Phi Long đương nhiên là rất nhanh nghe ra ý vị trong đó vì vậy không khỏi bật cười không làm thêm tranh luận, nói:
-Được rồi! Phục huynh rồi. Trước nghe nghe chuyện về vị Hồng Phấn cô nương này trước đi.
Lắc lắc đầu, Trần Phi Long lại quay trở lại làm yên lặng soái ca như lúc trước. Một bên thưởng thức trà một bên lẳng lặng ngồi nghe. Cùng lúc, theo Nguyễn đại công tử ra dấu, tiểu Thanh cũng bắt đầu nói về vị Hồng Phấn cô nương sắp xuất hiện dưới lầu.
Theo lời kể của tiểu Thanh, vị Hồng Phấn cô nương này tuy rằng chỉ mới xuất hiện có ba tháng nhưng danh tiếng vang dội đã lan truyền khắp cái thành Thăng Long này. Chỉ một thời gian ngắn nhưng đã làm điêu đứng vô số công tử ca con nhà giàu, quyền quý các loại. Thỏa thỏa một viên siêu tân tinh trong làng kỹ viện thanh lâu suốt mấy năm nay.
Từ thi từ ca phú cho đến tri thức lễ nghĩa, dung mạo vẻ ngoài cho tới nội hàm tính cách bên trong mọi thứ hoàn hảo không một chút tỳ vết. Đồng thời Hồng Phấn cô nương cũng giống như các vị hồng bài nổi tiếng một thời khác lúc này tất nhiên vẫn đang treo biển bán nghệ không bán thân. Vẫn còn hút khách lắm! Cũng chính bởi vì sự mới xuất hiện của Hồng Phấn cô nương này mà thuyền hoa của bọn họ dạo gần đây lại trở về hàng ngũ đỉnh cấp thuyền hoa như ngày nào.
Điều này cũng hiển nhiên làm cho việc Nguyễn đại công tử nhà chúng ta nếu muốn chuộc vị Hồng Phấn cô nương này ra tất nhiên là muôn khó ngàn khăn. Dù sao thì Hồng Phấn cô nương hiện tại vẫn đang là cái máy hái ra vàng của thuyền hoa, làm sao có thể dễ dàng chuộc thân ra được. Hiện tại không ít vị công tử ca bị Hồng Phấn cô nương làm cho điên đảo thần hồn không ngừng tăng giá muốn chuộc thân giúp nàng đều không có đạt được nguyện vọng đây.
Có điều người ta nói hay lắm. Của không ăn được của lại càng ngon. Chính vì không thể chuộc thân vì vậy mỗi lần Hồng Phấn cô nương xuất hiện như tối nay đều có thể thu hút được thật nhiều thật nhiều các vị công tử quyền quý nhà giàu trong thành lặn lội từ bỏ vui chơi ở các thuyền hoa kỹ viện khác mà chuyển tới nơi này. Cốt chỉ vì nghe một khúc đàn, đối một đôi câu đối, làm một vài bài thơ giao lưu tán gẫu với Hồng Phấn cô nương. Tất nhiên vị nào bí quá không làm được cũng không sao. Mỗi một lần đều có một lượt đấu giá, người ra tiền cao nhất liền có thể hội ngộ tọa đàm một đêm với Hồng Phấn cô nương cũng coi như không tệ.
Tóm lại theo Nguyễn đại thiếu gia của chúng ta cái nhìn, vị Hồng Phấn cô nương này quả thực là một ví dụ hoàn hảo về chiến lược tiếp thị của giới thanh lâu. Chỉ là không biết tài học của đối phương như thế nào đây nhỉ?
Nguyễn đại thiếu gia hiện tại cũng có chút tò mò rồi.
Câu chuyện vẫn còn đang tiếp tục…
…
Kết thúc chương 27.
(Truyện được đăng mới nhất tại Viptruyen /book/)