Mật Thám Phong Vân
Lát sau.
Đám Phương Hùng Long Bác Khôn đã rời đi, trong phòng nghị sự chỉ còn hai người Lục Chính Kỳ và Mặc lão nhìn nhau thở dài.
Lục Chính Kỳ vẫn thói quen gõ cây sáo ngọc tự giễu nói:
- Ai, ta đây đang làm gì chứ. Ở nhà ăn ngon mặt đẹp không chịu, chạy ra đây chịu chửi thay người. Lại nói, năm xưa Lưu Bị "tam cố thảo lư" phải tự thân đi mời Gia Cát đến ba lần. Đằng này Lục mỗ tự mang thân đến, còn kẻ đáng ra làm Lưu Bị thì chẳng thấy đâu.
Mặc lão chỉ biết cười gượng.
Tiện nhắc vì sao lại có Lục Chính Kỳ.
Mặc lão là quân nhân, vả lại cũng đã lớn tuổi, không có đầu óc làm ăn. Năm ngoái Lăng Phong đi giao lại cả đoàn, chỉ một tháng Mặc lão đã quản không xuể. Lão lại chẳng thân thiết với mấy người Long Bác Khôn Gia Cát Vinh, Phương Hùng hành xử kiểu thổ phỉ lại càng không thích hợp. Rút cục, lão đành tìm đến vài chỗ quen biết tuyển người giúp một tay, trong đó có Lục gia.
Lục gia là gia tộc nổi danh gia giáo đất Quan Trung, gia môn nhiều đời sinh mưu sĩ kiệt xuất. Nghe đâu đệ nhất quân sư dưới trướng Minh Tổ Chu Xán chính từ Lục gia đi ra. Mà năm đó còn dưới trướng Lâm lão tướng có một tham mưu cũng là đệ tử Lục gia, hiện tại chính là Lục gia gia chủ, là chỗ quen biết với Mặc lão.
Vốn ban đầu Mặc lão đến, Lục gia cũng chỉ khách sáo chứ không muốn cử người nào giúp. Lục gia là danh gia, đệ tử ra ngoài cũng phải đi theo đại tướng quân, tệ cũng tri châu tri phủ, làm sự nghiệp mưu sĩ vẻ vang. Trong khi Phong Vân đoàn lại chỉ là tiểu đoàn đội dân gian, căn bản không có tương lai.
Mãi khi Mặc lão trở về thì Lục Chính Kỳ mới ló mặt.
Lục Chính Kỳ tên thật là Lục Tể, Chính Kỳ chỉ là tên chữ. Bởi vì là dân có học nên ra đường đều lấy tên chữ ra xưng. Không có như ai đó ngoài tên Phong ra không có tên chữ gì, chẳng trách năm đó xuyện không đi xin rửa bát bị khinh là không có bằng cấp.
Nói tiếp, tuy là con cháu Lục gia, nhưng trong gia tộc Lục Chính Kỳ lại là hàng phế thải. Đại khái ăn rồi toàn trốn nhà đi chơi game các kiểu. Trong gia tộc cũng chẳng ai trông mong hắn làm nên sự nghiệp. Bản thân Lục Chính Kỳ càng chán ghét ở nhà, chỉ có huynh trưởng Lục Nghị là hay hỏi han hắn.
Ban đầu Lục Chính Kỳ cũng chẳng muốn tới Phong Vân đoàn. Mãi sau dưới sự động viên của Lục Nghị, hắn mới chịu đi.
Từ khi đến Phong Vân, Lục Chính Kỳ quả thực giúp ích không nhỏ. Chỉ là họ Lục có một điểm yếu, đó là hắn không thích làm ăn chính thường, mà chỉ hứng thú với những ý tưởng là lạ khác người, tỷ như cái lôi đài của Lăng Phong. Đấy cũng là lý do hắn vẫn bám trụ, cốt để chờ gặp Lăng Phong về xem con người thật ra sao.
Lúc này, Mặc lão khuôn mặt già nua nheo hẳn lại nói:
- Ài, mỗi lần nghị sự đều dạng này, càng lúc càng lộn xộn.
Lục Chính Kỳ chỉ cười tủm tỉm, tặc lưỡi nói:
- Lộn xộn là đúng thôi, phân chia quyền hạn không rõ gì cả. Đổi lại là ta làm Phương Hùng, mang danh đại ca quyền quản lý tiền bạc lại không được nắm, không thể không khó chịu.
Lục Chính Kỳ tuy là người cổ đại, nhưng lại nói một câu đúng trọng điểm.
Vốn dĩ nếu Phong Vân chỉ là một tiêu cục, thế thì cơ cấu chỉ cần một tổng tiêu đầu bên dưới chia nhau hoa tiêu là xong. Nhưng Phong Vân lại đã mang hơi hướng tập đoàn, kinh doanh đa ngành nghề. Không có cấu trúc chặt chẽ đương nhiên rối loạn.
Hơn thế, Phong Vân không phải do một người vừa làm CEO vừa sáng lập, mà là tập thể sáng lập. Loại hình khởi nghiệp tập thể này, kể cả về thời hiện đại cũng là dễ tan nhất. Ban đầu anh em mới lập công ty thì đều có thể đồng cam cộng khổ. Nhưng một khi công ty ăn nên làm ra, lập tức sẽ phát sinh xung đột, đặc biệt là trong chuyện tiền bạc, chính xác hơn là chia cổ phần.
Trong các kịch bản yy, thường thì nam chính kinh doanh cái gì cũng dễ dàng. Đa phần là đem ý tưởng từ thời hiện đại về, vung tay chế tạo một hai cái liền nổi danh thiên hạ. Sau đó chỉ 2 3 chương thì mọi sự hanh thông, tiền vào như nước, nhân viên ùn ùn kéo tới xin ăn bám.
Sự thật thì cổ đại hay hiện đại, khởi nghiệp làm ăn dù là tiêu cục hay tiệm thời trang cũng sẽ gặp đủ loại vấn đề. Ý tưởng cho dù mới lạ cỡ nào, không đi đúng đường cũng sẽ đâm đầu vào ngõ cụt.
Nói tiếp, đây cũng không phải lần đầu Phương Hùng đòi chi tiền đầu tư. Phương Hùng cũng không phải chỉ ngắm vào tiền, mà là quyền quản lý tối cao.
Kỳ thực, năm trước lúc Lăng Phong đi, hắn đã giao hoàn toàn lại cho Mặc lão, từ tiền vốn lẫn giấy tờ. Nhưng vì Mặc lão không thích Phương Hùng nhúng tay, cho nên mới luôn nói dối là Lăng Phong cầm theo tất cả đi phương bắc.
Lại nói, Phương Hùng tuy không nắm được tiền, nhưng y lại nắm được nhân sự và tuyến tiêu, cũng không thể khinh thường. Y muốn giành quyền quản lý tiền, cũng là bước cuối cùng nắm trọn Phong Vân. Ngược lại, giả dụ lúc này Phương Hùng bỏ đi, Phong Vân sẽ tổn thất không ít thứ, Lăng Phong trở về sẽ phải làm lại từ đầu.
Lục Chính Kỳ và Mặc lão đều hiểu được vấn đề trọng yếu này, cho nên vẫn thay mặt bảo trụ Lăng Phong.
Chỉ là tình hình sợ không kéo dài thêm được bao lâu. Công Tôn gia có vẻ dần ngả sang phía Phương Hùng, ngay cả Long Bác Khôn cũng không rõ nội tâm nghĩ gì. Gia Cát Vinh quản lý tiền trang ở kinh rất ít khi về lại càng mông lung. Một khi bị số đông bức ép, Mặc lão và Lục Chính Kỳ khó lòng giữ mãi.
...
Cùng lúc này, bên ngoài sân lớn.
- Cái lăng mộ kia có tiến triển gì không?
Phương Hùng chắp tay sau lưng, hỏi Long Bác Khôn đang đi ngay phía sau.
Long Bác Khôn hơi giật mình chỉ vào mình hỏi lại:
- Nói ta?
- Không nói ngươi thì nói ai?
Phương Hùng vẫn một bộ khó chịu đáp. Mà Long Bác Khôn thì cũng nhíu mày.
Long Bác Khôn vốn là đầu đà Diêm bang, ngày đó bị anh em chơi xấu gặp đúng lúc Lăng Phong đến giúp nên quen biết. Ban đầu chỉ là vì chán nản mới đồng ý sang Phong Vân, nhưng dần dà gã cũng thấy ở đây không tệ nên quyết tâm ở lại.
Long Bác Khôn lâu nay vẫn luôn giữ thái độ trung lập, việc mình mình làm. Chỉ là gần đây Phương Hùng luôn ỷ mình là đại ca, thậm chí chẳng bao giờ xưng hô lịch sự với Long Bác Khôn, dù tuổi hai người xấp xỉ nhau. Điều này khiến y rất không thích.
Long Bác Khôn trong lòng tuy phản cảm, nhưng bề ngoài vẫn phải trầm giọng nói:
- Ta có tìm vài người quen đào mộ xem một chút. Bọn chúng nói cái đường lần trước chúng ta vào thử, thực ra là đường mộ tặc từng đào, không phải là đường chính. Với những loại cổ mộ Hoàng tộc như vậy, nhất định phải có bản đồ mới nên đào. Bằng không cứ cứng đầu vào có khi chết sạch cũng không kiếm được gì. Bên ta nhân thủ chỉ có mười mấy người làm đá, không thể vì một cái mộ không rõ thực hư mà liều mãi, tạm thời cho anh em rào lại đó tính sau.
- Vậy sao? Vậy để hôm nào ta dẫn huynh đệ sang đó xem lại.
Khác với lần trước, Long Bác Khôn không nhiệt tình khuyên nhủ gì khác. Y chỉ gật đầu coi như đã biết rồi cáo từ.
Đợi cho họ Long đi khuất, một gã đả thủ liền nói với Phương Hùng:
- Đại ca, không phải chúng ta đã nghe ngóng được nơi giấu một mảnh bản đồ sao. Giả dụ sau này thực sự đào được kho báu, như vậy có phải chia sẻ không?
Phương Hùng chưa nói, một thanh niên bộ dáng thư sinh có đôi mắt tam giác liền cười khinh nói thay:
- Làm gì có chuyện dễ như vậy. Tiền làm ăn lâu nay bọn hắn khư khư giữ, đó là do chúng ta bị động. Còn cái kho báu này, cùng lắm thì chia cho bên Long Bác Khôn một chút, dù sao bọn chúng cũng là đám phát hiện đầu tiên, còn lại đều phải của chúng ta cả.
Gã ta chính là mưu sĩ họ Lý, tên Thông, từng có mặt cùng Phương Hùng xem thử mộ đạo lần trước.
Phương Hùng tuy vẫn không nói gì, nhưng bộ dáng nhếch mép của gã cũng nói thay tất cả.
Một tên đả thủ khác hiếu kỳ hỏi:
- Vậy còn Lăng Phong? Về lý hắn là Đương gia...
Tên đồng bạn hừ mũi nói ngay:
- Lăng Phong thì có gì đáng nói. Chỉ là một thằng nhãi còn hỉ mũi chưa sạch. Chẳng qua ỷ vào chút vốn ăn may lấy từ sòng bạc mới có thể ngồi ghế Đương gia. Nếu tính bản lĩnh đàn ông, thì làm sao bằng đại ca?
Phương Hùng bề ngoài vẫn chỉ vờ lạnh nhạt không quan tâm, kỳ thực trong lòng xem chừng rất đắc ý với câu "bản lĩnh đàn ông" của mấy gã huynh đệ.
Trong tiêu cục, Phương Hùng rất được lòng mấy tên xuất thân du thủ du thực như thế này, chủ yếu vì gã luôn tỏ ra mình có phong thái đại vương, nhất là khi chúng huynh đệ xuề xòa ăn nhậu với nhau. Câu cửa miệng luôn kiểu anh em cùng kiếm rồi sẽ chia đều. Sự thực có đều hay không có trời biết.
Về điểm này Lăng Phong lại trái ngược. Phong ca việc gì không nói, chi tiêu luôn định rõ quyền hạn. Đã là nhân viên thì tuyệt đối không được nhúng mũi vào, chỉ cần làm xong nhận lương là được. Nói trắng ra là tư tưởng tư bản điển hình.
Cái này cũng không trách được hắn, Phong ca vốn là người hiện đại.
Lúc này, lại nghe Lý Thông trầm giọng phân tích:
- Ta thì thấy không hẳn. Bề ngoài hắn chỉ là thằng nhóc, nhưng tâm cơ không ít đâu. Nếu không làm sao không có mặt mà vẫn có thể gây khó dễ cho đại ca. Mà không chỉ chính sự, ngay cả chuyện của Công Tôn cô nương cũng cho thấy hắn rất biết tính toán.
Phương Hùng nghe nhắc đến Công Tôn Dao, rút cục mở miệng:
- Chuyện của Dao Dao hắn có tính toán gì?
Lý Thông một bộ cao thâm khó dò đủng đỉnh nói:
- Chính là chuyện hắn nhờ Công Tôn cô nương ở lại chăm sóc Lâm thị. Kia thực ra là diệu kế giữ chân mà thôi. Hắn biết rõ Lâm thị không thể một sớm một chiều tỉnh lại, cũng biết Công Tôn cô nương là người có tình có nghĩa nên mới vô sỉ nhờ vả. Công Tôn cô nương một khi nhận lời sẽ rất khó giữa chừng bỏ đi. Mà như vậy là hắn đã thành công giữ chân nàng ấy kể cả khi không có mặt.
Phương Hùng như có điều tỉnh ngộ, ánh mắt dần căm hận nói:
- Nói như ngươi, Dao Dao là đang bị lừa mà không biết?
- Không sai. Công Tôn cô nương thiện lương như vậy, làm sao nghĩ đến ảo diệu đằng sau.
Tên đả thủ gầy hồi nãy lại nhân cơ hội nói:
- Nếu đúng vậy, đại ca nên tìm cơ hội nói cho nàng ấy biết bộ mặt thật của thằng nhãi kia.
Phương Hùng im lặng chốc lát, như quyết định điều gì lại hỏi:
- Mấy món trang sức tơ lụa hôm nọ cướp được, có mang theo không?
- Có mang một ít. Đại ca muốn đem nó tặng Công Tôn cô nương sao?
Phương Hùng vẫn bộ dạng cục mịch không ư hử, lại nghe gã đả thủ gầy nói:
- Đại ca, cả năm qua huynh tặng nàng ta không ít đồ rồi, mà lần nào nàng ta cũng nhận nhưng lại chẳng hiểu ý gì. Ta thấy hay là đổi sang cách khác đi. Nữ nhân thôi, có đôi khi phải cường bạo một chút, cho nàng ta biết mùi vị nam nhân là gì, đến lúc đó...
Phương Hùng bất mãn chặn lời:
- Hừm, chuyện Dao Dao không cần ngươi phải dạy ta.
Tên kia biết mình nhiều chuyện liền tiu ngỉu cụp đuôi. Đến lượt Lý Thông nói:
- Chỗ tài phú kia, không phải đại ca muốn đem đổi bí kíp võ công gì sao. Thực ra mấy hôm Lý mỗ cũng dò la hắc đạo, mới biết thì ra cái bí kíp Cửu U đó mới nổi trong giang hồ. Bây giờ hắc đạo khắp nơi đều đang thèm nó, còn đồn nói ai có được sẽ vô địch thiên hạ. Mà đám sát thủ kia vì bị truy đuổi sát sao, cực chẳng đã mới bán ra. Nếu như không tận dụng về sau khó có cơ hội khác.
Phương Hùng không cho là đúng sẵng giọng nói:
- Vẫn chưa đến thời hạn giao dịch. Vàng bạc có thể cướp sau, nhưng nữ nhân... ta phải có ngay nay mai.
Phương Hùng chém đinh chặt sắt. Lăng Phong sắp trở về, y không muốn kéo dài thêm.