Mệnh Quý Phụ
Bất quá, nàng cũng nói không rõ cảm tình của chính mình đối với Ngụy Chiêm đến tột cùng có phải là thích hay không.
Thời điểm mới vừa thành thân, khi khăn voan xốc lên, nhìn thấy Ngụy Chiêm tuấn mỹ, một khắc kia khẳng định là thích, ban đêm Ngụy Chiêm nhiệt tình như lửa, nàng cũng thường thường bị ôm đến gắt gao, hận không thể vĩnh viễn cùng hắn không cần tách ra.
Chỉ là ban ngày Ngụy Chiêm quá lãnh đạm, khiến nàng thích cũng trở nên không dễ bày tỏ ra, tình cảm dần không còn thuần túy.
Cuối cùng Ngụy Chiêm đưa ra ý muốn nạp Ôn Như Nguyệt làm thiếp, Ân Huệ giận nhất không phải là có nữ nhân muốn cùng nàng đoạt nam nhân, mà là nghĩ đám người Kỷ Tiêm Tiêm sẽ cười nhạo nàng như thế nào.
Thôi, dù sao đều đã đi qua, hiện tại nàng mới lười đến so đo với trái tim của Ngụy Chiêm.
Quản hắn thích ai làm gì, nàng chỉ muốn nghĩ tự mình sống vui vẻ tự tại.
“Tổ phụ, ta gần đây minh bạch một đạo lý.
”Ân Huệ đem chuyện Yến Vương đối với nhị phòng trừng phạt cùng với đạo lý nàng tâm đắc nghiệm ra, toàn bộ nói ra, rất là vui vẻ nói: “Trước kia là ta quá ngốc, cố kỵ cái này cố kỵ cái kia, hiện giờ Tam gia cùng Vương phi đều chắc chắn, về sau ngày lễ ngày tết, ta liền có thể thường xuyên trở về thăm ngài.
”Ân Dung dù có tiền, cũng đối với quy củ Yến Vương phủ không hiểu biết, trước khi cháu gái nhỏ xuất giá hắn còn thường xuyên dặn dò cháu gái nhỏ phải tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, miễn cho bị người khác nắm lấy sai lầm trừng phạt, hôm nay nghe xong cháu gái nhỏ nói, Ân Dung mới ý thức được hắn làm tổ phụ cũng không tốt, cho cháu gái nhỏ quá nhiều áp lực, đem Yến Vương phủ trở thành đầm rồng hang hổ.
“Ngươi sống đến tự tại một chút cũng tốt, bất quá quanh năm suốt tháng ngày lễ quá nhiều, ngươi cũng không cần đại tiết tiểu tiết gì đều trở về, miễn cho thế tử phu nhân các nàng hâm mộ, như vậy đi, về sau mỗi năm Đoan Ngọ, trung thu, năm mới thì về nhà trước mấy ngày, không sai biệt lắm một quý một lần.
”“Tổ phụ có phải không thích ta hay không, cho nên không muốn ta trở về?”“Nói bậy, tổ phụ là vì tốt cho ngươi.
”Tổ tôn hai người trong chốc lát nói chút chuyện đứng đắn, trong chốc lát lại nói giỡn, bất tri bất giác một canh giờ liền qua đi, Triệu thị bên kia phái người tới truyền lời, hỏi lão gia tử muốn khi nào ăn cơm.
Ân Dung luyến tiếc lãng phí thời gian, nhưng cháu gái nhỏ khó được trở về nhà một lần, cũng nên bỏ ra thời gian cùng thúc thẩm các huynh đệ ngồi một chút.
“Đi thôi, chúng ta đi trước ăn cơm.
” Ân Dung đứng lên nói.
Ân Huệ lại lần nữa thò tay qua tới, đỡ cánh tay tổ phụ.
Tổ tôn hai người vừa đi vừa nói chuyện: “Hành ca nhi thế nào, lớn lên giống ai?”“Kim Trản nói giống ta, ta coi càng giống Tam gia hơn, trưởng thành khẳng định là phượng nhãn, không giống ta đôi mắt lớn.
”“Ha ha, phượng nhãn tốt, có khí thế, nam hài tử không cần xinh đẹp giống ngươi như vậy.
”Thanh âm nói chuyện truyền tới thính đường, người một nhà nhị phòng đều đi ra tới, trừ bỏ ba mẹ con Triệu thị, còn có phụ tử Ân Cảnh Thiện, Ân Văn buổi sáng ra ngoài làm việc đã trở về.
Ánh mắt Ân Huệ quét đến ngực đường ca Ân Văn liền ngừng, không có đi nhìn mặt hắn, sợ tiết lộ phẫn hận của chính mình.
“A Huệ cuối cùng đã trở lại, nhị thúc mỗi ngày nhớ ngươi đâu.
” Ân Cảnh Thiện bụng phệ, thanh âm to lớn vang dội nói, hai mắt sắp híp thành hai hai đường thẳng.
Ân Huệ đối với vị nhị thúc này cũng không có ấn tượng tốt gì, là hạng người giá áo túi cơm, tổ phụ qua đời không lâu, Ân gia liền ở trong tay nhị thúc cùng đường ca suy tàn xuống, đạp hư gia nghiệp liệt tổ liệt tông Ân gia dốc hết tâm huyết mấy thế hệ tích cóp.
Nếu phụ thân thời trẻ không có gặp tràng gió lốc trên biển kia, tuổi xuân chết sớm, Ân gia có lẽ còn có thể chống đỡ thêm mấy thế hệ.
Thính đường bày một bàn bát tiên gỗ lê vàng, hai vợ chồng Ân Cảnh Thiện Triệu thị ngồi một mặt, hai anh em Ân Văn Ân Lãng ngồi một mặt, Ân Du liếc mắt nhìn Ân Huệ, không quá tình nguyện mà để chỗ còn trống cho Ân Huệ.
Ân Huệ cười cười, đi đến bên cạnh Ân Dung, làm nũng nói: “Tổ phụ hướng bên trong dịch dịch, ta muốn ngồi dựa gần ngươi.
”Ân Dung cũng cao hứng như vậy, cười dịch ra chỗ.
Triệu thị chịu không nổi tổ tôn hai người thân thiết, dùng một ngữ khí sủng nịch đối với Ân Huệ nói: “A Huệ đều đã làm nương, như thế nào còn tính tình như hài tử, ở nhà mình còn tốt, trở về vương phủ nhưng ngàn vạn phải sửa, đừng khiến các quý nhân chê cười.
”Ân Huệ hứng thú bừng bừng mà nhìn đồ ăn trên bàn, không chút để ý nói: “Thẩm yên tâm đi, ta đều hiểu.
”Ân Dung đã bắt đầu gắp đồ ăn cho cháu gái nhỏ: “A Huệ mau nếm thử, đây là cá vược biển ngươi thích nhất, sáng nay mới từ bờ biển vận chuyển tới một đám, ta đều đã quên, vẫn là Đức thúc thương ngươi, nhớ kỹ đâu.
”Hắn vừa về nhà liền vội vàng cùng cháu gái ôn chuyện, phòng bếp bên kia khẳng định là do Đức thúc phân phó, làm một bàn đồ ăn cháu gái nhỏ thích ăn.
.