Con Đường Trọng Sinh Của Nữ Phụ Quân Tẩu
Diệp Kiều cảm thấy may mắn khi nguyên chủ sống trong thôn bốn phía đều là núi, chỉ cần chịu xuất lực thì có thể tìm được một ít thức ăn.
Hiện tại vẫn là thời kỳ công xã, mọi thứ đều thuộc nhà nước, muốn sống ở thành thị hay chỗ đất đai cằn cỗi, cho dù là rau dại cũng không dễ dàng lấy được.
Làm không ổn sẽ bị kéo đi xử lý ngay, đói bụng là chuyện thường xuyên xảy ra, ở thời kỳ này người chết đói nhiều không đếm xuể.Thôn Phương Lâm núi cao nằm xa nơi quyền lực, nên quản lý không quá xiết chặt.
Vì chỗ này đồi núi hoang vắng, chính sách của chính phủ với nơi đây cũng nới tay chút, ngoại trừ ruộng tốt là của nhà nước thì cho phép các hộ dân khác khai hoang phần đất cho riêng mình.Thú rừng trong núi có thể tự săn bắt ăn, cũng có thể nộp lên nhà nước để cộng điểm, theo thời gian dần trôi qua thì người trong thôn dễ sống hơn bên ngoài rất nhiều.Nói thì nói thế thôi, thật ra trừ phi nhà nào trong thôn sống quá khó khăn hoặc có người có chút kỹ năng săn bắn mới đi vào sâu trong núi được.
Còn lại phần lớn đều đi ở ngoài rìa, bao gồm cả mẹ nguyên chủ cũng chỉ hái thuốc ở khu an toàn, không dám đi sâu vào rừng.
Vì trong đó có dã thú, đã từng có thợ săn không cẩn thận bị dã thú tập kích bị thương nặng.Diệp Kiều ỷ vào bản thân có kinh nghiệm, nghĩ đến dù mình không có linh lực cũng có thể đối phó được yêu thú, huống chi là dã thú bình thường.
Tu vi đã mất nhưng kinh nghiệm vẫn còn, ở thế giới này chắc dã thú bình thường không thể so với yêu thú nhỉ?Thôn Phương Lâm hoang vắng cho nên có một nửa người dân chọn cho mình chỗ tốt dựng nhà, mỗi nhà đều cách nhau một khoảng, nhà Diệp Kiều cũng thế.
Điều này làm Diệp Kiều rất hài lòng, yên tĩnh cộng thêm làm gì cũng tiện, không đến mức trong nhà có chuyện gì là mọi người đều biết ngay.Diệp Kiều ra cửa, lần theo trí nhớ đi về hướng núi phía sau nhà, tầm mười phút đã vào núi.
Có điều ở khu vực rìa núi này tất cả những thứ ăn được đều bị đào hết, thú rừng cũng rất ít, mục đích của Diệp Kiều cũng không phải chỗ này mà là bên trong núi.Đi hơn một tiếng, thảm thực vật trong rừng càng ngày càng tốt, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng thú hoang kêu.
Cô dừng bước, tuy chỗ này chưa được tính là chỗ sâu trong rừng nhưng hôm nay cô đi hơi trễ, phải về trước khi trời tối nên không thể đi quá xa, hơn nữa ở đây cũng không có dấu vết có người từng đến.Mục đích của Kiều Diệp chỉ muốn hái chút thảo dược, săn vài con thú, vậy là được rồi.Diệp Kiều dừng bước nhìn bốn phía tìm thảo dược.
Thuốc cô cần không phải loại hiếm thấy gì nên rất nhanh đã tìm được vài cây, đi một hồi hái được nửa sọt, như vầy đã đủ.Nhờ năng lực quan sát hơn người, Diệp Kiều phát hiện thảm thực vật ở đây rất khác với đại lục tu chân của cô, cho dù là bề ngoài hay thuộc tính gần như không hề giống chút nào.Có lẽ là vì ở đại lục có linh khí còn thế giới này lại quá ít.Diệp Kiều cảm thấy mình hơi ngớ ngẩn, linh thảo và thảo dược bình thường sao có thể giống nhau.
Cô nhớ mang máng hình như thảo dược ở trần gian rất giống nơi này, có điều cô chỉ nhớ được công hiệu của vài loại, còn lại đều không nhận ra.Lát nữa về phải tìm chút sách về thảo dược, cô nhớ hình như mẹ nguyên chủ có để lại vài quyển sách về y thuật, về đọc xem như trau dồi kiến thức, có câu kỹ năng nhiều thì cơ thể không chịu thiệt..