Chương 7: Bịp bợm giang hồ

Đại Minh Vương Hầu

Vì sao lại có nhiều người tin vào những lời nói dối đến vậy?

Đơn giản bởi vì những sự việc có liên quan tới mình, mọi người sẽ gặp những bối rối nhất định, lúc này những lời nói dối dù kém cỏi nhất cũng có thể tạo ra một chút lòng tin nhất định. Đương sự đã đánh mất hết sức phán đoán, phân biệt, thế nên cũng dễ dàng bị lừa. Đặc biệt lời nói dối được nói ra từ miệng của Trần cô gia, một người vốn trung thực, có vẻ nhát gan yếu đuối thế nên độ tin tưởng lại cao hơn vài phần.

Quản gia nhìn trộm bộ ngực của phu nhân, chuyện này nếu thật sự rơi vào đầu Trần quản gia, thì có thể nói là hắn chết cũng không nhắm được mắt, oan ức còn gấp vạn lần Nhạc Phi ở Phong Ba đình năm xưa. Còn chuyện về sau Trần quản gia giải thích như thế nào với Trần Tứ Lục, rồi sau đó Trần Tứ Lục trong lòng có ấn tượng về lão quản gia dấu đầu lòi đuôi ra sao, kết cục của Trần quản ra như thế nào…Mấy chuyện đó đã không còn liên quan đến Tiêu Phàm nữa rồi. Chuyện này cũng giống như chú mèo con nghịch ngợm làm rối tung cuộn len, cuối cùng giải quyết hậu quả vẫn là chủ nhân, chú mèo không cần quan tâm đến. Tiêu Phàm cũng giống như chú mèo con ở trên vậy, quậy loạn, rồi mặc kệ hậu quả.

Hiện tại, chú mèo con này đang đi tung tăng trên đường phố phồn hoa của thị trấn Giang Phổ.

Hết thảy đều mới lạ, mọi thứ đều lạ lẫm, đứng giữa phố xá phồn hoa náo động này, Tiêu Phàm cảm thấy lo sợ không yên, hắn như đứa trẻ bị lạc mất cha mẹ, đứng ngẩn ngơ giữa phố, chăm chú nhìn mọi người đi đường. Nhất thời hắn cảm thấy mù mịt, không biết phương hướng sau này ra sao. Đây là đường phố cổ đại hàng thật giá thật, toàn bộ đường đều được lát bằng những tảng đá hình chữ nhật, bên đường những bức tường trắng bụi bặm của những tửu lâu, hay cửa hàng im lìm đứng đó. Những mái hiên chạm khắc rồng phượng vẫn lặng im nằm đó, toàn bộ đều là phong cách cổ. Nam tử mặc áo thô ngắn, thư sinh thì một thân áo tơ mềm mại, thậm chí các nữ tử mặc áo đỏ xanh xen kẽ, dòng người đi như trảy hội, những tiếng rao của người bán hàng, thỉnh thoảng có vài chú quan sai chạy qua chạy lại, mặt ngửa lên trời, vênh váo, đập đập roi sắt trên tay, nghênh ngang đi qua phố.

Hai mắt Tiêu Phàm dần lộ vẻ mê mang.

“ Đây là triều đại nhà Minh sao? Triều đại tồn tại hai trăm bảy mươi sáu năm trong lịch sử Minh triều?”

Cái triều đại mà bách tính lầm than, lại có những sự sống dẻo dai, ương ngạnh của Chu Gia vương triều? Chuyện này giống như một thiếu nữ xinh đẹp, thùy mị khẽ vén một góc khăn che mặt thần bí, chậm rãi đem khuôn mặt của nàng hiện ra trước mặt Tiêu Phàm. Hôm nay vương triều này đang trong khoảng thịnh vượng nhất, năm Hồng Vũ thứ hai mươi chín, Chu Nguyên Chương bình định thiên hạ chưa đến ba mươi năm, vương triều chịu nhiều trọng trách nhất trong lịch sử mới vừa bắt đầu cuộc hành trình của nó.

Đứng tại trung tâm phố xá ồn ào huyên náo này, Tiêu Phàm nhất thời xúc động, muôn vàn cảm xúc vốn đã yên lặng trong lòng từ lâu bỗng trở nên kích động, đôi mắt vốn phẳng lặng như hai giếng nước cũng bỗng chốc lóe ra tinh quang. Nếu như có thể trở về với thời hiện đại thật tốt biết bao! Theo lý luận mà nói, ở nơi đây tùy tiện cũng có thể được vài chỗ kiếm cơm cùng với người khác, trở về với hiện tại thì buôn bán khó khăn vất vả hơn bao nhiêu.

Sở dĩ nói “ Làm người không nên quá tham lam”, một khi quá tham, xui xẻo lập tức sẽ xuyên việt tới nơi đây.
Khi Tiêu Phàm đang tràn ngập cảm khái, bỗng một bàn tay dơ bẩn vỗ nhẹ vào vai hắn. Một dấu tay đen nhánh hiện rõ ràng trên chiếc áo trắng của hắn, trông như Cửu Âm Bạch Cốt trảo của Mai Siêu Phong vậy, trông hết sức bắt mắt. Đang ở trong hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, Tiêu Phàm đối với mọi thứ bên ngoài đều cảnh giác cao độ. Khi bàn tay kia vừa mới chạm vào vai hắn, nhanh như cắt, hắn nhảy vội ra phía trước đồng thời quay người lại cảnh giác đề phòng chủ nhân của bàn tay kia.

Bàn tay kia là của một lão nhân, chính xác hơn phải nói là một lão đạo sĩ, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, trông như vừa mới chui ra từ bãi rác. Hắn mặc một áo bào đạo sĩ màu đen bẩn thỉu, tay cầm một cây phất trần rối rắm như giẻ rách, mái tóc bù xù, tóc mai màu hoa râm rủ, tóc ở trên đỉnh đầu thì bó tạm thành một búi sau đó dùng một thanh tre nhỏ cố định lại. Vẻ mặt hắn tràn ngập tang thương, trên mặt còn có một vết khô nứt màu đen, chả biết là bùn đất, hay vết thương do người ta đánh, cái miệng mở rộng, thiếu hơn phân nửa hàm răng, ánh mặt trời chiếu vào răng cửa của hắn lóa lên nhưng tia sáng màu vàng, giống như quân địch công phá vào một tòa thành trống, ở giữa xen kẽ còn có vài cọng rau xanh biếc…

Giờ phút này, lão đạo sĩ đang cười thật tươi với Tiêu Phàm, tay còn lại thì giơ tấm phướn ( vải treo trên cột,xách tay, dùng như biển quảng cáo) bẩn thỉu, đen ngòm, trên đó có bốn chữ lớn được viết cẩu thả ziêu vẹo: “ Thiết khẩu trực đoạn” (1)

Chứng kiến cái phướn trông như phướn gọi hồn, Tiêu Phàm rút cục cũng biết mình đụng phải loại người nào.
Khách khí mà nói thì đây là một người tu hành tại thế tục, thuyết pháp tôn giáo. Nói trắng ra là lũ lừa đảo, bọn bịm bợm giang hồ, lấy nói dối, lừa đảo làm kế sinh nhai. Kiếp trước cũng có rất nhiều kẻ lừa đảo giống vậy, điều ngạc nhiên là, cả trăm ngàn năm qua, các chiêu lừa đảo thì có muôn vàn hình dạng, nhưng về hình tượng vẫn không thay đổi một chút nào, phất trần, đạo bào, cộng thêm khuôn mặt luôn tỏ ra vẻ bí hiểm, nụ cười như của Trang Chu hóa điệp, thì ra trang phục cùng với bộ dáng khi gạt người đã có truyền thống hơn sáu trăm năm, nếu có thể trở về, Tiêu Phàm nhất định sẽ xin cho kiểu dáng trang phục này di sản văn hóa thế giới.

Lão đạo sĩ dùng bản tay bẩn thỉu khẽ vuốt chòm râu tiên phong đạo cốt của mình, sau đó nói một câu rất bí hiểm đủ để làm cho bất kì kẻ nào cũng phải chú ý :
- Chàng trai trẻ, ngươi có điềm xấu đó!

Tiêu Phàm mặt cau lại, theo bản năng đáp trả:
- Ngươi mới xài bra ( nịt ngực phụ nữ, ở trên là “hung triệu”, có lẽ hắn nghe thành “hung tráo” tức cái bịt ngực!), cả nhà ngươi đều mặc bra!

Mọi người đều biết, những kẻ bịm bợp sợ nhất là những người không thèm đáp lời chúng, một khi đã đáp lời, vậy đơn giản thôi, xin chúc mừng bạn đã bị bọn chúng quấn lấy, cái vận khí đen đủi trong lời nói có lẽ chuyện đầu tiên bạn gặp phải chính là bọn chúng. Rất nhiều năm sau, Tiêu Phàm mỗi lần nhớ lại buổi gặp mặt này, lòng đầy tiếc nuối, than thở: “ Giá như lúc ấy hắn không thèm để ý, hoặc dứt khoát, rút đao, xiên cho tên đạo sĩ một nhát thì cuộc sống của hắn sẽ tuyệt vời biết bao…”

Khi Tiêu Phàm nói xong câu đó, tức khắc cảm thấy không ổn, bởi hắn phát hiện ánh mắt của tên đạo sĩ kia bỗng rực sáng, ánh mắt giống như của thợ săn khi thấy con mồi rơi vào bẫy. Không đợi hắn phản ứng, đạo sĩ nhanh như chớp xuất thủ cầm lấy tay Tiêu Phàm, nắm chặt cổ tay hắn, ngay lập tức trên cổ tay hắn xuất hiện một dấu tay vô cùng rõ ràng màu đen, tựa như bị trúng Hắc Sa chưởng vậy.

- Ngươi có điềm xấu, thật sự rất xấu!
Lão đạo sĩ vẻ mặt nghiêm túc nói, tựa như lúc bác sĩ thông báo với bệnh nhân ung thư thời kì cuối vậy.

Tiêu Phàm nghiêng đầu, vẻ mặt bắt đầu tím lại do giận dữ :
- Buông tay! Bằng không ta đánh ngươi đó!

Lão đạo sĩ lập tức buông tay, đồng thời còn nhẹ nhàng dùng bàn tay bẩn của hắn xoa xoa vào dấu tay trên cổ tay Tiêu Phàm, kết quả làm cả cổ tay của hắn toàn bộ đen xì.

Lão đạo sĩ cười mà như như không cười nói:
- Bần đạo tuyệt không nói dối, ngươi thật sự có điềm xấu!

Những kẻ lừa đảo như thế này, Tiêu Phàm đã gặp quá nhiều tại kiếp trước rồi. Làm sao mà lừa được hắn có chứ. Vì thế Tiêu Phàm hậm hực, nhấc chân bỏ đi.

Lão đạo sĩ nóng nảy ở phía sau gọi với theo một câu, nhưng câu này đã làm cho Tiêu Phàm không thể không dừng bước.

- Ngươi bị yêu nghiệt phụ thể! Đại họa không còn xa nữa đâu.

Tiêu Phàm lắp bắp kinh hãi, vội vàng quay đầu lại về phía đạo sĩ . Mọi người đều biết rằng Tiêu Phàm là người xuyên việt, hơn nữa còn đoạt xá của người khác, theo thời đại này mà nói, hắn quả thật được coi là bị yêu nghiệt phụ thể. Mà yêu nghiệt kia là chính hắn. Vốn đây là một bí mật, bỗng được một lão đạo sĩ ở giữa phố xá huyên náo này hét to ra. Hắn đương nhiên cảm thấy chột dạ, có cảm giác như Bạch nương tử gặp phải Pháp Hải đại sư (2). Đồng thời trong lòng cũng toát lên một vẻ kính phục với lão đạo sĩ có Hỏa nhãn kim tình này. Vâng, thưa quý vị và các bạn, chính vì cái lòng khâm phục này của hắn mà bi kịch của hắn xin phép được bắt đầu từ đây.

- Sao ngươi có thể biết được ta bị yêu nghiệt phụ thể?
Tiêu Phàm tò mò hỏi.

Lão đạo sĩ vênh váo ra mặt:
- Bần đạo là cao nhân bất xuất thế, đương nhiên có thể liếc mắt là nhìn ra được!

Tiêu Phàm vẻ mặt không tin, hỏi:
- Cao nhân? Ngươi á?

Lão đạo sĩ vuốt chòm râu tiên phong đạo cốt của mình:
- Bần đạo một mực tu hành tại Chung Nam Sơn, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, ngũ hành bát quái, dịch số hà đồ đều thông thạo, ngươi thử nghĩ xem như vậy ta có được tính là cao nhân không?

Tiêu Phàm nhìn vào cái áo đạo sĩ như nhặt được từ trong đống rác của hắn, nhíu mày nói :
- Nói thật, nói ngươi là người tu hành ở Chung Nam sơn ta không tin cho lắm… Nhưng nếu nói ngươi là kẻ trộm mộ ở Chung Nam sơn, ta sẽ tin tưởng nhiều hơn!

Lão đạo sĩ mất hứng:
- Haiz, sao lại nói như vậy chứ? Ngươi không sợ bị Phật tổ trách tội sao?

- Phật tổ??? Ngươi không phải là đạo sĩ sao?? Đạo sĩ sao lại thờ phật tổ????

- Khụ khụ, cái này gọi là, nhất pháp thông vạn pháp thông, Phật Đạo là người một nhà… Mà cái này có nói sâu ngươi cũng không hiểu được đâu.

Tiêu Phàm đầu óc có chút hỗn loạn, dùng sức lắc đầu, không để ý tới cái thuyết pháp “ Phật Đạo một nhà” của hắn. Vị đạo sĩ ăn mặc lôi thôi này chỉ liếc mắt là nhìn thấu mình, hắn chỉ muốn biết rút cục, đạo hạnh của vị này cao bao nhiêu mà thôi.

- Ngươi vừa nói ta bị yêu nghiệt phụ thể là có ý gì?

Khi Tiêu Phàm hỏi những lời này, hai tay của hắn nắm thành hình nắm đấm, giấu trong ống tay áo rộng thùng thình, hắn thầm nhủ, chỉ cần lão đạo sĩ dùng những câu lừa gạt như “ Người là do mẹ sinh ra, yêu quái cũng là do mẹ yêu quái sinh ra vậy” hắn sẽ cho lão một trận, đến mẹ lão cũng không thể nhận ra

May mắn là lão đạo sĩ này cũng rất chuyên nghiệp, hắn thần bí cười, nói :
- Ngươi muốn biết sao?

Tiêu Phàm gật đầu:
- Đúng vậy, Muốn!

Bỗng nhiên lão đạo sĩ mắt toàn lòng trắng, vươn cánh tay đen thui, ngón cái di chuyển trên ngón trỏ và ngón giữa, làm bộ như bấm đốt một phen, sau đó bỗng nhiên mở mắt, chăm chú nhìn về phía trước, sau nửa ngày, duỗi một ngón tay chỉ về hướng đông nam, giống như đã phát hiện yêu khí, mặt nghiêm trọng, trầm giọng nói:
- Đi theo ta!

Tiêu Phàm trong lòng bỗng có cảm giác nặng nề, “ Lão đạo sĩ quả thật có chút tài năng, thoạt nhìn có vẻ rất cao thâm, không thể khinh thường được!”

Vì thế Tiêu Phàm không chút chần chừ do dự nhấc chân đi theo lão đạo sĩ. Hai người, một trước, một sau đi ngang qua đường, rồi lại đi dọc theo phố hơn mười bước, lão đạo sĩ vừa đi vừa nhẩm tính phương vụ,cuối cùng thân hình dừng lại trước cửa một quán cơm.

Lão đạo sĩ ngẩng đầu nhìn biển hiệu quán cơm, mặt mày ngưng trọng, trầm giọng nói :
- Tới rồi!

Đồng tử Tiêu Phàm co lại :
- Yêu nghiệt cùng nơi đây có quan hệ như thế nào?

Lão đạo sĩ thần bí lắc đầu:
- Không có bất cứ quan hệ gì!

Tiêu Phàm vẻ mặt hiện lên vẻ sùng bái :
- Vậy ngài dẫn ta đến đây làm gì?

Lão đạo sĩ liếc nhìn hắn hỏi:
- Ngươi không phải muốn biết tại sao mà ta biết ngươi bị yêu nghiệt phụ thể sao?

- Đúng vậy!

- Mời ta bữa cơm, ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả!

Tiêu Phàm mặt đen xạm lại:
-……

(1) Chiêu bài dùng để miêu tả những thầy tướng, thầy bói dự đoán chuẩn xác và kiên định
(2) Hai nhân vật trong phim Thanh Xà, Bạch Xà

Nhấn Mở Bình Luận