Đại Minh Vương Hầu
Kiếp trước có một câu nói rất thông dụng: “Chớ ra vẻ ngầu, ngầu quá bị sét đánh”. Một câu nói mà có thể lưu truyền trên internet suốt mấy năm liền mà không hề lạc hậu, tự nhiên nó có đạo lý của nó.
Thực tế, Tiêu Phàm cũng vô cùng đồng ý với câu nói này. Liên hệ với hoàn cảnh vừa rồi của mình, quả thật kết cục đã được bày ra trước mặt. Lão bộc nhân không nói hai lời, xách vò rượu lên rót ra hai bát rượu thật lớn. Chỉ cần nhìn màu rượu cũng biết đây là rượu thượng hạng, dưới ánh mắt trời tản ra một màu trong vắt. Một bát này phỏng chừng hai cân rượu, nếu một hơi uống cạn, nếu không có gì bất ngờ, Tiêu Phàm ngã chổng vó ngay lập tức – mà cảnh tượng này lại thập phần quen thuộc, Tiêu Phàm tự hỏi, lúc trước, hắn lần đầu làm cướp, trốn trong một bụi cỏ ven đường ngồi chờ xem có con dê béo nào đi ngang không, tự dưng vì cái gì mà hắn phải sang cái quán đấy uống rượu để rồi phải xuyên việt như thế này? Vấn đề này hắn suy nghĩ mãi mà không lí giải nổi a! Chẳng lẽ mình cứ dính đến rượu là sẽ gặp xui xẻo hay sao?
Tiêu Phàm quay đầu nhìn về phía cửa lớn, cảm thấy hối hận hết sức, một lời thoại kinh điển trong truyện của Cổ Long chợt lóe lên trong đầu.
“Ngươi không nên đến đây.”
“Nhưng ta đã đến rồi…”
Tiêu Phàm hiện giờ đã đến rồi, làm sao có thể dễ dàng rời đi được?
Tào huyện lệnh hung hăng vỗ vỗ vai hắn, Tiêu Phàm đau quá liền tự động ngồi xuống ghế.
- Tiểu tử, haha, được được, đã lâu lắm rồi, ngươi là người đầu tiên dám làm thế này với lão tử trên bàn rượu, ngươi cũng có dũng khí lắm! Lão tử thích ngươi rồi!
Tiêu Phàm nghe xong liền muốn khóc.
Khẩu khí này, gấp mấy lần Độc Cô Cầu Bại a…
- Tào đại nhân, ngài coi trọng ta quá rồi…
Tiêu Phàm càng nói càng lo lắng, thanh âm càng lúc càng nhỏ, tựa hồ như tiếng muỗi bay vậy.
Mà vị Tào huyện lệnh này cũng không phải người thường, đương nhiên nghe thấy hắn đang lẩm nhẩm cái gì. Thấy ánh mắt kinh hãi của Tiêu Phàm, Tào huyện lệnh bật cười ha hả, bưng một bát to trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó còn dùng tay áo lau miệng, rồi đưa mắt nhìn Tiêu Phàm, ý bảo đến lượt hắn uống.
Tiêu Phàm thở dài, hắn làm sao mà ngờ được, hôm nay lại là ngày hắn “Tráng sĩ một đi không trở lại”, người ta đã ép mình đến mức này rồi, còn biết làm sao nữa? Uống thôi.
Tiêu Phàm bưng cái bát to lên, ánh mắt hết sức u oán liếc nhìn Tào huyện lệnh, sau đó ngưỡng cổ, hai cân rượu ào ào chảy vào bụng. Rượu này cũng không phải mạnh lắm, đại khái khoảng chừng hai ba mươi độ thôi, nhưng Tiêu Phàm từ trước đến nay vốn không giỏi uống rượu, bây giờ lại một lúc uống hai cân rượu, cả người cảm thấy như có một ngọn lửa vừa bùng cháy, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, thật là khó chịu. Khó chịu này, cũng không phải khó chịu bình thường nữa… Cái cảm giác cháy bỏng trong người chợt làm Tiêu Phàm hiểu ra, hóa ra kiếp trước mình chết vì say.
Tào huyện lệnh thấy Tiêu Phàm sảng khoái như thế, một hơi uống cạn cả chén rượu, lại càng cao hứng, hắn bắt đầu cảm thấy hứng thú với tên tiểu tử này. Tiêu Phàm khổ mà không nói được, hắn ngồi yên trên ghế không dám nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch, đến cả chút sức lực để đảo hai tròng mắt cũng không còn, cứ như vậy nhìn chằm chằm Tào huyện lệnh, cả người như một pho tượng, ngồi im như thế.
Tào huyện lệnh hắc hắc cười lớn, vừa cười vừa gọi lão bộc trở lại rót đầy hai bát rượu lớn, sau đó dùng sức vỗ một cái lên vai Tiêu Phàm, cất cao giọng nói:
- Tiểu tử ngươi khá lắm, hắc hắc, tương lai nhất định có tiền đồ, năm đó trong doanh trại của Yến Vương, có biết bao nhiêu là hán tử mà không có một tên nào dám đứng ra đấu rượu với ta, không thể tưởng được một tên tiểu tử bộ dáng yếu đuôi như ngươi vậy mà hơn cả đám đấy… Con mẹ nó, cuối cùng lão tử ta cùng tìm được người hợp tính rồi, tiếp nào…
Lời còn chưa dứt đã thấy Tiêu Phàm rướn cả người như tượng Nữ thần Tự do rồi đổ gục xuống bàn, “ầm” một tiếng… Hoàn toàn bất tỉnh.
Tào huyện lệnh vẫn còn đang bưng bát rượu đưa lên, tiếng cười to ban nãy như bị người bóp lại, nghẹn ở cổ, câm nín hoàn toàn, vẻ mặt vui vẻ đấy cũng đóng băng…
Thật lâu sau đó….
- Con mẹ nó, chuyện gì thế này?
Tào huyện thừa trông như vừa bị người ta đạp cho một cước nhảy dựng lên, giận dữ thở hổn hển.
- Lão gia, hắn say ngã rồi…
Lão bộc đứng bên ngoài khẽ nói.
Tào huyện thừa ngây người, bật cười nói:
- Tên tiểu tử này, lão tử còn tưởng hắn là chân nhân bất lộ tướng, anh hùng hào kiệt, hóa ra hắn chỉ là cái loại thùng rỗng kêu to…
Tào huyện lệnh nói xong, liền vỗ vỗ mấy cái lên vai Tiêu Phàm, hắn vẫn nằm im đấy, trông y hệt con cá chết.
Hai mắt lão bộc nhíu lại, đột nhiên mở miệng nói:
- Lão gia, cẩn thận có cạm bẫy!
Tào huyện lệnh ngạc nhiên hỏi:
- Bẫy, bẫy gì?
Lão bộc hai mắt mở to, trong mắt bắn ra hai tia tinh quang, khiến người nhìn mà khiếp sợ.
- Lão gia, phương nam lắm người xảo quyệt, lúc đầu hắn hừng hực khí thế đến đây, một mình mà dám đến đây đấu rượu với đại nhân, nhưng mới uống được một chén đã gục, thật khiến người ta phải nghi ngờ…
- Nghi ngờ cái gì?
- Lão gia có nói ngày mai sẽ trị tội Trần gia, vậy mà bây giờ Trần gia còn phái một tên tiểu tử yếu đuối đến đây, nếu bây giờ hắn uống rượi với lão gia xong, rồi chết luôn ở đây… Thế thì Trần gia liền có cơ hội phản kích lão gia, tình thế này khá là bất lợi…
Tào huyện lệnh chấn kinh:
- Ý ngươi là… Tên tiểu tử này cố ý đến đây chịu chết trước mặt bản quan?
Mí mắt lão bộc có chút buông thõng xuống:
- Hi sinh tính mạng một người mà có thể giữ được tính mạng của cả nhà Trần gia, Trần gia vốn là người làm ăn buôn bán, hẳn là phải có thủ đoạn, làm thế cũng không có gì lạ. Thời Xuân Thu, thích khách muốn lấy lòng tin của Công tử Khánh Kỵ mà tự đoạn một tay (1), sao lão gia không nghĩ người này cũng có can đảm như thế?
- Con mẹ nó! Không phải chứ? Tên tiểu tử này trông không có chút nào giống tử sĩ a…
- Đúng là không giống, nhưng bây giờ không bằng lão gia cứ cho người cứu tỉnh hắn đã, rồi từ từ hỏi han sau.
Tào huyện lệnh hung hăng vỗ vỗ đùi, ánh mắt lộ ra chút hung quang.
- Trần Tứ Lục, lão tử đây còn chưa động đến ngươi, ngươi đã tính kế với lão tử, để ta xem thử lá gan của thương hộ Đại Minh to đến mức nào?
… …
… …
Lúc Tiêu Phàm tỉnh lại trời đã về chiều.
Mắt còn chưa mở được, hắn liền ôm đầu rên rỉ một hơi.
Rượu, thực là không phải thứ tốt! Đặc biệt là dạng bị người khác ép uống nữa.
Tiêu Phàm thở dài, chậm rãi mở mắt ra, cảnh vật dần dần rõ ràng trong mắt, sau đó hắn liền thấy vị Tào huyện thừa có bộ râu quai nón kia đang đứng cách hắn không đến một thước, nhìn hắn cười lạnh lùng, trong tay hắn, một thanh đao sắc nhọn đang tỏa ra hàn quang.
- A… ngài, ngài… muốn làm gì ta?
Tiêu Phàm bộ dạng cực kỳ hoảng sợ.
- Nói!
Tào huyện lệnh hét một tiếng thật lớn.
- Nói… Nói cái gì?
Tiêu Phàm cực kỳ kinh ngạc.
- Nói mau!
- Nói cái gì?
- Ngươi cuối cùng có chịu nói hay không? Hay ngươi muốn lão tử dùng thanh đao này làm thịt ngươi!
Trông bộ dạng Tào huyện lệnh bây giờ y hệt đám trộm cướp, tặc phỉ.
Tiêu Phàm trông như sắp khóc đến nơi:
- Tào đại nhân, ngài phải tin ta, thật sự ngài muốn biết chuyện gì ta cũng sẽ nói cho ngài nghe, nhưng… Ngài đang hỏi ta cái gì a?
Hôm nay tuyệt đối không phải là ngày may mắn của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm trống ngực đập bình bịch, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt lấm tấm mồ hôi lạnh, hai tay không ngừng chà sát vào nhau. Người làm quan thật âm hiểm a! Bất luận từ cổ chí kim, ai làm quan đều là như vậy. Một khắc trước còn cùng bàn uống rượu hết sức thân thiện, ngay sau đó liền trở mặt thành thù, trong lòng Tiêu Phàm vạn phần bi thương, đồng thời cũng hối hận vô cùng. Thật ngu ngốc làm sao, tự dưng lại nhảy vào cái vũng nước đục của Trần gia này? Trần gia sống hay chết có liên quan gì đến mình đâu? Tự nhiên lại đi chuốc phiền não, mà càng không cam lòng chính là, hắn nhớ rõ ràng mình chỉ vừa mới uống một chén rượu thôi mà, cũng mới đây thôi chứ có phải lâu đâu.
Khuôn mặt đầy râu quai nón của Tào huyện lệnh hết sức dữ tợn.
- Con mẹ nó! Ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lão tử ta trước đâm ngươi một đao, làm thịt ngươi rồi đến tìm Trần Tứ Lục hỏi tội.
Vừa dứt lời, thanh đao vung lên, nháy mắt đã gần đâm xuống ngực Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm khẩn trương, chợt nhớ đến một câu nói kinh điển trong phim.
- Đại nhân, chậm đã! Chậm đã… Chúng ta còn mới vừa cùng nhau ăn cơm, người quên rồi sao?
Tào huyện lệnh:
- … …
(1) Công tử Khánh Kỵ: Khánh Kỵ (chữ Hán: 慶忌, phiên âm tiếng Anh: Qingji) hay còn được biết đến với tên công tử Khánh Kỵ là một nhân vật trong lịch sử Trung Quốc. Khánh Kỵ là con trưởng của vua nước Ngô (Ngô vương Liêu), ông sống cùng thời với Tôn Tử, Ngũ Tử Tư,... Ông đã có một cuộc tranh giành quyền lực quyết liệt với công tử Quang mà sau này đã lên ngôi lấy hiệu là Hạp Lư.
Sau khi vua Ngô bị công tử Quang thuê một sát thủ là Chuyên Chư giả vờ dâng đồ ăn (món cá) và giấu thanh kiếm trong đó bất ngờ giết chết, công tử Khánh Kỵ mất sự ủng hộ chính trị phải chạy trốn sang nước khác tìm thời cơ về Ngô báo thù. Khánh Kỵ thề sẽ báo thù cho cha đồng thời mượn sức nước Vệ để đánh nước Ngô.
Biết tin Khánh Kỵ đang tìm cách báo thù, để loại trừ chướng ngại trên con đường bá nghiệp của mình, công tử Quang đã cho mời đại thần là Ngũ Tử Tư để bàn kế sách, Ngũ Tử Tư tiến cử Yêu Ly, và nghĩ kế dùng Yêu Ly để ám sát Khánh Kỵ. Để nhận được sự tin tưởng của Khánh Kỵ, công tử Quang đã dùng khổ nhục kế, khép Yêu Ly vào trọng tội rồi chặt mất tay phải, giết chết cả vợ con sau đó để Yêu Ly qua gặp Khánh Kỵ. Yêu Ly gặp Khánh Kỵ, xin báo thù giùm mình, đồng ý chiêu nạp để cùng báo thù vua Ngô. Khánh Kỵ không biết đây là gian kế mặt khác thấy cánh tay Yêu Ly đầm đìa máu nên đã vô cùng tin tưởng, cho làm bộ hạ, ông tin dùng Yêu Ly và kết làm tâm phúc.
Yêu Ly lưu lại bên Khánh Kỵ, giúp ông vạch kế hoạch tấn công nước Ngô, dần dần trở thành thủ túc thân tín của Khánh Kỵ. Trong một chiến dịch xuất quân phục hận, Khánh Kỵ cùng ngồi chung trên một chiếc thuyền. Khi Khánh Kỵ đưa binh sĩ và thuyền bè xuôi dòng sông tiến đánh Ngô. Khánh Kỵ cùng ngồi chung thuyền với Yêu Ly, Yêu Ly nhân lúc Khánh Kỵ không để ý đã cầm giáo đâm lém vào bụng của ông. Tuy vậy Khánh Kỵ là một người có sức mạnh phi thường nên đã phản kháng, xách ngược Yêu Ly lên dìm đầu xuống nước nhiều lần rồi lại để lên trên đầu gối, cúi nhìn rồi cười mà bảo rằng: "Thiên hạ còn có dũng sĩ dám cả gan đâm ta !".
Quân sĩ bèn xúm lại đâm Yêu Ly, Khánh Kỵ ra lệnh lui quân và bảo rằng: "Người này là dũng sĩ! Chớ nên trong một ngày mà để chết hai dũng sĩ của thiên hạ. Đừng giết hắn làm gì, nên tha cho hắn về Ngô để tỏ lòng trung của hắn."
Sau đó, Yêu Ly tự cho là mình bất nhân, bất nghĩa, bất trí: "Vì đạo thờ vua mà giết cả vợ con, thế là bất nhân; vì vua mới mà giết con vua cũ, thế là bất nghĩa; nên việc cho người mà đến nỗi tàn hại cả thân thể, cả vợ con, thế là bất trí. Đã phạm ba điều ấy, còn mặt nũi nào mà đứng trên cõi đời nữa!" nên tự sát chết.
Sau khi Khánh Kỵ chết, công tử Quang đã loại bỏ được chướng ngại vật và đã nhanh chóng lên ngôi. Việc Yêu Ly chấp nhận chặt cánh tay để tiếp cận và giết Khánh Kỵ được coi là khổ nhục kế trong 36 kế sách, theo đó, khổ nhục kế là một kế ly gián đặc biệt, khi dùng kế này, người "tự hại" là thật, "người hại" là giả, dùng thật để làm lu mờ giả, phải làm ra vẻ như có mâu thuẩn nội bộ, nhân cơ hội đó thâm nhập vào nội bộ kẻ địch tiến hành họat động gián điệp, tiến hành thao túng và đánh bại kẻ địch.