Tuần Thú Đại Minh
- Thạch tín tuy rằng trí mạng, nhưng cũng không phải là hoàn toàn
không có biện pháp cứu chữa. Trong vòng nửa canh giờ sau khi trúng độc, chỉ cần dùng phương pháp thỏa đáng thì vẫn có thể cứu chữa được.
Đoàn Phi ngửa đầu nhìn trời, vẻ mặt trang nghiêm, ánh mắt nhìn về nơi xa, nói:
- Từ lúc ta hôn mê tới nay, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, luôn nhìn thấy những tình cảnh kỳ quái, nghe được một số ngôn ngữ kỳ lạ, giống như có người muốn nói với ta điều gì đó vậy. Cho đến hôm đó, một tiếng sét
khiến ta bừng tỉnh, ta mới đột nhiên phát hiện, những tình cảnh trong
giấc mơ và những chuyện phát sinh bên cạnh ta là có liên quan đến thần
linh phù hộ! Lúc này, Hà lão gia chẳng qua là mới ngất đi thôi, chỉ cần lấy một chút muối ăn hòa vào trong bát nước sạch, sau đó để cho người
thân nhất dùng miệng mớm vào bụng nạn nhân, sau đó hút ra ngoài, tự
nhiên thạch tín sẽ được giải. Tuy nhiên người hút độc sẽ dẫn độc vào
thân, dẫn đến ngộ độc, không cách nào cứu được, chết không nghi ngờ!
Hiện tại chỉ cần xem có người nào nguyện ý chết thay Hà lão gia hay
không thôi!
Một ánh mắt sắc bén dừng ở trên người Đoàn Phi,
sau đó lại thoáng như đang suy nghĩ điều gì đó. Liễu thị liếc mắt một
cái, giờ phút này, cặp mắt thị đầy vẻ hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Đoàn
Phi. Trong lòng Nghiêm bộ đầu lập tức hiểu được vài phần.
- Ta nguyện ý!
Hà Hải giãy dụa nhào về phía trước, quỳ trước mặt Mẫn huyện lệnh mà dập đầu như băm chả, miệng hét lớn:
- Đại nhân, phụ thân đối với tiểu nhân ân trọng như núi, tiểu nhân
nguyện ý chết thay phụ thân! Xin đại nhân cho người đến nhà bếp lấy muối ăn và một chén nước trong đến!
Đoàn Phi hài lòng liếc nhìn Hà Hải một cái. Cổ nhân nói thạch tín là độc vật của trời, tuy rằng
giữa huynh đệ cũng có chút ăn ý, nhưng dưới tình huống y không nắm được ý tưởng của mình, lại có thể đưa ra quyết định nhanh như vậy, ngoại
trừ là vì vội vàng muốn gột rửa tiếng oan thì đúng là y cũng có vài
phần kính yêu cha mình.
Mọi việc diễn ra khiến Đoàn Phi rất
hài lòng, các vị hương thân phụ lão đứng xem thì càng không phải nói,
người có chút tình cảm thậm chí còn che mặt khóc, bọn họ đều nhìn Hà
Hải chờ lệnh. Nhưng vào lúc này, Liễu thị cũng hướng Nghiêm bộ đầu mà
quỳ xuống, lớn tiếng hô:
- Đại nhân, tiểu nữ gả vào Hà gia đã
năm năm mà chỉ sinh được một đứa con gái, thật có lỗi với phu quân, có
lỗi với liệt tổ liệt tông Hà gia. Xin đại nhân cho tiểu nữ được dùng
tính mạng của mình đổi lấy mạng sống cho công công!
- Điều
này không thể được. Ngươi là dâu cả của Hà gia, sao có thể trước mặt
mọi người miệng kề miệng hô hấp với công công? Hà Hải đang có tội trong người, chính là lựa chọn tốt nhất. Thời gian không còn nhiều lắm,
nhanh đi lấy chén nước và muối ăn đến!
Đoàn Phi quả quyết nói.
Không đợi Nghiêm bộ đầu hạ lệnh, sớm đã có người nhanh nhạy chạy vào
Hà phủ, rất nhanh đã mang muối ăn và nước sạch ra. Hà Hải không chút do dự ngậm một ngụm nước muối, dưới sự giúp đỡ của người khám nghiệm tử
thi mở miệng Hà Hùng ra, cúi người mớm nước muối vào.
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn chằm chằm vào thi thể của Hà Hùng, chỉ sợ
sẽ bỏ lỡ mất một cái chớp mắt. Bỗng nhiên nghe cổ họng Hà Hùng có tiếng động, cả người giật giật, sau đó ở bụng lão vang lên tiếng kêu không
dứt khiến những người đứng xem đều cảm thấy kinh hãi, liên tục có tiếng kinh hô:
- Hà lão gia thật sự còn sống!
Chỉ thấy một tiếng kêu to, Hà Hải ngã ngửa về phía sau, thi thể Hà Hùng cũng đồng
thời ngồi dậy, nhưng chỉ một cái chớp mắt lại ngã xuống.
Liễu thị sợ tới mức hồn bay phách lạc, hai chân run lên. Nếu không phải có nha hoàn đỡ, sợ rằng thị đã ngồi bệt xuống đất rồi.
Chỉ ngắn ngủn có một cái chớp mắt, đã có hai người sợ tới mức đái ra quần, tiếng thét chói tai vang lên thành một mảnh.
Chính tại thời khắc nhạy cảm này, Đoàn Phi hét lớn một tiếng thức tỉnh tinh thần của mọi người:
- Không ổn rồi! Ta quên một câu thần dụ, phải bổ sung khí âm dương ở
thời khắc giải độc thạch tín thiết yếu. Hà Hải xem như chết vô ích rồi!
Lời vừa mới dứt, Hà Hải liền hét thảm lên, chỉ thấy sắc mặt cậu ta tím tái, miệng sùi bọt mép, ôm bụng lăn lộn trên đất, la hét thảm thiết.
- Mau mau mau, lấy thêm hai chén nước muối đến đây, thuận tiện dẫn
theo lão phu nhân nữa. Liễu thị, chị thân là người thân nhất của Hà
gia, việc cứu mạng Hà Hùng lão gia đành phải nhờ vào chị rồi!
Đoàn Phi vội vàng thúc giục.
- A!
Liễu thị nhìn thấy tình trạng thê thảm của Hà Hải thì âm thầm vui
mừng, thật không thể tưởng tượng được người tiếp theo lại mà mình. Thị
nhất thời cả kinh, sợ tới mức mặt mũi tái mét, đôi môi trắng bệch, ánh
mắt mờ mịt nhìn về hướng nào đó.
Đoàn Phi nói:
- Như
thế nào? Chị không muốn làm trước đám đông? Như vậy cũng tốt, mọi người đem thi thể Hà lão gia vào bên trong, mời một vị đại tẩu chứng kiến,
chị ở bên trong cứu Hà lão gia. Thời gian không còn nhiều nữa, tất cả
mọi việc đều phải khẩn trương. Một mạng đổi một mạng, Liễu thị, Hà gia
sẽ thay chị lập bài vị thờ cúng.
- A!
Hà Hải lớn
tiếng kêu thảm một tiếng, tứ chi co rút lại, thế nhưng lần này lại trợn mắt tuyệt khí, máu tươi trào ra khóe miệng, hai mắt trợn trừng nhìn
thẳng vào Liễu thị như muốn nói:
- Tiện nhân! Ta chờ ngươi dưới Hoàng Tuyền!
Liệu thị sợ tới mức ba hồn bảy vía như mất đi một nửa, thị thét to:
- Không! Ta không muốn chết. Hà Hải hại chết công công, chết còn chưa hết tội. Để bà bà cứu công công là xong, ta không muốn chết! Ta còn
chưa muốn chết!
- Ta nhổ vào! Mới vừa rồi còn cướp lời muốn cứu người, hiện tại lại lật mặt rồi. Thực là mất mặt!
Lưu lão gia ở đối diện Hà gia khinh thường nhổ một miếng nước bọt
xuống đất. Lão đã nói ra tiếng lòng của mọi người, vô số ánh mắt khinh
bỉ nhìn chằm chằm Liễu thị.
Ánh mắt Nghiêm bộ đầu lạnh lùng nghiêm nghị, gã trừng mắt quát:
- Liễu thị, ngươi không muốn cứu công công của ngươi sao?
Liễu thị vừa sợ vừa luống cuống. Ở thời đại này, nữ nhân có rất nhiều hạn chế. Người phụ nữ đã lấy chồng gần như không có chút quyền lợi nào. Tam tòng tứ đức hạn chế hành vi và tư tưởng của họ, khiến cho mọi
người xem việc một người vợ chết thay công công là chuyện hết sức bình
thường và đáng làm. Nếu ở trước mặt mọi người mà cự tuyệt, đây tuyệt
đối là tiếng xấu kinh thiên nhất thời bấy giờ. Không chỉ có người ngoài muốn đâm cột sống, sau này trượng phu tuyệt đối cũng không dung tha,
bị bỏ rơi cũng chỉ xem là chuyện nhỏ. Ở những vùng hẻo lánh, thậm chí
còn có thể bị người trong họ nhốt vào lồng heo thả trôi sông cho chết
đuối mà mọi người còn vỗ tay khen hay. Liễu thị sao có thể không sợ?
- Ha ha! Chết thay người khác quả thật hơi khó một chút. Liễu thị, ta cũng không muốn ép chị, chỉ cần chị đồng ý làm một chuyện, ta sẽ thay
chị hút chất độc của Hà lão gia, thế nào?
Đoàn Phi đứng trước mặt Liễu thị, dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống, ngang nhiên nói.
Liễu thị như người chết đuối vớ được cọc, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn hắn. Tuy rằng không dám tùy tiện gật đầu, nhưng ánh mắt tha thiết kia
đã biểu đạt toàn bộ tâm tư của ả.
Đoàn Phi chăm chú nhìn ả, thân hình vừa giống như cố ý lại vừa như vô tình đứng chắn ở một phương vị nào đó. Hắn cười lạnh nói:
- Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần chị đem mười ngón tay, lần lượt đặt từng ngón vào trong miệng, ngậm một lúc là được.
Không đợi mọi người thắc mắc, Đoàn Phi đã cất giọng nói:
- Tất cả mọi người đều biết thạch tín có thể độc chết người, nhưng chỉ sợ là không mấy người biết dùng bao nhiêu thạch tín mới có thể độc
chết một người. Điều này lại không thể hỏi người khác, cho nên tại thời điểm hạ độc, hầu hết hung thủ đều sợ thiếu. Thật ra chỉ cần một chút
thạch tín là có thể độc chết mười thanh niên khỏe mạnh, trên ngón tay
chỉ cần dính một chút thạch tín cũng có thể độc chết một nữ nhân. Ta
tin tại thời điểm hạ độc, tất sẽ để thạch tín dính vào đầu ngón tay
hoặc là trong khe móng tay. Độc tính mãnh liệt của thạch tín mọi người
đều đã tận mắt nhìn thấy, thứ này không phải chỉ cần rửa qua là sẽ hết. Liễu thị, nếu chị không phải là người hạ độc, vậy chị lần lượt đưa
mười đầu ngón tay lên miệng ngậm đi!