Quyển 1 – Chương 7: Sơ phán hành vi phạm tội

Tuần Thú Đại Minh

Đoàn Phi ngắt lời nói:

- Không phải nói không mặc quần áo sao?

Nghiêm Bộ đầu liếc mắt nhìn về phía Thạch Bân, đáp:

- Thạch Bân nói? Tiểu tử này đến sau, chưa thấy qua hiện trường, bình
thường cũng không quá để tâm, nói dối cũng không có gì là lạ. Lúc ấy đồ
vật trong nhà bị ném đầy đất, trên cơ bản chúng ta không hề động đến.

Nghiêm Bộ đầu dẫn Đoàn Phi đi vào phòng ngủ Lưu gia, tiếp tục nói:

- Lưu Đam vào ngày sáu tháng hai ra khỏi cửa, lúc ấy còn có người tận
mắt nhìn thấy Lưu thị đưa tiễn ở cửa. Trôi qua mấy ngày, xong việc buôn
bán Lưu Đam trở về mới phát hiện vợ mình đã chết trên giường, thi thể
đang phân hủy rồi. Hành tung trong mấy ngày qua của Lưu Đam qua kiểm
trứng không có vấn đề, chúng ta nghi ngờ rằng những tên vô lại trong
trấn thừa dịp Lưu Đam không ở nhà, trèo tường vào cưỡng bức hung bạo Lưu thị, sau đó bóp chết Lưu thị rồi cướp sạch tài sản. Vài tên vô lại
trong trấn có hiềm nghi đều đã bị thẩm vấn qua, tuy nhiên vẫn không có
chứng cớ. Mẫn đại nhân không cho phép sử dụng đại hình, bởi vậy vẫn
không có người nào chịu nhận tội.

Đoàn Phi lần đầu tiên đích
thân tới hiện trường phát hiện án, sau khi vào nhà trong lỗ mũi lập tức
ngửi được một mùi thối chưa bao giờ thấy qua, trong lòng biết đó là thi
thể thối, chợt tim đập nhanh hơn. Không dám nghĩ nhiều, ánh mắt của hắn
nhìn mọi nơi trong phòng ngủ.

Theo như lời Nghiêm Bộ đầu, quả nhiên trong phòng ngủ rất loạn, bình phong bị đẩy đổ, màn bị xé rơi,
bình hoa bị đập nát, chiếc ghế gỗ cũng bị chặt đứt một chân rơi ở góc
tường, tủ gỗ mở toang, quần áo đều bị đảo lộn đầy đất.

Nghiêm Bộ đầu thấy Đoàn Phi nhìn ngăn tủ chằm chằm, lại cung cấp một manh mối nói:

- Khi Lưu Đam báo án nói trong tủ vốn có một hộp trang sức nhỏ, bên
trong chứa không ít đồ trang sức. Lúc gã trở lại đã không thấy tăm hơi
đâu, hẳn là đã bị hung thủ mang đi.

Đoàn Phi không có trả lời lại y, lại đi đến trước giường nhìn nhìn, thi thể sớm đã được mang đi.
Tấm đệm trên giường hỗn độn, ngay cả khăn trải giường cũng bị mang đi,
ngoại trừ ở trên đệm nhìn thấy một vệt nước màu vàng ra, thì chỉ còn lại mùi thi thể thối xông vào mũi.

Đoàn Phi bịt mũi lui ra, nói:

- Lưu gia xem chừng rất rộng, trong nhà có thể có vú già, nha hoàn?

Nghiêm Bộ đầu nói:

- Ban đầu là có một hầu gái trông cửa, tuy nhiên trước khi Lưu Đam rời đi vừa hay bị đuổi rồi.

Đoàn Phi nhướn mày, nói:

- Trùng hợp như vậy à? Có ai biết việc này không, đã tìm qua hầu gái kia để hỏi chưa?

Vô tình Đoàn Phi đã chủ đạo hiện trường, Thạch Bân nghe vậy tranh trả lời:

- Rồi, đệ còn tự mình hỏi qua cơ. Hầu gái kia cũng họ Lưu, là người của Lưu trang ngoài ba dặm phía nam thị trấn. Cô ta nói ngày đó ban đêm Lưu lão gia cãi nhau với phu nhân ở trong phòng, sáng sớm ngày thứ hai khi
cô ta nhìn thấy Lưu Đam ở trong sân, Lưu Đam còn đang nổi nóng. Bởi vì
một ngày trước cô ta không chẻ đủ bó củi ngày đó, nên mắng cô ta một
trận. Đúng lúc Hoa đại thẩm nhà bên cạnh đến hẹn cô ta buổi chiều đi đầu đông trấn xem kịch, Lưu Đam càng thêm tức giận, lúc này mới đuổi cô ta
đi.

- Trước khi đi cô ta không gặp qua Lưu thị?

Đoàn Phi hỏi:

- Cô ta có nghe được Lưu Đam và phu nhân tranh cãi cái gì không?

Thạch Bân gãi gãi đầu, lắc đầu nói:

- Cô ta nói chuyện của chủ nhà cô ta không dám nghe lén, thời điểm bọn
họ cãi nhau âm thanh của Lưu Đam cũng không lớn, cho nên cô ta không
biết. Về phần buổi sáng gặp Lưu thị hay không, dường như cũng không có
ai đề cập qua.

Nghiêm Bộ đầu nhìn Đoàn Phi trầm giọng nói:

- Ngươi hoài nghi Lưu Đam? Cho dù là hầu gái không thấy, ngày đó Lưu
Đam rời khỏi nhà cũng có người chứng thực có thấy qua Lưu thị.

Đoàn Phi lắc nhẹ đầu nói:

- Chẳng qua là cảm thấy hơi khả nghi mà thôi, xem xem chỗ khác rồi nói
sau. Thạch Bân, ngươi đi tìm Lưu ma xác nhận một chút, ngày đó cô ta có
nhìn thấy Lưu thị không? Người hầu đã làm nhiều năm có cảm tình như vậy
mà nói từ lập tức từ ngay, ít nhất Lưu thị cũng nên ra mặt khuyên bảo
giữ lại một chút mới đúng chứ?

- Ừ, đệ đi đây!

Thạch Bân trả lời rồi vội chạy ra ngoài, Đoàn Phi lại nói:

- Nghiêm Bộ đầu, ai là người gặp qua Lưu thị ngày Lưu Đam rời khỏi nhà? Cũng mời đến để cho tiểu nhân hỏi vài câu.

Nghiêm Bộ đầu dẫn theo hai Bộ khoái đến tra án, Quách Uy đã vội vàng
rời đi, một người khác tên là Trương Quân, lúc này không kìm nổi hỏi:

- Đoàn Phi, ngươi vẫn là nghi ngời Lưu Đam?

- Ừ, trước tiên loại bỏ hiềm nghi của người báo án là điều cần thiết.

Đoàn Phi nói.

Trương Quân bác bỏ nói:

- Nhưng Lưu Đam không có thời gian gây án!

Đoàn Phi khẽ mỉm cười, nói:

- Cho nên phải hỏi rõ ràng, nhân lúc bọn họ đi còn chưa trở lại, trước
tiên tiểu nhân nói cho các vị biết vài điểm đáng ngờ trong việc này.

Trong ánh mắt chờ đợi của hai người, Đoàn Phi đi vài bước, chỉ vào mảnh vỡ của bình hoa:

- Gian phòng kia hỗn độn, đầu tiên là bắt đầu từ cái bình hoa này.

- Hả?

Nghiêm Bộ đầu nhìn mảnh kính rơi đầy đất, nhíu mày không nói.

- Bình hoa ở trước giường bị ném vụn, mảnh vỡ bị bắn sang bên này, cái
giá lại hướng về phía cửa sổ. Bình hoa bay ra xa như vậy, cái giá lại
nằm yên tại chỗ, chứng minh hai đồ vật này là không đồng thời bị ném
xuống. Mảnh vỡ bình hoa bị bắn ra rất rộng, mặt khác đồ dùng rơi xuống
che đậy không ít, điều này nói rõ bình hoa vỡ vụn đầu tiền, các vị nhìn
phòng hỗn độn như này, không phát hiện quy luật đó sao?

Trong ánh mắt nghi hoặc của hai người Đoàn Phi chậm rãi đứng lên, miệng chậm rãi nói:

- Một lúc nào đó người nào đó ngồi ở mép giường, y ngây người trong
chốc lát, đột nhiên vung tay đập vỡ bình hoa, lại một cước đá đổ giá gỗ, xoay tay lại giật màn xuống, say đó tóm lấy chiếc ghế đẩu ở chân giường ném đổ bình phong.

Đoàn Phi vừa đi vừa dùng tay chân phác
họa lại, những gì hắn nói không ngờ giống tình hình hiện trường như đúc. Nghiêm Bộ đầu và bộ khoái kia nghe thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm,
hai mắt mở càng lớn nhìn theo Đoàn Phi đang khoa tay múa chân. Nhưng
thấy Đoàn Phi đi đến trước tủ quần áo, tay vuốt cằm ngẫm nghĩ một chút,
nói:

- Hung thủ và Lưu thị đã xảy ra quan hệ tình dục? Đáng tiếc
thi thể đã hạ táng, nếu không…ừm, ừm… hung thủ rất thông minh, tuy nhiên lại tốt quá hóa dở. Hiện trường vào nhà cướp bóc này hiển nhiên là ngụy tạo, Lưu thị suy nhược, lại là một mình ở nhà, hung phạm sẽ đơn giản
chế ngự được cô ta, vì sao lại còn phải biến nơi này như chiến trường.
Nếu là cướp bóc, vì sao hung thủ lại không đến bàn trang điểm Lưu thị
lại tiến thẳng đến tủ quần áo? Trừ phi hung thủ biết rất rõ ràng nơi cất giấu đồ ở Lưu gia.

Đoàn Phi rơi vào trầm tư, miệng lầm bầm nói:

- Cưỡng gian rồi giết chết? Cướp giết? Ngày thường Lưu Đam để ý đến thanh danh của mình không?

Nghiêm Bộ đầu im lặng gật đầu, Đoàn Phi hình như có điều hiểu ra, khóe miệng lộ vẻ mỉm cười, nói:

- Bên trong không có gì để xem được rồi, chúng ta đi ra ngoài nhìn một chút.

Đoàn Phi bịt mũi đi ra, ở trong sân hít sâu một hơi không khí mới mẻ, lúc này mới nhìn quanh, lại nói:

- Tường Lưu gia rất cao, người ngoài sợ không dễ dàng đi vào như vậy? Đúng rồi, phòng của hầu gái Lưu gia là phòng nào?

Trương Quân chỉ vào một phòng nhỏ dựa vào tường ở phía Tây cửa chính,
Đoàn Phi đi qua nhìn nhìn, không phát hiện ra cái gì. Gian nhà nhỏ ở
sườn đông Lưu gia là một phòng củi và cạnh đó là một nhà xí đơn
giảngười. Quay trở lại thời cổ đại không chịu nổi nhất chính là cái này. Đối diện cửa chính là chính phòng, bên trái chính phòng còn có một nhà
hông, còn lại phía Tây là một gian nhà kho cùng với phòng nhỏ của mụ
Lưu, Đoàn Phi phát hiện nhà hông đã khóa lại, lập tức hỏi:

- Nghiêm Bộ đầu, các vị đã kiểm tra nhà bên cạnh này chưa?

Nhấn Mở Bình Luận