Tuần Thú Đại Minh
Lý Thiện Tài đau đến mức toàn thân co giật, khóe miệng run rẩy, một chữ cũng nói không ra. Con trai cả của hắn tức giận chạy đến xô mạnh Thạch Bân một cái, Thạch Bân kêu lên một tiếng rồi ôm lấy ngực nằm vật ra trên đất, kêu thảm thiết:
- Đánh người, có người đánh quan nha!
Hai bên đều kêu gào ầm ĩ, thấy tình hình diễn ra theo chiều hướng xấu, khó vãn hồi. Lý Thiện Tài hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy, dùng toàn bộ khí lực hét lớn:
- Dừng tay lại cho ta!
Đám người Nghiêm Bộ Đầu đợi câu này của hắn đã lâu rồi, nhưng hai đứa con của Lý Thiện Tài thì vẫn thở phì phì như muốn động thủ tiếp. Lý Thiện Tài tát cho mỗi đứa mấy cái, đuổi trở về, rồi thở hổn hển, cứng nhắc xoay người lại, nở nụ cười gượng gạo với Nghiêm Bộ Đầu:
- Nghiêm Bộ Đầu, ta vô tội, xin ngài giúp ta lấy lại công bằng, ta có thể làm gì, ngài cứ nói, Lý mỗ quyết không từ chối.
Nghiêm Bộ Đầu cũng hòa giải nói:
- Lý lão bản quả nhiên là người thông minh, hiểu chuyện. Ta cũng nói rõ với ông, vụ án về xác chết ở miếu hoang có liên quan đến Lý gia. Hơn nữa tình tiết vụ án rất kỳ lạ, đã làm kinh động đến Đông Xưởng. Nếu như ông không sắp xếp cho tốt, đợi khi Đông Xưởng đến hỏi thăm thì.. bọn họ không khách khí như chúng ta đâu. Còn về hành vi vừa rồi của Đoàn Phi và Thạch Bân, trong lòng ông hẳn biết rõ là chuyện gì. Bây giờ hai bên đều huề nhau, Lý lão bản không giữ trong lòng nữa chứ?
Nghe thấy hai chữ ‘Đông Xưởng’, Lý lão gia bị dọa cho run rẩy. Tính mạng bản thân và gia đình vẫn là quan trọng hơn, để ý đến ân oán cỏn con này làm gì. Hắn vội vàng lấy từ trong ngực ra một cái hồng bao, rồi nhanh chóng nhét vào lòng bàn tay Nghiêm Bộ Đầu, giống như gặp được phụ thân mà tình cảm nói:
- Nghiêm đại nhân, muốn ta làm thế nào, ngài cứ nói, tính mạng trăm người Lý gia chúng ta đều nằm trong tay Nghiêm Bộ Đầu ngài đấy!
Nghiêm Bộ Đầu hé mở hồng bao ngó một cái, vẻ mặt lãnh đạm nhét túi tiền vào trong ngực, rồi nói:
- Lý lão bản chẳng lẽ là đang tống cổ ăn mày sao?
Lý lão gia mồ hôi chảy ròng ròng, nhìn còn nghiêm trọng hơn khi mới bị đá vào chỗ hiểm, không ngừng nhận lỗi:
- Vâng, vâng, vâng, tiểu lão nhân sẽ lập tức chuẩn bị đại lễ thật hậu, mong Nghiêm gia ngài vui lòng nhận cho!
Nghiêm Bộ Đầu lúc này mới cười cười vẻ hài lòng:
- Cũng không cần vội vã phá án, các huynh đệ cũng đã đói rồi, Lỹ lão bản, đành làm phiền quý phủ một chút vậy!
- Nên mà, nên mà!
Lý lão gia trong lòng thầm mắng chửi, nhưng ngoài mặt vẫn cười cười lấy lòng, thúc giục lão quản gia mặt sưng vù đứng một bên đi chuẩn bị bàn tiệc, còn mình thì đưa Nghiêm Bộ Đầu vào trong ngồi, bưng trà rót nước, bận tối tăm mặt mũi.
Bữa tiệc đề huề trong lời mời ăn mời uống của Lý lão gia cuối cùng cũng kết thúc. Nghiêm Bộ Đầu ợ lên một cái, cạo cạo răng, nói với Lý lão gia:
- Hôm nhà ngươi mở tiệc rượu đã mời đầu bếp Đàm ở lầu Hạc Lai đến đúng không?
Lý lão gia nói:
- Đúng ạ, ban đầu là mời Đàm đầu bếp nhưng lúc đến hắn nói đã làm mất dao, nổi giận đùng đùng, chẳng nói chẳng rằng bỏ hết lại chạy đi mất. Cuối cùng lão phu đành phải mời hai vị đầu bếp khác tới. Chuyện này chẳng lẽ có liên quan đến vụ án ở miếu hoang sao?
Nghiêm Bộ Đầu nói:
- Hiện giờ đã điều tra rõ, chính con dao đã mất của hắn là hung khí giết người. Dao của hắn bị mất ở Lý gia, ta cũng chỉ đành đến Lý gia ngươi tìm người thôi.
- Hắn... hắn... hắn nói bậy. A Phúc, hôm đó ngươi là người mời Đàm đầu bếp đến, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Lý lão gia nhìn sang lão quản gia vẫn đang đứng hầu bên cạnh, hỏi.
Lý Phúc chần chờ một chút rồi mới nói:
- Lão gia, hôm đó đúng là đích thân tôi đi đón Đàm sư phụ về. Lúc ông ấy đến còn vác theo một cái túi da dài, sau khi đưa ông ấy vào bếp, tôi cũng đi làm chuyện khác. Ai ngờ không lâu sau thì nghe thấy tiếng cãi nhau trong nhà bếp. Theo lời đầu bếp và mấy tên sai vặt trong nhà, lúc Đàm sư phụ đem bộ dao ra, mọi người còn cảm thán không thôi, dao vừa đẹp vừa sắc, sau đó mọi người cũng bận rộn việc của mình, không xem dao nữa. Đàm sư phụ có thói quen thay y phục và rửa tay trước khi nấu ăn, nhưng khi quay lại, bộ dao cùng túi đã không cánh mà bay!
Đoàn Phi ngắt lời nói:
- Nói như vậy nghĩa gì dao làm bếp của Đàm sư phụ bị mất ở Lý gia các ngươi?
- Đúng vậy, nhưng hôm đó có quá nhiều người, nói không chừng là người ngoài lẻn vào phòng bếp ăn trộm mất!
Lý Phúc biện bạch.
Đoàn Phi cười lạnh nói:
- Buồn cười, phòng bếp của Lý gia đặt ở cửa lớn à? Từ đại sảnh thiết yến đến phòng bếp phải rẽ bao nhiêu lối, qua bao nhiêu cửa? Phòng bếp thì lớn, đầy tớ đi đi lại lại, chẳng lẽ không ai nhìn thấy người lạ xông vào sao? Trong nhà nuôi nhiều chó như thế cũng chỉ để làm cảnh à?
Lý Phúc không phản bác được, Nghiêm Bộ Đầu nói:
- Gọi tất cả đầu bếp, tạp dịch, hộ viện, đầy tớ có mặt hôm đó và tất cả những người chỉ cần có chút liên quan hết ra đây. Thiếu một người mà để ta tìm không được hung thủ, ta sẽ bắt một mình Lý Phúc ngươi về gánh tội thay đấy, tin là Lý lão bản cũng sẽ ủng hộ ta!
Lý Phúc trầm tư suy nghĩ, rất sợ thiếu ai đó, miệng cẩn thận gọi tên từng người. Trong sảnh dần dần chật cứng, đợi đến khi hắn không gọi thêm được ai ra nữa, Đoàn Phi mới đột ngột hỏi:
- Sau khi tổ chức tiệc mừng, có ai xin rời khỏi Lý gia không?
Lý Phúc ngạc nhiên nói:
- Không có, nửa năm nay chưa có ai rời đi, trái lại trong nhà còn có thêm không ít hạ nhân, người hầu.
Đoàn Phi gật gật đầu, nhìn sang Nghiêm Bộ Đầu, Nghiêm Bộ Đầu quát:
- Tất cả các ngươi bước lên trước, những người còn lại không được phép rỉ tai thì thầm, không được liếc mắt, ra hiệu. Mấy người các ngươi đi ra giám sát cho ta, ai có ý đồ thông đồng bịa đặt lời khai, bắt hết ra đây, ta sẽ luận tội đồng lõa với hung thủ.
Đoàn Phi nhắm mắt lại dưỡng thần. Nghiêm Bộ Đầu lần lượt thẩm vấn đám người bằng những câu hỏi mà Đoàn Phi đã dặn hắn trước đó. Đều là những câu hỏi rất bình thường như hôm đó đã đi đâu, ai làm chứng, nhìn thấy người khả nghi nào không, đã thấy những ai vào phòng bếp? Vân vân... Đoàn Phi giống như đang ngủ vậy, hỏi đến câu cuối cùng rồi mà hắn vẫn chưa mở mắt. Nghiêm Bộ Đầu hỏi đến khô cả nước miếng, uống mấy ngụm trà lười ươi.
Không thu hoạch được gì, lại không thu hoạch được gì, Nghiêm Bộ Đầu quay sang nhìn thì thấy vẻ mặt dù bận vẫn thong dong của Đoàn Phi, trong lòng có chút tức giận, đá đá vào chân hắn rồi nói:
- Đoàn Phi, có phát hiện được gì không?
Đoàn Phi a một tiếng rồi mở đôi mắt đang lim dim buồn ngủ, mờ mịt nhìn bốn phía, rồi ngạc nhiên hỏi:
- Hỏi xong rồi à?
Nghiêm Bộ Đầu tức giận, óc như kêu ong ong, suýt nữa thì ngất xỉu, Đoàn Phi cười hì hi dụi dụi mắt, nói:
- Đùa thôi mà, ta vẫn đang nghe, nhiều người ghê, hỏi cùng một câu, cũng tẻ nhạt thật!
Đoàn Phi duỗi eo một cách lười nhác, Nghiêm Bộ Đầu thật muốn bóp cổ hắn để ép hắn nói gì đó.
Chủ nhân tòa nhà Lý Thiện Tài cũng hi vọng Đoàn Phi tra ra được. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Đoàn Phi lại nói ra câu khiến ai cũng muốn đánh cho hắn một trận:
- Bây giờ cũng không còn sớm nữa, làm phiền Lý lão bản đã lâu, thật ngại quá, Nghiêm Bộ Đầu, gọi các huynh đệ kết thúc công việc đi!
- Chuyện này rốt cuộc là sao?
Lý Thiện Tài trợn tròn mắt.
Đoàn Phi gãi gãi đầu, cười khan nói:
- Không sao rồi, không tra ra được gì cả, người của Lý gia không có vấn đề gì, chúng ta cũng nên quay về ngủ rồi!
Nghiêm Bộ Đầu mặt đen một mảnh, Lý Thiện Tài sắc mặt lại chuyển thành màu đỏ tím, hắn kìm lại cơn tức giận nói:
- Nghiêm Bộ Đầu, sớm ngày mai ta sẽ đi thăm hỏi Mẫn đại nhân, xin ý kiến ông ấy, còn giờ thì xin mời!
Lý lão gia bưng chén trà trong tay lên, Lý Phúc đứng hầu bên cạnh lớn tiếng hô:
- Bưng trà tiễn khách!
Đám người Nghiêm Bộ Đầu vẻ mặt xám xịt rời đi, cánh cổng sơn màu đỏ đóng cửa đánh sầm một cái, Nghiêm Bộ Đầu vừa muốn cho Đoàn Phi một trận thì tên này đã thần thần bí bí đặt ngón trỏ lên môi, suỵt một tiếng, sau đó kéo mọi người trốn vào một góc tối bên đường.
- Ngươi đang làm cái gì thế?
Nghiêm Bộ Đầu nghi vấn hỏi.
- Suỵt, thổi tắt đèn lồng đi, chờ một lát các ngươi sẽ hiểu!
Đoàn Phi nói.
Vừa dứt lời, đã nghe thấy âm thanh từ phía cửa lớn Lý gia truyền đến, đèn lồng được thổi tắt, mọi người như ngừng hô hấp. Đoàn Phi và Nghiêm Bộ Đầu lén trộm nhìn sang, thấy cửa nhỏ bên cạnh cửa lớn Lý gia hé mở một nửa, một người đang thò đầu ra ngoài cẩn thận nhìn xung quanh, cuối cùng cũng bước ra.