Thương Nhân Đồ Cổ Xuyên Đến Thập Niên 70
"Chi chi!" Thấy thịt, khỉ nhỏ vội vàng chạy đến, đưa đá cho cô, rồi nhanh chóng ôm một cây lạp xưởng vui sướng gặm.Ông trời của tôi ơi, không phải đều nói khỉ thích ăn trái cây gì đó sao, khỉ con này lại thích ăn thịt.Đá tới tay, Vân Đoan cũng không để ý nhiều, vội vàng bỏ đá vào không gian, chỉ cảm thấy Đào Nghệ Quán sáng lên một trận ánh sáng đỏ sậm, tầng hai tầng ba được thắp sáng, tầng bốn biến thành màu xám tro, nhưng đã có thể lấy đồ từ bên trong rồi.Nhìn một đống nồi gáo chậu chén, chai chai lọ lọ nung bằng đất đỏ đặt trên kệ của tầng ba và tầng bốn, Vân Đoan vô cùng vui mừng, ít nhất dụng cụ phòng bếp không thiếu.Mấy ngày nay không có dao thái, cô muốn cắt đồ ăn cũng phải qua nhà họ Trương mượn.
Bây giờ thì tốt rồi, trên giá có các loại dao sứ* đặt ở đó, tùy tiện dùng.*Dao sứ là một loại dao dùng zirconium dioxide làm thành, Lưỡi dao sứ thường được sản xuất thông qua quá trình ép khô và nung bột zirconia bằng phương pháp thiêu kết ở trạng thái rắn.Chỉ là có thể một mình âm thầm sử dụng, ở niên đại này, chắc còn chưa làm ra được dao sứ.Không nhìn không gian nữa, Vân Đoan kích động nói: "Khỉ nhỏ, mày nhặt cục đá đó ở đâu thế, mày dẫn ta đi xem đi, tao không chỉ đưa lạp xưởng cho mày, còn cho mày thịt muối nữa."Vân Đoan lấy lạp xưởng, thịt muối, cùng với chân giò hun khói đổi được từ nhà nông ở huyện Vĩnh Bình cho khỉ nhỏ nhìn.Khỉ nhỏ kêu một tiếng, linh hoạt nhảy vào trong sọt trúc.
Vân Đoan lanh tay lẹ mắt, trực tiếp đưa cả giỏ trúc có khỉ con vào Đào Nghệ Quán, ngay cả quýt, bánh bao, sủi cảo,...!cũng không quên bỏ vào.Vân Đoan chui vào trong không gian, trên bậc thang đá trong núi yên tĩnh, chỉ còn dư lại một mảnh vỏ quýt.Vân Đoan sợ khỉ con chạy mình không tìm được, cho nên mới đưa khỉ con vào Đào Nghệ Quán, nhưng khỉ nhỏ lại không sợ chút nào, trái lại kích động từ trong sọt trúc nhảy ra, nhào tới tảng đá lớn màu đỏ nhạt kia, cao giọng kêu, bộ dạng kia, giống như cẩu độc thân vạn năm tìm được người yêu.Vân Đoan giống như biết cái gì đó, con khỉ nhỏ này, nói không chừng có liên quan đệ tảng đá lớn này, núi Phượng Hoàng, hoặc có lẽ cũng liên quan đến chuyện cô xuyên qua đến chỗ này.Vân Đoan thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Định nói trái phải với khỉ con: "Mày thấy rồi đi, đá mà mày cho tao không khác gì với tảng đá này cả, loại đá này rất quan trọng với tao, hoặc là nói, đối với mày cũng rất quan trọng.
Đá kia là mày tìm được ở chỗ nào, có còn hay không?"Khỉ nhỏ hưng phấn nhảy nhót trên đá, kêu chi chi, chỉ về phía bên ngoài.Cửa Đào Nghệ Quán đang mở ra, nhưng bên ngoài bị một bức tường vô hình ngăn trở, ai cũng không đi ra được.
Vân Đoan không được, khỉ nhỏ cũng không được.Khỉ nhỏ đụng mấy lần, đều bị bức tường vô hình ngăn cản."Chi chi!" Khỉ nhỏ chạy đến tay Vân Đoan..