Pendragon 4 - Thế Giới Ảo
TRÁI ĐẤT THỨ HAI
(@ Phantom1340 type)
Chiếc thang máy kẽo kẹt đưa hai đứa lên tầng năm. Mark và Courtney lo lắng nhìn những con số sáng đèn bên trên cửa thang, khi thang máy đi lên. Courtney buột miệng:
-Lỡ là Saint Dane thì sao? Rất có thể hắn... lừa tụi mình.
Mark căng thẳng không kém:
-Mình đã nghĩ đến chuyện đó. Nhưng vì sao hắn phải bận tâm tới tụi mình? Chúng mình chỉ là hai đứa nhóc thôi mà.
-Đúng rồi! Là hai đứa nhóc mà hắn có thể dùng để uy hiếp Bobby.
Mark vội nhìn Courtney. Đúng. Nó đã quên nghĩ đến vụ này. Thang máy lọc xọc ngừng lại và cửa mở. Hai đứa nên tiếp tục nữa không? Mark cố tỏ ra tự tin:
-Nếu định tóm hai đứa mình, hắn đâu cần bày trò rắc rối thế này.
Courtney gật, bước ra khỏi thang máy. Mark theo sát ngay. Hành lang phủ thảm, trong có vẻ vui mắt. Cửa sổ hai bên rực rỡ ánh sáng mùa thu. Dưới mỗi cửa sổ là một cái bàn bày hoa rất dễ thương. Chắc là hoa giả, nhưng cũng đủ làm ấm cúng nơi này. Không sang trọng, nhưng không đến nỗi tồi tàn. Dọc hai bên hành lang có cả chục cửa của những căn hộ. Cửa nào cũng có quả nắm đồng và một bảng sắt khắc số. Tất cả đều cùng sơn một màu đen xì như cửa trước. Căn hộ “A” ngay bên phải thang máy.
Courtney hỏi:
-Tiến hay lùi?
Mark trả lời bằng cách chạm vào quả nắm cửa. Nó gõ hai tiếng. Không quá mạnh để không tạo cảm giác thúc bách, nhưng đủ mạnh để không tỏ ra dè dặt. Bên trong có tiếng chân bước lê tới cửa. Người đó ngừng lại, chắc là đang dòm qua lỗ cửa, nhìn Mark và Courtney. Hai đứa đều cảm nhận được điều đó, nên đều đứng thẳng, có tỏ ra vẻ đứng đắn. Một lát sau có tiếng chốt cửa lạch xạch và cửa mở hé ra. Chỉ he hé thôi. Hai đứa nhìn nhau như hỏi: Làm gì bây giờ? Courtney tiến lên, thận trọng đẩy nhẹ cánh cửa.
Điều đầu tiên chúng nhìn thấy là lưng của một người đàn ông đang lê bước quay vào. Đó là một ông già mặc sơ mi len sọc vuông, quần ka-ki. Tóc ông ta đốm bạc và cắt ngắn.
Không quay lại, ông ta bảo:
-Đóng cửa lại.
Hai đứa bước vào phòng, khép cửa. Nhưng không đóng hẳn. Liếc Mark, Courtney ra ý cho nó biết: cửa chỉ khép hờ, phòng khi phải chạy thoát thân.
Ông già nóng nẩy gắt:
-Vào đi. Đã đến được tận đây còn e ngại gì nữa.
E dè bước theo ông ta, hai đứa đi sát nhau, sẵn sàng hành động ngay khi có dấu hiệu nguy hiểm.
Căn hộ cũng bình thường như những căn hộ của những người già khác sinh sống. Đồ đạc cũ nhưng còn tốt. Trên tường treo mấy bức phong cảnh sơn dầu. Những khung hình mấy người tươi cười đặt trên mặt bàn gỗ gụ bóng láng. Không thấy một món đồ hiện đại nào.
Tuy nhiên có hai điều nổi bật. Thứ nhất là sách. Cả ngàn cuốn. Trên kệ, trên bàn, trong những đống chất chồng cao đụng trần. Dù ông già này là ai, ông ta là người ham đọc. Điều thứ hai là cây cối. Căn hộ giống như một nhà kính trồng hoa. Mấy chục chậu cây và tràn ngập dây leo. Dây leo bò suốt các bức tường, qua kệ sách, không biết gốc từ đâu, ngọn tới đâu.
Nhìn tổng thể, căn hộ rất sạch, mặc dù đầy cây cối. Đây không phải là một ông già biến nhác, không thể tự săn sóc cho mình. Cho đến lúc này, Mark và Courtney chỉ có thể nhận thấy ông ta ngăn nắp, đọc nhiều và có biệt tài trồng cây. Nhưng cả ba điều đó chẳng giúp được gì cho chúng giải mã bí mật: ông ta là ai.
-Ngồi xuống đi.
Ông già vừa bảo hai đứa vừa chỉ cái ghế dài bọc vải căng cứng, rồi lê bước lại một ghế bành, chậm rãi ngồi. Mark và Courtney không rời mắt khỏi ông. Khi ngồi, ông phải nắm tay ghế, như thể đôi chân không đủ mạnh để giữ cho thân được vững vàng. Ông không suy nhược, nhưng không còn cường tráng nữa. Mark và Courtney ngồi bên nhau trên ghế dài, cả hai đứa đều nghe thoang thoảng mùi long não, nhưng cùng không nói ra.
Ngồi đối diện, hai đứa mới nhận ra ông ta đeo cặp kính nhỏ gọng sắt. Mái tóc muối tiêu ngắn gần như kiểu tóc nhà binh. Ông ngồi vô cùng đĩnh đạc, làm Mark và Courtney cũng phải nghiêm chỉnh ngồi thẳng người lên. Ông ta chăm chăm nhìn hai đứa như đánh giá. Con người có thể đã già, nhưng còn tinh anh.
Mark cho bóng lăn trước:
-Cháu là Mark... Mark Dimond.
-Còn cháu là Courtney Chetwynde.
Ông già vẫn chăm chú nhìn hai đứa. Một lúc lâu sau, ông ta mới hỏi:
-Vì sao hai đứa quan tâm?
Mark và Courtney nhìn nhau bối rối. Courtney hỏi:
-Về chuyện gì ạ?
-Hai đứa đã tới đây, đúng không? Vì sao lại quan tâm?
Mark nói:
-Chúng... chúng cháu nhận được địa chỉ của ông...
Ông già nạt:
-Ta biết chuyện đó. Hai đứa đã không tới đây nếu không có địa chỉ. Điều ta muốn biết là, vì sao?
Ông già này vô lý ầm ầm. Ông ta không cần đến phép lịch sự, vui vẻ hay bất cứ thứ gì có thể làm cho khách thoải mái được một chút.
Mark nói:
-Chúng cháu đến đây vì muốn giúp bạn, Bobby Pendragon.
-Tốt. Vì sao?
Courtney lên tiếng:
-Cậu ấy là bạn của chúng cháu. Như vậy không đủ sao?
-Còn tùy?
Courtney độp trả:
-Tùy gì ạ?
-Tùy hai đứa có sẵn lòng chết vì cậu ta hay không?
Trời đất! Sự căng thẳng trong phòng nhảy phóc lên vài chục bậc. Ông già không hề chớp mắt. Mark và Courtney không biết trả lời sao.
Đúng lúc đó cái nhẫn của Mark bắt đầu xoắn vặn.
Mark vội nhìn xuống tay. Courtney cũng thấy cái nhẫn đang hoạt động. Mặt đá xám bắt đầu đổi màu. Mark vội dùng tay kia che đi.
Quá muộn. Ông già ra lệnh:
-Tháo nhẫn ra.
Mark nhìn ông, hoảng hốt.
-Ta bảo tháo nhẫn ra, đặt lên bàn!
Mark không còn chọn lựa nào khác, vì nhẫn bắt đầu sáng lên. Nó tháo nhẫn, đặt lên mặt bàn nước trước mặt. Ánh sáng lóe ra từ mặt đá làm chói chang cả căn hộ. Cái nhẫn lớn dần cho tới khi bằng cái đĩa to, để lộ ra một hố tối tăm. Rồi đến tiếng nhạc. Sau tia sáng và nốt nhạc cuối cùng, nhẫn trở lại bình thường.
Mark và Courtney nhìn lên bàn. Lại thêm một máy chiếu hình ảnh ba chiều bằng bạc, nhỏ xíu. Bobby vừa gửi nhật ký mới. Đó là lúc hoàn toàn khó xử. Mark vơ cái nhẫn, chộp nhật ký rồi đứng dậy.
Nó lung túng nói:
-Đây là một sự lầm lẫn. Chúng cháu nên ra khỏi đây.
Mark quay ra cửa. Courtney không biết phải làm gì, đành đi theo.
Ông già vừa ráng sức đứng dậy, vừa ra lệnh:
-Đứng lại ngay!
Mark quay lại, sôi nổi nói:
-Thưa... thưa ông. Chúng cháu đến đây để tìm những câu giải đáp, nhưng lại phải nghe toàn những lời chất vấn. Ông biết không, cháu không tin ông. Vì sao cháu phải tin chứ? Nếu ông nghĩ, chúng cháu ngồi đây để bị xúc phạm và hăm dọa, thì ít ra ông cũng phải đưa ra một lý do chính đáng, nếu không chúng cháu ra khỏi đây còn hơn.
Courtney liếc vội Mark, ngạc nhiên vì khả năng ăn nói của nó, rồi quay qua ông già, đế thêm:
-Đúng vậy!
Ông già nhìn lại hai đứa, chậm rãi gật đầu. Ông quay lưng, bước lại một cái tủ xây ẩn trong tường, rắn rỏi nói:
-Tên ta là Tom Dorney. Ta sống trong căn hộ này gần năm mươi năm rồi. Độc thân, chưa hề lập gia đình. Ta có hai người chị và ba cháu trai.
Lấy từ túi ra xâu chìa khóa, ông Dorney mở cửa tủ. Cánh cửa mở rộng, để lộ ra nhiều hộp sắc, mỗi hộp khoảng sáu tấc vuông.
Ông nói tiếp:
-Ta phục vụ trong quân đội hai mươi năm. Đã chứng kiến Đệ Nhị Thế Chiến tại nam Thái Bình Dương.
Ông kéo ra một hộp sắt rồi khiêng lại bàn nước. Cái hộp có vẻ nặng, nhưng cả Mark và Courtney đều không bước tới giúp. Vì hình như ông ta không thích và không cần giúp đỡ.
Dorney cắt nghĩa:
-Những hộp này không bắt lửa. Toàn bộ nơi này có thể bị thiêu rụi, nhưng những gì chứa đựng trong mấy hộp này sẽ không hề hấn gì.
Lấy một chìa khóa khác, ông mở khóa hộp. Nhìn Mark và Courtney một lần nữa, như cân nhắc có nên mở hay không, rồi ông mới nói:
-Và... ta là một phụ tá. Muốn có bằng chứng cho lời nói của ta không?
Mark và Courtney im thin thít, gật đầu.
Dorney mở nắp hộp. Bên trong đầy giấy. Cái được cặp trong bìa cứng. Cái cuốn thành từng bó và buộc bằng dây bện. Mark và Courtney kinh ngạc, trố mắt nhìn. Mark hỏi:
-Đó là...?
Ông Dorney trả lời ngay:
-Đó là nhật ký của một Lữ khách.
Courtney hỏi:
-Lữ khách nào ạ?
-Người bạn thân thiết nhất của ta đã viết những trang nhật ký này. Đó là... Press Tilton.
Dorney đưa tay lên. Ông đeo một cái nhẫn giống hệt nhẫn của Mark.
-Ta đưa hai cháu đến đây, vì ta đã già rồi và cần trợ giúp. Nào, câu hỏi của ta vẫn như vậy: Vì sao các cháu quan tâm? Nếu ta không nhận được câu trả lời thích đáng, hai đứa có thể ra khỏi ngay cánh cửa kia. Ta không cần biết chú nhóc Pendragon kia nghĩ gì về hai cháu.