Quan Cư Nhất Phẩm
Xác định xong tên và chủ hiệu xong, Mã điển sử cứ nhìn Thẩm Mặc, tựa hồ có lời gì khó mở miệng.
Thẩm Mặc là ai cơ chứ, Mã điển sử vỗ cánh một cái là y biết ngay đối phương định bay đi đâu. Thực sự có một số lời Mã điển sử không tiện nói, y phải chủ động trình bày. Chỉ thấy y hướng về phía huyện nha chắp tay, mặt đầy cảm kích nói:
- Nếu không có huyền tôn đại nhân chiếu cố, học sinh làm sao có ngày lập nghiệp xưng chủ ? Thực sự không có gì báo đáp, chỉ có lòng thành, hỗ trợ một chút cho học đường trong huyện mà thôi.
Mã điển sử thầm nhủ :" Tên tiểu tử này đúng là biết điều." Rồi cũng mặt dầy nghiêm túc nói:
- Thẩm công tử thật có tấm lòng, ta đã chuyển lời cho huyền tôn rồi.
Nói xong liền đứng dậy cáo từ.
Thẩm Mặc sao để cho hắn đi như thế, cười ha hả nói:
- Mã đại ca, tại hạ có một thành cổ phần tặng cho điển sử ti, cống hiến một chút cho sự nghiệp trị an của bản huyện.
Tình cảm kiếm được trên bàn rượu là thứ ít đáng tin nhất, phải dựa vào vàng thật bạc trắng cho chắc chắn. Đừng có thấy Mã điển sự trước mặt huyện lệnh như hạng con cháu, nhưng ở trong huyện là nhân vật rất lớn, nắm giữ tư pháp nhà nhục của huyện Hội Kê, ba ban nha dịch đều phải nghe lệnh hắn, so với đám lưu manh hắc đạo càng phải thận trọng hầu hạ.
Nói một câu không dễ nghe, muốn mở hiệu bình an, cúng cho hắn lợi hơn cúng cho thổ địa.
Mã điển sử làm bộ làm tịch từ chối một phen, rồi mới "hổ thẹn" liên tục, vui vẻ thu nhận.
Cầm lấy cổ phần của cửa hiệu, tình cảm hai người lập tức thay đổi hắn rồi. Mã điển sự ngồi lại, chỉ điểm cho Thẩm Hạ:
- Trừ huyện tôn đại nhân, công tử cũng phải chải chuốt Trương huyện thừa và Trần chủ bạ một chút, còn những kẻ khác không cần phải để ý tới.
Thẩm Mặc mặt đầy cảm kích nói:
- May nhở có Mã đại ca nhắc nhở, nếu không tiểu đệ thế nào cũng thiếu sót.
Luận tới mưu kế, Lý huyện lệnh còn được, chứ người thô kệch như Mã điển sử cơ bản là bị y bán còn ngồi đếm tiền giúp y.
Mã điển sử nghe thế thì cao hứng cười ha hả:
- Đâu có ai sinh ra là biết được, một lần lạ hai lần quen, lần sau là biết rồi.
- Vậy theo ý đại ca thì bao nhiêu là thích hợp?
Thẩm Mặc xin chỉ giáo.
- Để ta nghĩ xem nào.
Mã điển sử gãi cằm gãi cổ nửa ngày trời mới nói:
- Một người một phần là được, định mức cho phó quan trước nay đều là thế, sẽ không đắc tội với ai cả.
Nói rồi nhớ ra điều gì:
- Công tử nói với bọn họ ta chỉ nhận nửa thành là được.
"Chỉ đợi câu này của ngươi thôi." Thẩm Mặc cao hứng nói:
- Tạ ơn Mã đại ca chỉ điểm.
Y lại muốn mời Mã điển sử uống rượu, nhưng họ Mã phải trở về huyện nha làm việc, hai người chỉ đành từ biệt.
Nhìn theo bóng lưng của hắn rời đi, Thẩm Mặc không khỏi thở dài cảm khái. Mấy ngày trước Thẩm Luyện bắt y đọc Đại Minh Luật, Thẩm Mặc mới biết thương thế của Đại Minh là một phần ba mươi, khi ấy y còn cảm thấy kỳ quái, sao lại thu thuế ít như vậy? Hiện giờ mới ngấm, té ra là bị đám quan viên dùng lợi phương thức này thu lấy rồi, chỉ có điều cuối cùng quốc gia không thấy đâu mà thôi.
Thẩm Mặc biết điều như thế làm trong huyện nha từ trên xuống dưới đều hài lòng. Mặc dù y làm ăn nhỏ chẳng chia chác được bao nhiêu tiền, nhưng mọi người để ý tới là cái thái độ! Thái độ tốt, làm ăn nhỏ có thể lớn lên, mọi người cùng vui vẻ. Nếu thái độ không tốt, làm ăn lớn đến đâu cũng phải phá hỏng của y.
Huyện lệnh đại nhân lập tức vỗ bàn quyết định, mỗi tháng cấp cho hiệu buôn Tam Nhân hạn nghạch bốn trăm cân muối. Một mặt là vì Thẩm Mặc tuổi còn nhỏ tuổi, huyện lệnh đại nhân không yên tâm lắm; một phương diện khác là lo y quá nổi trội, khiến cho các thương muối lớn khác ghen ghét, gặp thêm phiền toái, vô cớ có thêm địch.
- Giấy phép mở hiệu của chúng ta cuối cùng tới vào ngày hôm qua.
Thẩm Mặc cười nói:
- Chúng ta có thể khai trương được rồi.
Thẩm Mặc nói xong, hai người kia cứ trố mắt ra hồi lâu, bọn họ thế nào cũng không ngờ được, y âm thầm làm nhiều việc lớn tới như thế.
Một lúc lâu sau Thẩm Kinh mới cười hưng phấn:
- Hắc đạo bạch đạo ngươi đều qua lại cả rồi, chúng ta cứ ngồi đợi thu tiền là được.
Dưới tình huống kinh doanh độc quyền đặc biệt, lợi nhuận của cái nghề này quá cao. Đem diêm dẫn, tiền thưởng, tiền công, hao tổn tính hết vào trong muối, chi phí một cân muối cùng lắm là một lạng bạc rưỡi, mà giá của nó trên thị trường là ba lượng bạc, lợi nhuận đúng gấp đôi.
Mặc dù phải chia một nửa cho người khác, nhưng lợi nhuận vẫn rất khả quan.
Trưởng Tử hai mắt thần ra, lẩm bẩm:
- Một tháng cho chúng ta bốn trăm cân muối, lợi nhuận thuần là ba mươi lượng bác, trời ạ, đó là bao nhiêu tiền nhỉ?
Thẩm Mặc thì lại nghiêm túc nói:
- Trường Tử, ngươi có muốn làm chủ hiệu không? Nếu không muốn ta có thể viết tên cha ta.
Trường Tử cười lắc đầu:
- Nhập muối chuyển muối đều phải cần đích thân chủ hiệu làm, Thẩm đại thúc còn phải đi làm việc quan, đâu có thời gian. Cứ để ta làm đi.
Nói rồi cười thật thà:
- Dù sao đời này ta không có hi vọng gì đọc sách nữa, thôi thì cứ kiếm tiền lấy vợ sinh vài đưa con, sau đó để con nó đọc sách.
Đang khi nói chuyện, mặt trời dần ngả về phía tây, Thẩm Mặc đột nhiên nghe thấy tiếng chim kêu, liền xua tay ý bảo hai người kia đừng lên tiếng.
Ba người nín thở, quỳ rạp xuống đất nhìn về phía bãi sông.
Quả nhiên thấy trước tiên là có mấy con chim nhỏ bay tới bên bở sông, nhảy loạn xạ uống nước kiếm ăn. Không bao lâu sau, có một đám chim sẻ lớn kêu huyên náo, kéo bè gọi bạn tới; nhạn hoang cũng kết thành từng bầy vỗ cánh phành phạch, còn có cả những con chim nhỏ đủ các loại màu sắc không biết tên cũng bay tới bên bờ sông.
Chẳng biết là con chim nào phát hiện ra mồi nhử thơm phức, đại khái là cả một ngày không ăn gì nên đói lắm rồi, nó chẳng thèm kén chọn xông tới mổ mồi, con mắt nhỏ như hạt đỗ thi thoảng cảnh giác nhìn bốn phía. Tiếp ngay đó sau đó những con chim khác cũng phát hiện ra, thể là ùa cả tới, líu ríu tranh giành thức ăn hoàn toàn chẳng để ý tới tấm lưới lớn ở trên đầu.
Tới ngay cả Thẩm Mặc và Trường Tử cũng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều chim như thế, cố áp chế tâm tình phấn kích, đợi tới khi chim tụ tập đông nhất mới kéo mạnh giây thừng, tấm lưới lớn liền từ trên trời bủa xuống.
Vừa nghe thấy tiếng động lạ, con chim nhỏ mẫn cảm vỗ cánh muốn bay đi, nhưng đã không còn kịp nữa.
Không đợi bọn chúng bay đi, tấm lưới lớn đã bao phủ toàn bộ.
Những con chim khác hoảng xợ bay mất, chỉ còn lại mấy chục con chim lớn nhỏ vỗ cánh trong lưới.
Ba người cực kỳ hưng phấn từ bụi lau sậy xông tới, muốn đè lấy lưới, thống kê thành quả.
Ai ngờ đúng lúc ấy đột nhiên cả tấm lưới nảy lên, ba người cả kinh, vội đuổi sát, không ngờ tấm lưới vọt lên trời. Thì ra bên trong đó có một con chim lớn giang cánh bay đi, những con chim khác cũng ra sức vỗ cánh bay, làm lưới cũng bay lên trời. Khoảnh khắc sinh tử tồn vong, tới ngay cả chim cũng biết hợp sức với nhau.