Quan Cư Nhất Phẩm
Mặc dù Thẩm Kinh học hành không ra làm sao, nhưng không thể phủ nhận hắn là người thông minh hạng nhất. Dựa và khứu giác nhạy bén bẩm sinh và thủ đoạn khéo léo, hắn đả thông được hai cấp phủ, bố chính sứ ti, đem tên của Thẩm Hạ giành trước một bước đưa tới Nam Kinh, còn hai người cạnh tranh khác, thì bởi vì lý do vớ vẩn nào đó bị giữ lại năm ngày.
Trong năm ngày chênh lệch này, đủ cho Thẩm gia làm rất nhiều việc, dựa theo sự chỉ điểm của Lý huyện lệnh, Thẩm Mặc rút sạch tiền trong sổ sách, đổi thành bốn mươi lượng vàng, giao cho Thẩm Kinh tới Nam Kinh quyên nạp...
Kinh thành của Đại Minh ở Bắc Kinh vì sao lại đi Nam Kinh? Vì đó là kinh thành cũ, trừ không có hoàng đế ra thì có một cơ cấu hành chính y hệt, phẩm cấp và bổng lộc của quan viên cũng hoàn toàn tương đồng. Mặc dù Nam Kinh đa phần được dùng để bố trí chức vụ nhàn tản cho ra rìa hoặc quan viên bị bài xích, chức quyền của nó kém xa lục bộ Bắc Kinh. Nhưng phẩm cấp bọn họ rõ ràng ra đó, lại đoàn kết với nhau, tự thành một thế lực, ngầm đấu đá với Bắc Kinh, quan viên hai kinh thành thay phiên nhau lên xuống, thao túng cục diện triều đình. Không phải ngươi đuổi ta tới Nam Kinh thì ta đuổi ngươi tới Nam Kinh, đó chính là hiện tượng độc đáo và thú vị của Đại Minh.
Đương nhiên đối với Thẩm Kinh mà nói thì mấy chuyện đó quá xa vời, hắn chỉ biết rằng, lệnh bổ nhiệm của quan viên thất phẩm trở lên ở Chiết Giang bố chính tí phải qua lại bộ Bắc Kinh, dưới hơn thì thông qua lại bộ Nam Kinh, cho nên hắn liền tới Kim Lăng.
Tới nơi, tìm đến nha môn lại bộ Nam Kinh, dâng tiền qua cửa, vào được Văn tuyền thanh lại ti, gặp được một vị chủ sự. Phải nói rằng Nam Kinh làm việc thống khóai hơn Bắc Kinh, người ta niêm yết giá rõ ràng, quyên một trăm lượng thì nửa năm có phê văn; hai trăm lượng thì rút ngắn xuống một quý; ba trăm lượng một tháng; còn bốn trăm lượng thì ngay ngày mai cấp cho ngươi.
***Văn tuyển thanh lại ti: Cơ cấu lại bộ nắm giữ việc thăng/giáng quan văn dưới thất phẩm, chức quan của nó có Lang trung, viên ngoại lang, chủ sự.
Thẩm Kinh chỉ sợ đêm dài lắm mộng, cắn răng chọn cách nhanh nhất, vị chủ sự béo mũm đó lại nói:
- Ngươi có thể thanh toán trong một lần, nều tiền bạc thiếu thốn có thể chia làm hai năm để trả. Nhưng muốn lấy được phê văn lập tức có thể lấp chỗ trống thì ít nhất phải nộp tám phần.
Thẩm Kinh liền chọn nộp luôn tám phần, không nộp hết toàn bộ. Bởi vì còn phải tới khảo công ti trải chuốt, hắn sợ không đủ tiền nữa.
*** Khảo công ti: Cũng là cơ cấu dưới lại bộ, lo khảo sát chức có hợp cách không.
Hắn rất hiểu chuyện, nên không ngờ tạo nên giao tình với vị của sự Văn tuyển ti kia, được ông ta giới thiệu, cuối cùng đưa chủ sự Khảo công ti tới hoa thuyền của sông Tần Hoài, đi hết một loạt quá trình, kiểm tra đánh giá nhân sự của Thẩm Hạ từ nhất đẳng hạ xuống thành nhị đặng, phẩm cấp từ phó bát phẩm dự định thành chính cửu phẩm.
Không biết thì tưởng rằng là ca kỹ của Thẩm Kinh không hầu hạ tốt hai vị lão gia, thực tế lại hoàn toàn khác. Huyền cơ trong chuyện này nằm ở chỗ, phẩm cấp tăng lên, nhìn thì rất hay, nhưng thực tế rất nguy hiểm. Bởi vì tất cả lệnh bổ nhiệm phải gửi tới Bắc Kinh, do lại bộ Bắc Kinh đóng dấu mới có hiệu lực. Tới lúc đó mấy nơi như Vân Nam, Quý Châu có chức huyện thừa trống, chẳng may vị thượng thư đại nhân họ Vạn nổi hứng lên, đầy ông ta tới mấy nơi đó thì thảm rồi.
Cho nên cái chuyện nhìn qua như cởi quần đánh rắm, chính là để "giáng cấp lưu dụng", hạ một cái phẩm cấp chẳng quan trọng gì, nhưng lại được giữ lại sử dụng ở Thiệu Hưng, có là ngốc cũng biết lỗ hay lãi.
Vừa mới vì "đánh giá nhất đẳng" mà được đề bạt lên chức chủ bạ Hội Kê, Thẩm tướng công chưa nhậm chức đã vì "đánh giá nhị đẳng" mà "giáng cấp lưu dụng" , chuyện buồn cười như vậy đấy, nhưng ở Đại Minh thì nó là thiên kinh địa nghĩa.
- Ngươi cứ đợi mà xem là được, không quá tháng giêng lệnh bộ nhiệm của lại bộ sẽ xuống.
Thẩm Kinh cười hăng hắc:
- Những kẻ đó mặc dù tham tiền, nhưng vẫn có chữ tín.
- Cuối cùng cũng để cha ta nghỉ ngơi được một chút rồi.
Thẩm Mặc gật đầu, cười khổ một tiếng nói:
- Lần này vì bịt miệng những kẻ kia, ông ba ngày hai lần mời người ta đi uống rượu, hôm nay hình phòng, ngày mai lại lễ phòng, suốt cả ngày say lướt khướt, làm người ta nhìn vừa đau lòng lại vừa tức giận.
- Ai bảo tư lịch của chúng ta ít chứ?
Thẩm Kinh than thở cùng hắn, lại nhớ ra nguyên nhân tới đây, vỗ đùi nói:
- Nói chuyện làm quên béng mất, cha ta bảo ta tới đưa lão thúc và ngươi về nhà chúc mừng.
Thẩm Mặc ồ một tiếng, im lặng hồi lâu mới buồn bã nói:
- Hai mươi bảy tháng...
- Đúng thế, cuối cùng cũng tới lúc rồi.
Thẩm Kinh gật đầu. Trong hơn hai năm qua, Thẩm Mặc phải chịu tang mẫu thân, không cách nào tham gia khoa cử khảo thí, không thể đính hôn kết hôn, nắm mới tết đến người ta chúc mừng y còn phải tránh đi. Như lấy năm ngoái mà nói, năm mới y con phải dán câu đối xanh bên cạnh cửa là "vị tẫn tam niên hiếu, thường hoài nhất phiến tâm". Chính giữa cửa còn có một câu "Tư tề tư trì, ngu trung ngu hiếu", cũng không thể tới nhà người khác chúc tết, chỉ có thể ở trong nhà đọc sách.
Chính qua hai năm cực kỳ thanh đạm đó đã làm cho học vấn của y nhảy vọt.
Hai người vừa nói chuyện vừa giỏng tai nghe ngóng, đợi Thẩm Hạ tỉnh lại, Thẩm Mặc liền tới rót nước rửa mặt cho ông. Thẩm Kinh ở bên cạnh đem tin tức tốt nói ra, Thẩm Hạ quả nhiên mừng khôn xiết, muốn mừng tuổi trước cho Đại chất tử. Thẩm Mặc ném một bộ y phục sạch sẽ lên giường, cáu kỉnh nói:
- Trời tối đen rồi, cha mau thu xếp gọn gàng rồi đi.
Thẩm Hạ biết mấy ngày qua mình cứ say xin suốt, say rồi lại nôn, lần nào cũng toàn là do nhi tử phải dọn dẹp sạch sẽ, trong lòng tự nhiên đuối lý, háy mắt với Thẩm Kinh, nhanh chóng mặc xong y phục, rồi khoác lên chiếc áo bông, nhe răng cười nói:
- Đi nào.
Ba người đi ra cửa, Thẩm Mặc sớm đã nói với Diêu đại thúc không ăn tết cùng bọn họ được. Đợi tới khi ba người ra tới cửa, Diêu đại thúc đã ngồi ở trên một cỗ xe lớn chờ ở bên ngoài, thấy bọn họ ra thì cười nói:
- Đưa mọi người tới Thẩm gia.
Thẩm Hạ vừa muốn gật đầu, Thẩm Mặc đã lên tiếng trước:
- Không cần đâu thúc thúc, trong nhà thúc cũng bận lắm, mà chỉ gần có mấy bước chân, cứ đi bộ là được rồi.
Nói rồi lén đấm lưng Thẩm Kinh một cái, hắn cũng cười nói:
- Đúng thế, đi lại một chút lát nữa ăn được nhiều hơn.
Diêu đại thúc chỉ đành nói:
- Vậy buối tối tới đón mọi người về nhé.
- Càng không cần đâu ạ.
Thẩm Kinh cười:
- Buổi tối lão thúc và Thẩm Mặc ở nhà cháu rồi.
- Vậy sáng ngày mai tới đón.
Cha Trường Tử rất cố chấp.
Thẩm Mặc lúc này mới gật đầu:
- Làm phiền đại thúc rồi.
Đợi đi khá xa, Thẩm Hạ đột nhiên nói:
- Chúng ta phải chuộc nhà tổ về thôi.
Thẩm Mặc gật đầu không nói, y vốn tưởng rằng cùng với thời gian trôi đi, có thể càng chung sống tự nhiên hơn với cha mẹ Trường Tử. Nhưng chuyện lại trái ngược hoàn toàn, cùng với địa vị hai bên ngày một lớn, người ta đã không thể dùng thái độ ban đầu đối đãi với mình và cha mình nữa.
Y không muốn cha mẹ của huynh đệ tốt thành người hầu của nhà mình, cho nên đồng ý với ý kiến của cha.