Sắt Thép Ma Pháp
Kim Hồng Trạch thấy quản gia nhà mình chật vật như vậy trong lòng cảm giác không ổn muốn đứng dậy xem chuyện gì.
Nhưng lúc này một đội binh lính phá cửa chạy vào bao vây lấy cả gia đình ông ta, phía sau một người ăn mặc như đội trưởng đi vào.
Kim Hồng Trạch biết người này, đây là một đội trưởng đội tuần tra của thành Vĩnh Xuân cũng là người quen biết với ông ta.
Phải nói quan hệ của Kim Hồng Trạch với người này cũng không tệ, hàng năm lão còn hiếu kính không ít quà cáp cho vị đội trưởng này đâu.
Thấy người dẫn đầu chính là ông ta lòng Kim Hồng Trạch cũng thả xuống một chút nở một nụ cười đi tới trước mặt vị đội trưởng này nói.
“Vương đội trưởng, không biết ngài tới tệ xá vì chuyện gì?”
Vương đội trưởng thấy Kim Hồng Trạch như muốn hành động thân thiết với minh trong lòng cũng quýnh lên, nghĩ tới những gì mình nghe được liền vội vã lui lại một bước mặt lạnh tanh làm như không quen biết với Kim Hồng Trạch.
Thấy Vương đội trưởng lùi lại, còn mặt lạnh cố gắng tách ra quan hệ với mình Kim Hồng Trạch đã cảm thấy có điều không ổn.
Quả nhiên lời nói sau đó chứng thực cho dự cảm của lão.
“Kim Hồng Trạch ngươi thông đồng với quan viên làm bậy, buôn bán vũ khí cùng muối bất hợp pháp.
Ta nhận lệnh từ công tước đại nhân bắt ngươi về quy án.”
Lời này vừa ra Kim Hồng Trạch cùng gia đình của lão như bị sét đánh ngang tai đứng chôn chân tại chỗ.
Phải biết thời đại này muối cùng vũ khí đều là hàng hóa bị cấm tư nhân buôn bán, đặc biệt là vũ khí.
Bất cứ ai giấu giếm buôn bán những thứ này đều bị tội giết cả nhà, bây giờ thì hay rồi lão bị kết cho tội này vậy thì không chỉ lão mà cả nhà cũng gặp họa.
“Vương đội trưởng, có lẽ có hiểu nhầm gì đó.
Ta làm sao dám buôn lậu muối và vũ khí, ta nào dám.”
Kim Hồng Trạch bị lính canh giữ lấy nhưng trên miệng vẫn chống chế không chịu thừa nhận, đùa sao việc này chết cũng không thể thừa nhận.
“Đúng vậy đại nhân, nhà chúng ta chỉ là thương nhân bình thường làm sao dám làm những chuyện như vậy, chắc chắn là có người đang hãm hại chúng ta.
Chắc chắn như vậy.”
Kim phu nhân cùng các còn cũng không chịu thừa nhận liên tục phần bua.
Bọn họ đương nhiên cũng biết nếu bị kết tội này cả nhà sẽ cùng ngửi mùi đất, làm sao có thể thừa nhận.
Bất quá vị Vương đội trưởng từng rất thân thiết với gia đình họ này cũng không cho bọn họ cái gì mặt mũi chỉ hừ một phát chính khí lẫm nhiên nói.
“Tang chứng vật chứng đầy đủ, các ngươi còn dám cãi.”
Kỳ thực ông ta cũng chỉ nhận lệnh làm việc, nào có biết tang chứng vật chứng ở đâu.
Bất quá cho dù như vậy ông ta vẫn phải làm ra vè bảo vệ chính nghĩa, nếu không có cái gì đó dính lên người mình vậy ông ta cũng phải gặp họa.
“Đại nhân, chúng ta thực sự không làm gì cả, chúng ta bị oan, chúng ta bị oan.”
Kim Hồng Trạch tuy bị lôi đi nhưng trên miệng vẫn không ngừng kêu oan.
…
Vào giờ này tại An gia cũng đang dùng cơm, khác với Kim Hồng Trạch, An Lộc lại không nói chuyện trong lúc ăn.
Bữa ăn của gia đình diễn ra rất yên lặng, không có quá nhiều âm thanh từ bữa cơm này.
— QUẢNG CÁO —
Đột nhiên quản gia của ông ta từ bên ngoài chạy vào, thấy sắc mặt không còn chút máu của vị quản gia này An Lộc cảm thấy có chuyện đã xảy ra.
Ông ta vội vã kết thúc bữa ăn, ra hiệu cho quản gia đi theo mình vào thư phòng.
Vào đến thư phòng quản gia mới vội vã nói.
“Lão gia Kim gia xong rồi.”
An Lộc nghe vậy quay ngoắt đầu lại nhìn quản gia như đang muốn hỏi ngươi nói cái gì.
Quản gia thấy chủ nhân nhà mình như vậy liền giải thích.
“Người của chúng ta truyền tin về Kim gia bị quân lính bao vây, hắn nghe ngóng được đây là lệnh của công tước.
Nghe nói Kim gia buôn lậu muối cùng vũ khí nên mới bị như vậy.”
An Lộc nghe vậy càng sợ hơn, phải biết buôn lậu muối cùng vũ khí đây là tội chết cả nhà.
Nhưng không phải ai cũng sợ hãi cái tội này, vì lợi nhuận nhiều người sẵn sàng liều cả mạng của mình huống chi còn là món lời kếch xù như muối và vũ khí.
An Lộc càng nghĩ càng sợ, không chỉ Kim gia cũng có không ít thương nhân không nhịn được lòng tham cũng từng tham gia món lợi này.
An Lộc cũng không ngoại lệ, thậm chí có thời ông ta còn là kẻ buôn lậu muối lớn nhất lãnh địa.
Đương nhiên bây giờ ông ta đã rút tay ra khỏi chuyện này, nhưng ai biết được công tước có vì vậy mà đưa ánh mắt về phía mình.
Là một người từng trải, ông ta biết bản tính của những quý tộc này, ông ta cũng biết những thương nhân như mình trong mất những quý tộc này là gì.
Ông ta rất thức thời cứ một thời gian sẽ lộ ra một chút vấn đề, hoặc tìm một vài cái cớ như thương cảm người dân khốn khổ hiến một phần tài sản cho phủ công tước để cứu nạn người dân.
Đương nhiên công tước rất vui vẻ nhận tiền từ thiện, còn có cứu giúp người dân hay không cái đó không liên quan tới ông ta.
Bất quá An Lộc vẫn rất cẩn thận, những hoạt động không thể đem ra ánh sáng của ông ta đều rất bí mật, ông ta biết nếu ông ta lộ ra những chuyện đó công tước đại nhân sẽ không ngại "vì dân trừ hại".
Bây giờ thì hay rồi, Kim gia là nhà đầu tiên bị làm thịt.
Có khi nào bây giờ đang có binh lính tiến tới nhà mình hay không, nghĩ tới đây An Lộc không thể yên lòng đi qua đi lại.
“Nhanh đi điều tra, rốt cuộc tại sao công tước lại có những bằng chứng kia.
Bằng mọi giá phải tìm ra cho ta.”
Bị động chờ đợi không bằng hành động trước, An Lộc quyết định làm cho rõ ngọn nguồn ông ta không thể cứ ngồi chờ thanh đao treo trên đầu mình như vậy được.
Quản gia nghe vậy liền lui ra, nhưng chưa được bao lâu ông ta vội vã quay lại thư phòng, trên tay còn mang theo một sấp giấy khuôn mặt đã trắng không còn chút máu.
“Làm sao quay lại?”
An Lộc thấy sấp giấy trên tay quản gia cùng khuôn mặt không còn chút máu của ông ta trong lòng đã đoán được điều gì đó, nhưng vẫn lên tiếng hỏi.
— QUẢNG CÁO —
“Lão…lão gia…”
Quản gia không trả lời chỉ đưa sấp giấy tới trước mặt An Lộc.
An Lộc vội vã nhận lấy mở sấp giấy ra đọc, ông ta đọc rất nhanh mỗi lần lật sang một trang ông ta chỉ dừng lại không tới năm giây liền lật sang trang khác.
Mỗi lần lật một trang sắc mặt ông ta càng trở nên trắng bệch.
Tới tờ cuối của sấp giấy An Lộc chỉ thấy một dòng chữ.
‘Ngài có hài lòng với đề nghị của chúng ta.’
Nhìn dòng chữ này An Lộc không khỏi nghĩ tới lời của Hồng cô sáng nay ‘ta sẽ đưa ra một đề nghị ngài không thể chối từ’.
“Ngươi lấy được thứ này từ đâu.”
Mặc dù đã gần như chắc chắn người gây ra chuyện này là ai, nhưng An Lộc vẫn muốn hỏi.
“Bẩm lão gia! Là một tên ăn mày đưa tới, hắn nói hắn nhận tiền của một người giao thứ này cho ngài.”
Quản gia đi theo An Lộc nhiều năm cũng coi như tích lũy được không ít kinh nghiệm, nhìn thấy sấp giấy này ông ta đương nhiên sẽ để người đi cùng tên ăn mày tìm người thuê hắn.
Bất quá đối phương hiển nhiên cũng không phải người bình thường, bọn hắn làm điều hoàn toàn vô ích.
An Lộc nghe vậy thở dài một hơi, ngồi xuống ghế khoát tay nói.
“Để người rút về không cần phải điều tra gì cả.
Mọi việc cứ như hàng ngày sắp xếp.”
Quản gia nghe vậy cũng không hỏi nhiều chỉ theo lệnh lui ra ngoài.
Đêm nay không chỉ An gia nhận được thư, tám trên mười thương đoàn trong mười vị trí đầu cũng nhận được bức thư tương tự.
Thậm chí một số quan viên trong lãnh địa công tước cũng được thư nặc danh gửi tới.
Đêm nay quả là một đêm không ngủ với rất nhiều người.
Có những người trên tay cầm một sấp giấy trong khi đầu óc không biết suy nghĩ điều gì, có những người dưới chân lại một đống giấy vụn lộn cùng với những mảnh vỡ của đồ trang sức.
…
Phủ công tước.
Cho dù vào lúc này nhiều ngươi đã đi vào mộng, nhưng phủ công tước vẫn còn sáng đèn.
Phương Hùng Lâm lại đứng bên cửa sổ ngắm nhìn tòa thành đang bị bóng đêm bao phủ.
Sau lưng ông ta cửa thư phòng mở ra Hoài Chương từ bên ngoài tiến vào.
“Thế nào?” — QUẢNG CÁO —
Công tước đại nhân không quay người lại trực tiếp đặt câu hỏi như ông ta biết người tiến vào là ai.
Hoài Chương cũng không cảm thấy có vẫn đề gì.
“Người của lục hoàng tử không có động tĩnh thưa đại nhận.
Bất quá…”
Suốt cả ngày hôm nay công tước đều tăng cường dám sát với người của Long, nếu những người này không có động tĩnh vậy đích xác bọn hắn không làm ra điều gì khác thường.
Nhưng chữ ‘bất quá’ kia là sao?
Công tước vẫn không quay đầu lại, ông ta cũng không lên tiếng chờ đợi Hoài Chương nói tiếp.
“Người của chúng ta báo về.
Phản ứng của các thương nhân rất lạ, dường như bọn họ gặp phải chuyện gì đó.
Hơn nữa một số người của thương đoàn Hoa Quế cũng có hành động lạ.
Bọn hắn dường như gửi thứ gì đó cho những thương nhân kia, người của chúng ta không dám tiếp cận quá gần sợ đánh rắn động cỏ.”
Những người này đường nhiên là người của phủ công tước cài vào các thương gia, bọn họ tuy nhìn ra phản ứng của các vị thương gia này nhưng lại không biết lý do.
Những mạng lưới cũ của Hoa gia cũng bị bọn họ theo dõi, bọn họ cũng phát hiện ra động tĩnh lạ của những người này.
Bình thường chuyện này cũng không cần phải báo cáo nhưng chuyện này lại diễn ra vào thời điểm nhạy cảm như vậy, muốn không chú ý cũng khó.
Nghe báo cáo của Hoài Chương công tước đại nhân đôi lông mày nhíu lại nói.
“Để người của chúng ta do thám một chút đi.”
Lời này không chỉ nói những gián điệp được cài vào các thương đoàn mà còn là một thương gia vỏ bọc của phủ công tước.
Bề ngoài thương gia này cũng là một trong những thương gia lớn nhất lãnh địa, dù sao có những chuyện gián điệp bên trong cũng không tiện điều tra.
Đáng tiếc công tước không biết rằng những lý do đó các thương gia sẽ dùng cả tính mạng của mình để che dấu, muốn cạy từ miệng bọn họ ra trừ khi giết bọn họ..