Chương 4: Thương hải tang điền

Giữa Những Nhớ Quên

Edit: Doãn Cơ

Beta: Doãn Uyển Du

Tang Điểm từng tưởng tượng qua vô số cảnh gặp lại Từ Mộ Duyên, cự tuyệt nhưng vẫn không nghĩ tới sau 5 năm gặp lại,  anh nói với cô, anh hối hận. 

Một người kiêu ngạo như anh, vậy mà lại có thể nói với cô, anh hối hận. Cô khiếp sợ, thậm chí muốn ngẩng đầu lên nhìn biểu tình trên mặt anh, nhưng vẫn nhịn được. 

Đời người có bao nhiêu cái 5 năm, thanh xuân lại có bao nhiêu cái 5 năm, đôi khi Tang Điềm có cảm giác mình đã thay đổi rất nhiều, mỗi khi nhớ đến mối tình đầu, nhớ tới Từ Mộ Duyên lúc đó, sẽ cảm thấy lúc trước đã trôi qua rất lâu rồi, tất cả đều đã thay đổi. 

Anh bây giờ nói hối hận còn có ý nghĩa gì đây? Tình cảnh giờ đã không còn như trước, cô đã đợi được tâm cũng lạnh, đợi cho từ từ mà quên lãng...

Anh đã cho cô mối tình đầu đẹp nhất, cũng cho cô vết thương đau đớn nhất, cô đã yêu, đã từng hận qua, càng oán qua. 

"Thế nhưng, em không hối hận." Cô nhàn nhạt nói. 

Không hối hận đã gặp anh, không hối hận vì đã thích anh, ngay cả đau xót cũng không hối hận. 

Từ Mộ Duyên hiểu, ôm cánh tay cô từ từ giãn ra, không thể sao? Bỏ lỡ liền thực sự bỏ lỡ sao? 

Thế nhưng, trong lòng thực sự nhớ cô đến phát điên

"Từ Mộ Duyên, quá khứ nên để cho nó đi qua đi, anh có thể trở về Mỹ, cùng một chỗ với người nhà của anh, làm chuyện anh muốn làm nhất."

"Nếu như anh nghĩ hổ thẹn, em có thể nói cho anh biết, em không còn hận anh, cũng không cần anh, em hiện tại rất tốt."

Cô chôn ở trong ngực anh, nói những lời này vẫn là không nhịn được chảy nước mắt, thấm ướt áo sơmi của anh. 

Nói cho cùng, cô là không có dũng khí, thời gian hủy đi không chỉ là ký ức, còn có dũng khí, cô không có cách nào có thể chịu đựng thêm đau đớn lần nữa. 

Con người chỉ đau tới cực điểm, mới chọn không nhớ nữa. 

Tang Điềm tự nhủ, nếu đã bắt đầu quên lãng, chuyện tình kia cũng không cần nhớ lại nữa.

"Buông tay đi, em muốn về nhà."

Từ Mộ Duyên vô lực rũ cánh tay xuống, cảm giác cô từ từ rời xa thân thể chính mình, trong lòng nhất thời trống rỗng, tâm cảm thấy vô lực theo...

Tang Điềm không biết mình về tới nhà như thế nào, chỉ ý thức hướng nhà mình mà đi, phía sau có người một mực theo cô, thẳng đến khi cô đóng cửa nhà mình. 

Chính lúc vừa đóng cửa một khắc kia, Tang Điềm cũng không nhịn được nữa dựa lưng vào cánh cửa ngồi xổm xuống, thất thanh mà khóc to. 

Cự tuyệt, từ nay về sau này, ngay cả nghĩ đến đều không thể nữa. 

***

"Thế nhưng, em không hối hận." thanh âm đạm mạc rõ ràng của Tang Điềm còn văng vẳng trong đầu, Từ Mộ Duyên cảm thấy tim như bị dao cắt một dao lại một dao, hắn nhắm mắt lại chịu đựng sự đau đớn. 

Càng đau thì lại càng hoài niệm đến, Tang Điềm luôn cho là cô chủ động theo đuổi anh, thế nhưng nếu như anh không chấp nhận, thế giới của anh sao cô có thể dễ dàng xông vào? 

Sau lần đầu gặp ấy, Từ Mộ Duyên giúp cô tìm ký túc xá, giúp cô dời hành lý, sau khi cô một mực nói với anh cảm ơn, nhưng ngay cả tên cùng số điện thoại đều không hỏi, khi đó 20 tuổi Tự Mộ Duyên rơi vào lưới tình. 

Ngày thứ hai, sau khi Tang Điềm đem tất cả dàn xếp tốt, tất cả mọi người trong phòng đều biết, Chu Thụy Tình bát quái hỏi: "Ngày hôm qua cực phẩm đẹp trai kia là bạn trai cậu phải không?"

Kỳ thực Chu Thụy Tình ngày hôm qua đã muốn hỏi, nhịn cho tới hôm nay đúng là không dễ. 

"A! Mình đã quên không hỏi tên anh ấy, điện thoại cũng không hỏi..." Tang Điềm giờ mới phản ứng được, ngày hôm qua chỉ biết ngây ngốc nói lời cảm ơn hắn, cái gì cũng đều quên hỏi. 

Chu Thụy Tình nháy mắt mấy cái, không tin hỏi: "Cậu cư nhiên không biết anh ta? Vậy sao anh ta lại vội trước vội sau mà giúp cậu?"

Tang Điềm ngượng ngùng sờ tóc, đem sự tình ngày hôm qua nói cho cô ấy biết, càng nói trong lòng càng thấy hối hận, sao lại không nhớ hỏi hắn tên là gì chứ? 

"Cậu ngốc quá! Người đẹp trai còn tốt như vậy, cậu cư nhiên lại không xin số điện thoại!" Chu Thụy Tình trợn to hai mắt nhìn cô. 

"...Mình quên mất." Tang Điềm có phần khổ sở, trường học có mấy nghìn người, không biết còn có thể  gặp lại anh hay không. 

Có thể là duyên phận trời đã định trước, một tuần sau, Tang Điềm liền nhìn thấy Từ Mộ Duyên, ở trong phòng ăn, anh cùng một người nữa cũng đẹp trai, thập phần bắt mắt, Tang Điềm tựa hồ liếc mắt liền thấy được anh. 

Tang Điềm kéo Chu Thụy Tình bên cạnh đi tới trước mặt bọn họ, vô tình gặp lại làm cho cô hưng phấn quên cả rụt rè, cô kéo vạt áo anh cười vui vẻ, thanh âm khó nén được hưng phấn: "Hello! Cuối cùng cũng thấy anh, ngày đó tôi quên không hỏi tên của anh, còn có cả số điện thoại nữa."

Cô gái cười ngọt ngào hết sức xạn lạn, mắt to long lanh như hai vầng trăng sáng lên, ngay cả cầm vạt áo của anh cũng hết sức tự nhiên. 

Bất quá, căn tin nhiều người thanh âm lộn xộn, Từ Mộ Duyên chỉ phía trước bàn nói với cô: "Em và bạn của em tới đó chờ tôi đi."

Thấy cô khéo léo ngồi ở vị trí chờ, Từ Mộ Duyên cười cười, Trác Việt kỳ quái mở miệng: "Đó là học muội năm nhất phải không? Muốn làm quen cậu à?"

Từ Mộ Duyên cười cười, cô đâu giống làm quen, "Không phải đâu, trước có giúp cô ấy chút ít, đại khái là muốn mời mình đi ăn.”

Có chút mới mẻ nha, Từ Mộ Duyên từ trước đối với nữ sinh lạnh nhạt không muốn gần, Trác Việt tìm tòi nghiên cứu nhìn anh, giễu cợt nói: "Sao mình lại không biết cậu lại có thể nhiệt tình như vậy, còn sẽ chủ động giúp đỡ nữ sinh?"

"Đại khái là nhìn cô ấy thấy thương cảm đi!" Tự Mộ Duyên lại nhớ tới cô làm bộ dáng đáng thương nhìn hắn, được rồi! Cô là người đầu tiên có thể dùng ánh mắt sai khiến anh. 

Ngày đó buổi trưa bốn người cùng nhau ăn cơm, Chu Thụy Tình hết sức thông minh kiếm cớ đi trước, Trác Việt vỗ vỗ vai Từ Mộ Duyên, cũng đi. 

"Em phải gọi anh là học trưởng, còn  có tên anh nữa?" Tang Điềm cười cười,

“Tên của anh là Mộ Duyên, tên là lạ?"

"Lạ chỗ nào?"

"Mộ Duyên, Mộ Duyên giống như gọi người mình thích vậy?" Tang Điềm bật cười. 

"..."

Đây vẫn là lần đầu tiên có người giải thích tên anh như thế, Từ Mộ Duyên vừa bực mình vừa buồn cười, nhịn không được trêu chọc cô: "Vậy em gọi nhiều thêm vài lần thử xem? Xem có thể hay không thích anh?”

Từ Mộ Duyên nửa thật nửa đùa, Tang Điềm lúc đó chỉ cảm thấy đáy lòng bởi vì lời nói của anh mà khẽ động một cái, bầu không khí nhất thời thay đổi, cô đỏ mặt trừng mắt nhìn anh: "Em mới không thèm gọi đấy!"

Từ Mộ Duyên lẳng lặng ngồi ở trong xe, nhớ tới cô 18 tuổi đỏ mặt trừng mắt với anh, nhớ tới cô 18 tuổi ghét bỏ gọi tên hắn. 

Sau khi bọn họ cùng một chỗ, cô lại thích gọi tên hắn Mộ Duyên, rồi lại một bên ghét bỏ tên của hắn. 

"Mộ Duyên, Mộ Duyên ai mà thèm thích anh chứ..."

"Mộ Duyên, Mộ Duyên anh cũng không thể để nữ sinh khác gọi như vậy đâu đó, em sợ người khác đoạt anh."

"Mộ Duyên, Mộ Duyên tên của anh không phải là có ma lực chứ? Sao em lại càng ngày lại càng thích anh đâu?"

Chưa từng có người nào như thế gọi tên anh, ngoại trừ Tang Điềm. Anh cho tới bây giờ chưa nói với cô, anh cũng nghĩ là tên mình hết sức không được tự nhiên, chưa bao giờ để cho người khác gọi anh là Mộ Duyên. 

Nếu như có thể, anh thực hy vọng tên của mình có ma lực, chỉ cần để cho cô  lần nữa gọi tên anh, cô liền một lần nữa thích anh.

Nhấn Mở Bình Luận