Chương 47: Hốt du một em gái .

Tối Cường Song Tu Tà Ác

Lâm Thiên nhìn lấy cô gái, hắn quyết định xem có cứu nàng không. Hắn lại phát hiện trên vai nàng có một tấm hoàng kim bông hoa. Đây chính là biểu tượng của Hoàng Tộc đây mà.

“Không chừng sao này nàng có ích cho ta.”

Nắm lấy Reven hắn dùng Ẩn Thân Thuật biến mất. Dưới thực lực của hắn vài trăm mét chỉ cần vài chục giây là tới.

“Ngao”

Lang Hoàng thính giác cực tốt. Lâm Thiên vỡ lẽ vô tình giẫm nát một phiến lá làm nó nghe được.

“Chết”

Hắn liều vậy. Còn tận 60 mét mới chạm được nó, hắn dùng Khổng Tước Linh phi ra bắn vào mình nó.

“Ngao” Lang Hoàng hét lên, một đám sói phát hiện hoàng đế của mình bị tấn công. Bọn chúng con mắt sung huyết nhào đến cắn xé Lâm Thiên.

“Chết tiệt”

Bị phát hiện, Lâm Thiên dùng hết tốc lực chạy lại Long Tuyết.

50 mét

….

40 mét

...

30 mét...

“Keng”

Hắn đưa kiếm chặn lấy miệng một con sói. Tay kia phóng ra Khổng Tước Linh xuyên thủng đầu nó. Có Reven kiếm cùng Khổng Tước Linh tăng phúc, bây giờ thực lực hắn khiêu chiến với một tên 9 giai không khó, cộng thêm phần thưởng tăng lên một giai của hệ thống khiến bây giờ chỉ có Thánh Giai mới kiềm chế được hắn.

“Ngao”

Tựa như không dừng không dứt, đàn sói không biết bao nhiêu con đã chết dưới tay Lâm Thiên. Cả một vùng sát chết chồng chất lên thành núi. Lúc này, Lâm Thiên mới phát hiện mình bị chúng nó không thể nào triệt tiêu hết, chỉ có giết chết Lang Hoàng mới giải quyết vấn đề.

Hắn hầu như thu hút hết sự chú ý từ Lang Bầy, Long Tuyết cũng bị bọn sói bỏ qua, nàng đang ngồi trốn bên một tảng đá không xa. Trong tay là Bạo Đạo Thạch, một loại thạch cực quý do Hoàng Triều khai thác ra. Chỉ cần một khói nhỏ đã đủ hủy diệt một gốc tòa thành lớn. Mà trong tay nàng Bạo Đạo Thạch ít nhất một kg.

Nàng nhìn Lâm Thiên đang điên cuồng chiến đâu không biết mệt mỏi, trên tay nắm Bạo Đạo Thạch tùy thời ném ra. Nàng cảm thấy cơ hội sống của hắn không lớn, còn nàng thì đã quyết hi sinh báo thù cho những binh lính đã chết. Đến khúc cuối nàng sẽ kích hoạt Bạo Đạo Thạch cho Lang Hoàng chôn cùng nàng.

“Ngao”

“Hừ, mầy cuối cùng cũng ra.”

Lâm Thiên cười tà. Bọn ngu ngốc này không biết hắn có thiên phú Vô Tận Bền Bỉ. Chỉ cần có nó hắn liên tục chém giết vài ngày đêm cũng không lo tiêu hao thể lực, còn đấu khí hả, hắn chém tay thôi có dùng tới đâu mà lo.

Lang Hoàng coi như cũng không ngốc, nó cũng phát hiện từ nảy đến giờ Lâm Thiên đang đùa cợt nó. Rống một tiếng ra hiệu cho đám Lang lùi ra, đối với hắn mài mòn không khác gì hi sinh vô ít. Hôm nay Lang Bầy đã chết không ít đã gần một nữa rồi, nếu lại chết thêm nữa chẵng khác nào để các Ma Thú khác tiện nghi.

Thiên Tường Quyết của Lâm Gia hắn lâu rồi không sử dụng cũng nhanh chóng quên sạch. Lâm Thiên dùng trận đấu này rèn lại một ít kinh nghiệm của bộ công pháp gia tộc này. Dù sao, đi một thời gian mà bỏ bê công pháp Lâm Ngụy Lam cha hắn không chừng mắng hắn chết.

“Thiên Tường Huyễn Bộ.”

Thân pháp cao cấp chưa trong đó hắn thi triển ra. Mỗi bước phiêu linh như du hồn, luồn FzTuNvOS vài bước đã đi đến phía sao Lang Hoàng. Một kiếm không lưu tình chém xuống lớp da hoàng kim của nó.

“Keng“

“Cứng vãi lờ “

Quá ra ngoài dự tính của hắn, Reven chỉ chém đứt một đống lông của nó mà không thể xuyên vào da thịt.

“Vù” Lang Hoàng đón trả bằng một trảo mạnh mẽ.

“Đệt mọe”

Lâm Thiên đưa kiếm lên đỡ, không ngờ bị chấn lùi mấy bước.

“Móe, không ngờ là Thánh Thú, dạo này Thánh thú là rau cải trắng à “

“Bách Biến”

Hắn hóa ra 3 cái phân thân sau đó xuất hiện bên cạnh 20 mét.

“Cho mầy nè con chó.”

“Luyện Ngục Trảm.”

Một lưỡi kiếm hình lưỡi liềm mạnh gắp mười lần sức tấn công của Lâm Thiên được hắn sữ dụng chém vào Lang Hoàng.

“Ngao”

Lang Hoàng biết mình nguy hiểm. Một cái lồng tráo bật lên.

“keng””keng”

Hai âm thanh vang lên. Hai ảnh phân thân mang theo một nữa sức tấn công của hắn thế mà không phá hủy được phòng tráo của Lang Hoàng. Ảnh Phân Thân chỉ tân công được một lần rồi biến mất. Lúc này chân thân của Lâm Thiên mới chính thức tung ra đòn quyết định.

“Xoẹt”

“Ngao”

Một nhát kiếm chặt đứt một đuôi của nó, đau đớn làm nó gào hét đau khổ.

“Mọe.”

Lúc này, Lâm Thiên cũng phát hiện năng lượng của mình ra mấy chiêu đã tiêu hao đại bộ phận.

“Xem xét”

Tên: Lang Hoàng

Thực Lực: Thánh Thú: 103 cấp

..................

“Hên”

Lâm Thiên thở phào may mắn. Hắn được 8 giai=80 cấp mà Lang Hoàng cũng chỉ 103 cấp vẫn còn nằm trong phạm vi Nhất Kích Tất Sát.

“Keng”

Một kiếm chăn lại miệng rộng của nó. Tay kia hiện lên một tiểu phi tiêu hỏa hồng đẹp mắt.

“Nhất Kích Tất Sát”

“Ọt”

Khổng Tước Linh xuyên thủng phòng ngự của Lang Hoàng ghim thẳng vào tim nó. Nó ngật ngựa vài cái rồi trào máu miệng...chết.

“Phù phù”

Lâm Thiên lao mồ hôi thở dài. Lang Hoàng vừa chết đám sói thường cũng không có người lãnh đạo chạy mất tâm mất tích. Hắn đã không còn nguy hiểm nữa rồi.

Lúc này hắn mới nhớ tới Long Tuyết vẫn còn ở đây. Hắn tin nàng không biết hắn là ai, dù sau 7 năm rồi không gặp lúc trước lại không quá thân quen a.

Hẳn lếch lại, biến thành SSJ cấp 1. Cả thân thể biến thành khác ngay. Hắn giả bộ ngã xuống đất.

“A”

Long Tuyết vẫn còn không tin Thánh Thú bị hắn tiêu diệt, nhìn thấy hắn bị thương, lập tức chạy ra đỡ hắn.

“Này ngươi có sau không “

Lâm Thiên uể ải. “Ngươi nhìn ta hiện giờ có gì ổn không.”

Long Tuyết lúc nãy không để ý lắm bây giờ lại gần mới phát hiện hắn soái ca đến kinh khủng, mị lực cúa hắn làm tim nàng đập thình thịch khó thể kiềm chế nổi.

“A...ta ta ta”

Thấy nàng còn lắp bắp, Hắn ôm ngực gào hét.

“Ngươi bị thương sau rồi, nói đi ta săng lòng giúp ngươi hết mình.”

Lâm Thiên đau đớn nói. “Ta...lúc nãy cưỡng ép thôi động bí pháp để giết Lang Hoàng. Bấy giờ hậu ứng đã xuất hiện rồi, sư phụ ta nối cần một người phụ nữ tring trắng hi sinh xử nữ nếu không ta sẽ chết.”

“A”

Long Tuyết đỏ mặt, đinh từ chối nhưng nhìn hắn đau khổi hi sinh vì mình nàng không thể nào bỏ mặt hắn được, hơn nữa nàng trong tim luôn có một cảm giác vi diệu với hắn. Khẽ cắn môi.

“Được...”

Sau đó ….anh em đợi chương kế đi.

Nhấn Mở Bình Luận