Ta Minh Hôn Với Tú Tài Đã Chết
16
Sáng sớm hôm sau, có hai cung nữ tới Vĩnh Lạc cung, một người tên Thanh Vân, một người tên Tiên Vân. Hai người này có thái độ tốt hơn bất cứ ai ta gặp ngày hôm qua, ít nhất họ cũng dịu dàng với ta.
Họ được chỉ định đến để tắm rửa và thay quần áo cho Hà Tuệ. Bởi vì Hoàng đế muốn triệu tập đại công chúa và đại hoàng tử một mình.
Từ "một mình" được đặc biệt nhấn mạnh.
Ta chính là không hề muốn đi, lũ trẻ đi gặp nhị thúc chúng là chuyện đương nhiên, hiện tại ta cũng không liên quan, nếu đi gặp Hoàng đế mà nói sai điều gì không khéo còn có thể khiến ta không giữ được cái mạng này.
Hôm qua ta đã có một giấc ngủ ngon, và bây giờ đầu óc ta đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Trước hết, có vẻ như Hoàng đế không có ý định thừa nhận ta. Điều này cũng có thể hiểu được, dù sao anh ấy hiện tại cũng đã là Hoàng đế uy nghiêm, muốn mỹ nữ như thế nào liền có mỹ nữ như thế ấy.
Vì giữ gìn danh tiếng mà để một nữ tử quê mùa không gia thế, không đặc biệt ưa nhìn, không biết làm gì khác ngoài thêu thùa trở thành Hoàng hậu, quá thật có chút thiệt thòi.
Nhưng anh ấy cũng ngầm cho phép ta sống trong Vĩnh Lạc cung cùng với Hà Tuệ, rất có thể anh ấy sẽ không thực sự loại bỏ ta nếu không có ai để ý.
Bây giờ ta chỉ có thể cầu mong công chúa và đại hoàng tử của chúng ta hiểu chuyện mà nói vài lời tử tế với nhị thúc của chúng, rồi đợi đến khi ta tự hạ mình xin rời đi, anh sẽ thấy rằng ta ít nhất cũng đã giữ được lòng hiếu thảo với phu nhân và nuôi dạy bọn trẻ của Lương gia, vì thế sẽ cho ta thêm một ít tiền và đưa ta về quê.
Khi công chúa và hoàng tử vẫn còn nhỏ, nên tìm một người mẹ nuôi cho chúng càng sớm càng tốt. Một người xuất thân cao quý, có học thức, sẽ dạy dỗ lũ trẻ tốt hơn, phải không?
Tiên Vân Thanh Vân thấy ta tê liệt như một con cá muối kể từ khi hai anh em Minh Tuệ rời đi, không khỏi hỏi:
“Vương cô nương? Cô nương có cần gì không?”
Ta ngơ ngác nhìn họ, ta cần gì?
Điều ta cần nhất là lời giải thích về kế hoạch tương lai của ta sẽ như thế nào, hoặc liệu có thể cho ta trở về quê nhà hay không, nhưng thân phận hai cô gái này lại không thể đưa ra bất cứ quyết định nào.
Tiên Vân lại hỏi:
“Vương cô nương… Có điều gì sẽ khiến cô nương vui lên không?”
Dưới cái nhìn có phần quyết tâm làm ta vui hơn của bọn họ, ta phải ngồi dậy và nói:
"Em… em có thể lấy cho ta một mảnh vải và ít đồ thêu thùa may vá được không?”
Than ôi, ba ngày không làm việc, để giữ trình độ khi về quê, ta vẫn không thể tụt hậu, ít nhất là những kỹ năng cơ bản này.
Tiên Vân sửng sốt một lúc, nhưng nàng ấy phản ứng lại rất nhanh, sau khi gật đầu đồng ý, nàng liền mang tới cho ta một chiếc giỏ gấm nhỏ có viền vàng, khi ta nhìn vào bên trong, ta như chết lặng.
Trong giỏ có khoảng ba mươi bó chỉ thêu đủ màu sắc xếp thành hàng thẳng tắp, cùng với một số miếng vàng nhỏ và hạt ngọc nhiều màu, trước đây cho dù có tiểu thư nhà giàu nào trong huyện nhờ ta thêu váy, cũng không có đồ quý giá như vậy.
Sau khi thêu xong hai bông hoa, ta nhận thấy Thanh Vân Tiên Vân đang nhìn chằm chằm vào ta.
Ta không nhịn được hỏi:
“Có chuyện gì à?”
Tiên Vân táo bạo và hoạt bát hơn một chút, mím môi cười nói:
“Không ngờ tay nghề thêu thùa của Vương cô nương lại tuyệt vời như vậy, em rất bất ngờ.”
Ta đang giơ mẫu thêu lên cho nàng xem, thì bên ngoài đột nhiên có tiếng động.
Thanh Vân không khỏi cau mày, đi tới cửa hỏi, khi trở lại, vẻ mặt có chút kỳ quái, nói:
“Vương cô nương, các phi tần trong hậu cung đến thăm, cô nương có muốn gặp qua một chút…"
Ta còn chưa kịp nói có muốn gặp hay không thì một giọng nói đã truyền tới:
“Ta là phi tần cao quý của hậu cung này, ai còn không thể gặp?”
Sau đó, những tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, người dẫn đầu là một cô bé ăn mặc lộng lẫy, váy thêu màu xanh da trời, có một đôi mắt phượng đỏ rực, khá động lòng người, theo sau là bảy hoặc tám cô bé có độ tuổi tương đương nhau.
Cô áo xanh đi đầu nhìn thấy ta, tỏ vẻ chán ghét:
"Cô là người vợ mà bệ hạ đã có ở quê? Tại sao cô còn ở trong cung Vĩnh Lạc?”
Ta đoán cô ấy là Hoàng quý phi nên cố gắng mỉm cười:
“Bệ hạ cho ta ở lại.”
Hoàng quý phi không mấy hài lòng, tức giận nói:
"Ngươi nói gì? Ở trước mặt ta… Hậu cung của ta, ngươi phải xưng là "thường dân thê tử"!”
Ta lập tức đổi ý và nói:
“Ta chỉ là một dân nữ, cô đừng lo lắng”.
Không ngờ, Hoàng quý phi lại càng tức giận hơn, tiến lại gần hơn hai bước và hỏi:
"Khi nào cô mới xuất cung?”
Ta thở dài:
“Còn tùy vào ý muốn của bệ hạ.”
Hoàng quý phi tức giận:
"Sao ngươi lại vô liêm sỉ đến như vậy!”
Ta: "Hả?”
Chẳng lẽ giữa ta và những tiểu thư quyền quý thực sự có rào cản giao tiếp? Ta không thể nghĩ ra có điều gì vô liêm sỉ trong câu trả lời vừa rồi của mình.
Vì vậy ta giả vờ khiêm tốn xin lời khuyên:
“Hoàng quý phi, sao dân nữ lại vô liêm sỉ?”
Hoàng phi sắc mặt đỏ bừng, hung ác nói:
“Bệ hạ không để ý đến cô, cô nên biết rõ thân phận của mình, sớm xin rời đi, kẻo làm bệ hạ mất mặt!”
Ta không khỏi lẩm bẩm trong lòng, đây không phải là vấn đề ta có xin rời đi hay không, ta căn bản không thể nhìn thấy Hoàng đế, cũng không biết nên gặp như thế nào.
Nếu ta tùy tiện xông vào Kim Loan điện, rồi nói ra những lời này trước mặt mọi người, chẳng phải sẽ làm Hoàng đế mất mặt sao. Chưa nói sẽ cho ta một ít tiền hay không, thậm chí có thể cứu được cái đầu này về quê hương có lẽ cũng đã là may mắn!
Sự im lặng của ta trong mắt cô ấy dường như giống như ta đang tỏ ra bất mãn, Hoàng quý phi tức giận, nhìn thấy bức tranh thêu trên bàn của ta, cô ấy ném nó xuống đất rồi hét lên:
“Đừng tưởng cô làm những việc này có thể lấy lòng bệ hạ. Bệ hạ có thể ngồi lên ngai vàng, nhưng cô thì không thể là Hoàng hậu được!”
Ta bất lực nhìn cô ta, nói:
“Sở dĩ dân nữ còn ở trong cung là vì đại công chúa không thể rời xa dân nữ. Đại công chúa còn nhỏ, không thể sống thiếu mẹ…"
Lần này trong đám người còn lại truyền đến một thanh âm có phần gay gắt:
“Cô có ý gì? Cô chỉ là dì của hoàng tử và công chúa, còn dám tự nhận mình là mẹ sao?”
Ta nhìn vào đám đông, thấy người lên tiếng là một cô gái mặc váy màu vàng ngỗng, cô ấy rất xinh đẹp nhưng đôi mắt đó khi nhìn qua lại khiến ta cảm thấy khó chịu.
Cô ấy bước tới, ta nhìn trang phục của cô ấy, có vẻ cô ấy có một vị trí không nhỏ trong hậu cung.
Quả nhiên, cô ta ghé vào tai Hoàng quý phi nói:
“Hoàng quý phi, dân nữ này mưu mô như vậy, lại dám lợi dụng công chúa và hoàng tử để áp đảo Hoàng quý phi. Ngang ngược như vậy, nàng nên đánh phạt thật nặng, chính là vả miệng cô ta!”
Tiên Vân nghe vậy lo lắng nói:
"Các vị phi, Vương cô nương tuy rằng không phải người thuộc hậu cung, nhưng Hoàng thượng cũng đã hạ lệnh không được lơ là!”
Cô gái mới lên tiếng kia nghe vậy liền tiến lên tát vào mặt Tiên Vân, mắng:
"Ngươi cho rằng ngươi là ai? Sao dám nói chuyện với chúng ta như thế?!”
Ta bàng hoàng, không ngờ cô ấy lại trực tiếp làm như thế.
Tiên Vân mặt đỏ bừng vì cái tát, không dám lên tiếng nữa, Thanh Vân kéo nàng ấy quỳ xuống nhận lỗi.
Hoàng quý phi tựa hồ bị cái tát này nao núng, vẻ phẫn nộ trên mặt nhạt đi một chút, nhìn Thanh Vân Tiên Vân, có chút không chịu nổi, lại nhìn ta, lắp bắp nói:
“Chỉ là một cái tát thôi, chỉ là... Không cần… Ta đi đây!”
Cô nắm vạt váy đi đến cửa, sau đó đột nhiên dừng lại, ngập ngừng nói:
"Bôi thuốc cho cô ta, đừng để cô ta đi lại với vết hằn trên mặt!”
Nhóm người này đến rồi đi rất nhanh, Tiên Vân Thanh Vân đứng dậy, im lặng.
Ta nhìn sắc mặt Tiên Vân, nghĩ tới ánh mắt sắc bén của những cô bé còn chưa đủ tuổi trưởng thành kia, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, đầu đau nhức, cúi nhặt bản thêu trên mặt đất vừa bị người nào đó cố ý giẫm lên.
Ta nhẹ nhàng nói:
"Thanh Vân, đưa Tiên Vân xuống bôi thuốc đi.”
Ta thực sự không muốn ở lại hậu cung này chút nào.
17
Kể từ khi các phi tần trong hậu cung tới gây chuyện lần trước, trong cung Vĩnh Lạc không có thêm chuyện gì xảy ra.
À đúng rồi, lần trước đại công chúa và đại hoàng tử gặp nhị thúc, ta có nhắc chúng nó nhớ dò xét “quân địch", kết quả là Hà Tuệ hưng phấn rời đi, lại trở về với tâm trạng hoang mang.
Ta kéo con bé lại và hỏi:
“Con có thấy nhị thúc của con không?”
Con bé trông có vẻ choáng váng, chỉ gật đầu liên tục.
Ta kiên nhẫn hỏi:
“Vậy nhị thúc là người như thế nào?”
Hà Tuệ suy nghĩ hồi lâu, rồi mới nghiêm túc nói:
“Thật là một người đẹp trai, rất đẹp trai.”
Thôi được, ta nghĩ con bé không còn nhờ vả được nữa.
Tuy nhiên, kể từ khi chúng đi gặp Hoàng đế, đủ loại bảo vật quý hiếm chảy về Vĩnh Lạc cung như một dòng suối, chẳng hạn như vàng bạc châu báu, bích san hô cao nửa người, ngọc Quan Âm, rồi lại bích ngọc không nhỏ hơn san hô là mấy.…
Ta thậm chí còn nghi ngờ, liệu nhị thúc của lũ trẻ có phải là muốn tiêu sạch ngân khố luôn hay không.
Ngoài ra, mọi thứ từ cơm ăn, quần áo, đến phương tiện đi lại, đều đầy đủ, chưa đầy năm ngày kể từ khi đến đây, Hà Tuệ đã có tám bộ váy mới và mười đôi trâm cài tóc.
Thức ăn còn tinh tế hơn, vây cá mập rồi cả tổ yến.
Hơn nữa, Vĩnh Lạc cung còn có căn bếp riêng, muốn ăn gì cứ gọi, tám đầu bếp trong đó đều thành thạo tất cả các món, khiến khuôn mặt của Hà Tuệ càng ngày càng tròn xoe.
Ta nhìn con bé lờ mờ xuất hiện nọng cằm, thở dài: Ôi trời ơi, trở thành công chúa như vậy sao?
Hà Tuệ đang ăn món thịt lợn nổi tiếng, miệng đầy dầu mỡ, thờ ơ nói:
“Mẹ, nhị thúc rất hài lòng. Mẹ ăn nhiều vào, đừng suy nghĩ nhiều."
Ta trợn mắt: con bé quên luôn việc nó bảo rằng ở đây không thoải mái như ở nhà sao, bây giờ còn vui vẻ mãn nguyện như vậy.
Nhưng dù thế nào đi nữa, nhị thúc của nó có lòng như vậy, tức là anh rất quan tâm đ ến bọn trẻ, ít nhất khi trở thành Hoàng đế như bây giờ rồi, anh cũng sẽ không phải là không đoái hoài rồi mặc kệ bọn nhỏ ở rừng sâu núi non, như ta đã lo sợ.
Vì vậy... ta cũng sẽ không lo lắng gì nhiều nếu ta rời đi.
Ngay lúc ta đang băn khoăn không biết khi nào nên đi gặp Hoàng đế, thì Hoàng đế đã chủ động muốn gặp ta.
Đây là lần đầu tiên Hoàng đế cho gọi ta, Thanh Vân Tiên Vân không dám lơ là, từ khi thái giám tới truyền lệnh, họ bắt đầu thay quần áo cho ta, ta bảo các nàng cứ thả lỏng đi, dù sao Hoàng đế cũng không có ở đây lúc này.
Dù vậy, các nàng ấy vẫn ríu rít hết cả lên chuẩn bị cho ta mọi thứ thật chu toàn, trước khi để ta đi.
Khi ta đến Thư phòng, đã gần đến lúc bữa tối được dọn ra, Hoàng đế vẫn chưa tới, nên ta im lặng, nhìn quanh.
Nhìn cách anh ấy vung tiền cho cung Vĩnh Lạc, ta nghĩ anh ấy chắc hẳn rất hoang phí, không ngờ Thư phòng này lại đơn giản quá mức, đến nỗi có phần tằn tiện.
Ta còn chưa kịp nhìn kỹ hơn thì ngoài cửa đã có thông báo Hoàng đế tới, ta vội vàng quay người quỳ xuống, còn sợ anh sẽ hỏi: “Ngươi là ai?”
May mà anh ấy không hỏi như vậy, mà chỉ bảo ta đứng dậy.
Ta đứng dậy, lén lút nhìn lên, nhìn thấy anh, ta rất sốc.
Anh chàng này về mặt đạo đức mà nói thì không có mấy ấn tượng, nhưng bề ngoài lại thực sự rất đẹp trai, lông mày sắc sảo, đôi mắt sáng như sao, cực kỳ tuấn tú, nhìn từ góc độ nào cũng bắt mắt.
Ta có vẻ hơi ngơ ngác, trong lúc đang tính toán trong đầu xem Hà Minh có đủ gần gũi huyết thống với anh không, và liệu khi lớn lên có trở nên đẹp đẽ như thế này hay không, Hoàng đế ho nhẹ.
Ta vội vàng cúi đầu, anh xua tay nói:
“Ngẩng đầu lên.”
Ta thành thật ngẩng đầu lên, hỏi anh:
“Bệ hạ muốn hỏi thăm tình hình hiện tại của công chúa sao?”
Hoàng đế có vẻ bất đắc dĩ gật đầu.
Vì thế ta thành thật nói:
“Đại công chúa hai ngày nay chạy nhảy khắp nơi, chỉ về ăn tối, cho nên dân nữ cũng không biết nhiều.”
Hoàng đế - chồng ta (sắp trở thành chồng cũ) Lương Nhị lang hơi nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười bất lực và dịu dàng:
“Không sao, con bé nói với ta rằng nó cũng thích chạy nhảy lúc còn ở quê. Nhưng đôi khi để con bé chơi bời linh tinh cũng không tốt, nàng nên quan sát con bé nhiều hơn”.
Ta vội vàng gật đầu:
“Xin vâng lệnh.”
Lương Nhị Lang tựa hồ có chút xấu hổ, anh nghịch nghịch bàn một hồi mới hỏi:
"Nàng không còn gì muốn nói sao?”
Ta nhìn anh một cách ngu ngốc.
Còn gì nữa không?
Ồ!
Ta lập tức hiểu ra, nguyên lai hôm nay Hoàng đế cố ý triệu ta tới nơi đây!
Càng nghĩ càng thấy đúng, Thư phòng không có ai khác, anh sẽ không bị mất mặt, nếu ta nói ra ở đây, chiếu chỉ nhất định sẽ lập tức được viết ra, anh cũng có thể đỡ ta vài câu, dù ta có xấu hổ đến đâu, mọi người đều biết rằng người muốn rời đi là ta, chứ không phải do anh bạc bẽo yêu cầu. Bằng cách này, ai cũng đều giữ được mặt mũi!
Ta không giấu được sự phấn khích, chỉnh lại quần áo, quỳ xuống trước mặt anh, lớn tiếng nói:
“Hoàng thượng anh minh! Một dân nữ quê mùa biết mình th ô tục, lại xuất thân không gia thế ở quê xa. Xin bệ hạ cho dân nữ rời đi.“
Một tiếng bốp vang lên, tách trà trong tay Lương Nhị Lang rơi xuống.
Ta không dám ngẩng đầu lên, nhưng ta biết có vẻ tâm tình anh ấy không được tốt, nên ta vẫn giữ im lặng.
“Đừng quỳ nữa, nàng ngồi xuống đây đi.”
Ta bồn chồn đứng dậy, chớp mắt, ngập ngừng hỏi:
“Bệ hạ?”
Giọng điệu của Lương Nhị Lang có vẻ hơi suy sụp, như bị tổn thương, anh hỏi:
“Vì sao nàng không muốn ở lại trong cung?”
Chẳng lẽ cần phải nói rằng ta không thể hòa hợp với các phi tần của anh sao! Nhưng ta biết ta không có tư cách nói các phi tần vô lý, chỉ đành trả lời:
“Dân nữ là thường dân, là một nữ tử hèn kém ngu dốt, sao có thể ở trong hậu cung được!”
Giọng nói của Lương Nhị Lang càng ngày càng yếu ớt hơn:
"Nàng... đừng nói về mình như vậy… Có phải lòng nàng đã có người khác không?”
Tim ta đập thình thịch, sợ nói ra anh sẽ gọi người đến giết ta, nhưng nếu bây giờ không nói được thì sau này có lẽ ta cũng không nói ra được nữa, nên ta cắn răng:
“Dân nữ… Dân nữ không biết tên anh ta, nhưng anh ta tình cờ có cùng họ với bệ hạ, có thể lúc này anh ta đã là một vị tướng của tân triều. Anh ta nói, bệ hạ đã... từng cứu giúp anh ta.”
Thái độ của Lương Nhị Lang đã khôi phục lại, nhưng một lúc sau anh mới nói:
“Lương Chính Phong? Hổ Tử?”
Ta gật đầu liên tục:
“Anh ấy có bộ râu rậm rạp, năm đó anh ấy rất coi trọng dân nữ, cũng rất có lòng với Hà Tuệ Hà Minh…”
Đang nói, ta phát hiện ánh mắt Lương Nhị Lang nhàn nhạt nhìn ta.
Ta cảm thấy tim đập thình thịch, ta những tưởng nói như thế là đủ rồi, điều này chẳng phải rõ ràng rằng ta không còn hướng về Nhị Lang sao?
Lương Nhị Lang cũng không có bào chữa, mà chỉ như vô tình nói:
“Ta không tiện ra mặt, liền nhờ hắn chiếu cố nàng.”
Ta thở phào nhẹ nhõm:
"Tạ ơn lòng tốt của bệ hạ…"
Lương Nhị Lang nói:
"Có lẽ là như vậy.”
Sau đó chúng ta lại im lặng.
Lương Nhị Lang nhờ người đổi một tách trà, sau đó lại hỏi:
"Vậy... nàng còn gì để nói nữa không?”
Ta nghiến răng nghiến lợi nói:
“Dân nữ… Dân nữ luôn biết đúng sai. Dân nữ thề với trời rằng mình và Lương tướng quân không hề có hành vi quá phận.”
"Chỉ là dân nữ đã lớn tuổi, khi gả vào Lương gia, dân nữ không bao giờ nghĩ rằng mình có thể sống đến ngày hôm nay…"
"Thuyết phục được dư luận để dân nữ ở lại hậu cung đã khó, đức hạnh của dân nữ càng không xứng đáng có địa vị, hơn nữa người bệ hạ thích cũng không thể là một nữ tử quê mùa, bệ hạ chỉ cần đối tốt với đại công chúa, đại hoàng tử là dân nữ có thể yên tâm rồi."
"Cho nên... cho nên dân nữ muốn cầu xin bệ hạ một ân huệ, để dân nữ rời cung.“
Lương Nhị Lang tựa hồ đang cố nín nhịn:
“Thật sự nàng muốn rời cung đến vậy sao?”
Không thì sao! Ta sẽ phải mang thân phận “Vương cô nương" suốt đời, hay ta sẽ trở thành vú nuôi của bọn nhỏ, để rồi bị các phi tần cứ thế mà bắt nạt đây?
Ta gật đầu quyết liệt.
Lần này anh thay đổi thái độ, sờ sờ chóp mũi nói:
"Nhưng Hổ Tử đã xuất ngũ, trở lại quê nhà, nàng rời cung cũng không có người chăm sóc, thì phải làm sao?”
Ta ngu cả người, lo lắng hỏi:
“Làm sao anh ta có thể từ quan?”
Lương Nhị Lang hỏi ngược lại:
“Hắn không thể?”
Ta không thể diễn tả được cảm giác đó như thế nào nữa, chỉ có thể lắc đầu ngơ ngác và lẩm bẩm:
“Anh ta, anh ta có thể... Nhưng dù gì, dân nữ cũng muốn rời cung.”
Lương Nhị Lang tựa hồ có chút lo lắng, nói:
"Không phải ta đã nói với nàng rồi sao, hắn đã…"
Ta lắc đầu nói:
"Nếu dân nữ rời khỏi cung điện, vẫn có thể tự nuôi sống mình. Thay vì ở trong cung làm bệ hạ xấu mặt, xin bệ hạ cho phép dân nữ rời đi.”
Lương Nhị Lang hồi lâu không nói chuyện, cuối cùng mơ hồ nói:
"Ta hiểu rồi… Nàng trở về đi!”
Ta được một tiểu thái giám lễ phép tiễn đi, lúc lên xe ngựa trở về cung Vĩnh Lạc, ta còn đang ngơ ngác, nếu không phải trên tóc đầy trâm ngọc nặng đến nhức cả đầu, ta còn tưởng cuộc gặp gỡ Hoàng đế vừa rồi chỉ là giấc mơ.
Anh ấy vừa để ta đi à?
Mặc dù không nói sẽ thả ta ra khỏi cung, nhưng cũng không yêu cầu ta phải c.hết?
Hay ta không nên c.hết hôm nay, mà sẽ nó vào ngày mai?
Và anh ấy triệu ta đến ngay trước bữa tối, nhưng anh ấy cũng không giữ lại ta cùng ăn?
Chà, ngay cả khi ban đầu anh ấy muốn ở lại ăn tối với ta, thì việc anh ấy không muốn nữa vì ta quá phiền phức, cũng là điều hợp lý…
Tuy nhiên, bất kể hết hôm nay hoặc cả ngày hôm sau nữa, cũng không có tin tức nào truyền đến Vĩnh Lạc cung.
Thế nên ta chỉ biết dựa vào những lời đồn thổi mà Hà Tuệ nghe được khi chạy loanh quanh để giải tỏa nỗi buồn chán.
Theo thông tin của con bé, hiện tại trong hậu cung có chín phi tần, hầu hết đều là nữ nhi nhà các quan lại tiền triều, hoặc là trẻ mồ côi của những thuộc hạ đã khuất của Nhị Lang.
Ta nghe xong, lắc đầu, anh ấy đối xử với trẻ mồ côi của người dưới quyền của mình như phi tần à? Điều này thật quá sai rồi!
Ngoài ra, còn có ba thị thiếp, lần lượt là người của gia tộc Nghi tướng, gia đình thương nhân buôn vàng, và gia đình của tam phẩm Tướng quân Hổ Tử.
Còn có một người khác nữa.
Trải nghiệm cuộc đời cô này rất kịch tính, cô từng là quận chúa của triều đại trước, phụ thân cô là Vương gia, bởi vì cô quá ngoài lề nên bị phớt lờ gia tộc khi kế vị, bị phớt lờ khi gia tộc tan rã, rồi bị phớt lờ khi gia tộc bỏ trốn.
May mắn thay, Lương Nhị Lang đã không phớt lờ cô ấy, với tư cách là thành viên gia tộc cuối cùng còn sống sót của Đại Ngô, để chứng tỏ rằng tân Hoàng đế không phải là một vị vua độc ác, và gia tộc cô trước đó cũng không phạm tội gì, anh chỉ đơn giản dành cho cô ta sự đối xử ưu đãi.
Nhưng tình huống của cô ấy rất khó xử, cho nên cô ta là người có địa vị thấp nhất.
Nghe xong ta không khỏi sờ sờ đầu Hà Tuệ, cái đầu nhỏ xíu lại có thể nhớ được nhiều chuyện như vậy, đừng phá hủy đầu óc của trẻ con chứ!
Con bé nhìn ta như thể ta thật ngốc nghếch và hỏi:
“Mẹ, những người này thật đáng sợ và không tử tế. Nếu mẹ không muốn nghĩ cách đối phó họ, tại sao mẹ không nghĩ đến tìm người có thể đối phó?”
Ôi trời, một ngày nào đó ta sẽ bị Hà Tuệ cười chê mất!
Ta cười, dừng tay lại, thở dài:
“Hà Tuệ, không phải mẹ vô vọng, mà là mẹ nhìn quá rõ ràng. Nhìn thân phận những phi tần mà con nhắc đến, còn thân phận của mẹ là gì?”
Hà Tuệ không thể tin được nói:
"Mẹ là mẹ của con!”
Ta xoa đầu con bé, thần bí nói:
“Hà Tuệ, suy nghĩ của con quá đơn giản. Ta là mẹ của con, không phải vợ của Hoàng đế.”
Hà Tuệ nghiêm túc nói:
“Nhưng mẹ là vợ của nhị thúc.”
Ta lấy ngón tay chọc chọc vào đầu con bé:
“Mẹ là vợ của nhị thúc con, không phải vợ của Hoàng đế. Mẹ đã nghĩ đến chuyện này. Dù sao con cũng đã lớn rồi. Khi con ổn định cuộc sống ở đây, mẹ sẽ xin Hoàng đế cho mẹ có thể được trở về huyện Xuân Dương…”
Nghe vậy, Hà Tuệ ôm chặt lấy cánh tay ta:
"Không! Không! Mẹ, mẹ chỉ có thể ở đây! Mẹ đừng đi đâu!”
Ta nghĩ ở kinh thành cũng tốt, nhưng tốt nhất là nên quên chuyện đó đi, mặc dù những phi tần ta nhìn thấy đều nhỏ nhắn, xinh đẹp và thanh tú, nhưng không ai trong bọn họ có thể dây dưa với ta. Thà chạy thật nhanh, chạy thật xa, ít ra ta còn có nửa cuộc đời để sống bình yên.
Nhưng ta không thể nói điều đó với Hà Tuệ, chỉ có thể âu yếm xoa đầu cún con của nó:
“Được rồi được rồi.”
Hà Tuệ không biết đang nghĩ gì, đột nhiên ngẩng đầu lên cười tinh quái:
“Mẹ đừng lo lắng, con hứa với mẹ một cuộc sống tốt đẹp.”
Rồi sáng sớm hôm sau, trước khi ta mở mắt ra, con bé đã thức dậy trước, tinh thần phấn chấn.
Ta ngơ ngác nhìn bầu trời, Hà Tuệ vừa mới ưỡn cái bụng tròn xoe lên, không hiểu con bé này bị gì mà lại giật tóc ta, nên ta liền ôm con bé vào lòng, đánh yêu lên mông con bé hai cái.
Hà Tuệ che mông và hét lên:
"Mẹ! Mau dậy đi, sư phụ của con sắp tới rồi!”
Ta đột nhiên tỉnh táo:
“Sư phụ? Sư phụ gì?”
Hà Tuệ vui vẻ nhảy xuống giường, vừa nhờ Thanh Vân Tiên Vân buộc tóc cho nó, vừa trả lời ta:
"Tối qua con ăn tối với nhị thúc, con nói con muốn có một sư phụ. Con muốn học võ thuật.”
?
Ta hơi do dự rồi hỏi:
“Anh Hà Minh thì sao? Hà Minh cũng học à?”
Hà Tuệ trợn mắt lắc đầu:
"Anh ấy - anh ấy học chữ với nhị thúc. Anh ấy học trong thư phòng. Con học ở Vĩnh Lạc cung.”
Ta nghĩ, điều này thật không thích hợp, để một người ngoài vào một nơi như hậu cung? Mà ta vẫn còn ở đây?
Nhưng cuối cùng, khi gặp "người ngoài" đó sau bữa sáng, ta gần như nghẹn lời.
Ta lắp bắp hỏi: “Lương, Lương Chính Phong?”
Hà Tuệ hét lên và lao về phía trước:
“Hổ Tử! Chú đến rồi!”
Hổ Tử rất thân mật ôm con bé vào lòng, như cách anh thường làm trong ngôi nhà nhỏ ở huyện Xuân Dương hai năm về trước.
Hà Tuệ dụi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào khuôn mặt đầy râu của anh, rồi nhảy xuống, kéo anh đứng trước mặt ta:
“Mẹ, con giới thiệu với mẹ, đây là sư phụ tương lai của con.”
Ta cảm nhận sâu sắc có điều gì đó khó xử.
Chẳng lẽ anh ấy đã được điều đến Vĩnh Lạc cung sau khi ta trò chuyện với Nhị Lang?
Không quá khả thi.
Vì thế ta ngập ngừng hỏi:
“Con bé đã biết chính là anh đến đây dạy nó à?”
Hà Tuệ và Hổ Tử nhìn nhau, ánh mắt chạm nhau trong giây lát rồi đồng thanh nói:
“Không, con không biết.”
"Ừ, con bé đã biết trước rồi!”
Sau đó họ lại bắt đầu nhìn nhau.
Ta cười lớn:
“Biết hay không biết?”
Hà Tuệ siết chặt tay Hổ Tử, dũng cảm nói:
“Mẹ, chuyện là thế này. Hôm qua con nói với nhị thúc là con muốn học võ, nên nhị thúc… nhị thúc đã chọn một người! Con không biết trước, mãi đến khi gặp chú ấy con mới biết, sáng sớm đã biết, nên mới biết sớm hơn một chút. Phải không chú Hổ Tử?”
? Cái gì mà vừa lằng nhằng vừa vô nghĩa thế này?!
Hổ Tử mê man giật mình, vẻ mặt thẳng thắn, liên tục gật đầu, lại chào Hà Tuệ:
“Công chúa, thứ lỗi.”
Hà Tuệ xua tay:
"Không sao đâu, sư phụ, công chúa tha thứ cho chú.”
Ta gần như kéo tai con bé:
"Con bé này, con đang tìm cái c.hết đấy! Cho dù lúc nào mẹ cũng mắng con nghịch ngợm, con cũng không cần phải đẩy mẹ vào hố lửa đâu, phải không?!”
Hà Tuệ hú lên nấp sau lưng Hổ Tử, người đang hào phóng bảo vệ nó, anh chào ta lần nữa và trầm giọng hỏi:
“Vương cô nương, sao cô lại nói thế?”
Ta nhéo nhéo sống mũi, không biết anh ấy thực sự không hiểu hay giả vờ không hiểu, nên cuối cùng chỉ có thể nói khô khan:
“Bệ hạ, Bệ hạ nói anh đã xuất ngũ và trở lại quê nhà!”
Hổ Tử nói:
“Ta, quả thật là như vậy, nhưng bệ hạ nửa đường lại phái người đi tìm ta, yêu cầu ta trở về làm sư phụ của đại công chúa.”
Ta sửng sốt một lát, ngập ngừng hỏi:
“Bệ hạ cho phép anh đến Vĩnh Lạc cung?”
Hổ Tử cuối cùng cũng nhìn thấy sự lo lắng của ta và nói:
“Cô nương yên tâm, bệ hạ bận rộn muôn việc, sẽ không để tâm đ ến những chuyện tầm thường như thế này.”
Hoàng đế không quan tâm.
Quả thực, mặc dù còn sống, anh ấy cũng chưa bao giờ gửi thư cho gia đình, hậu cung của anh ấy cũng đã đầy người trước khi anh ấy đến đón ta - à, anh phái người đến huyện Xuân Dương không phải để đón ta mà là để đón những đứa trẻ của Lương gia.
Có lẽ trong mắt anh, ta đúng chỉ là một dân nữ th ô tục, ngu dốt, chưa từng gặp mặt qua.
Đương nhiên, thực tế cũng là như vậy, ta với những tiểu cô nương xinh đẹp kia, so với nhau như trên trời dưới đất, không cần phải nói ra, ta cũng biết tự cảm thấy xấu hổ.
Hơn nữa, lúc ta đã thú nhận với anh ấy, anh ấy cũng có vẻ không quan tâm.
Thấy ta im lặng, Hà Tuệ cẩn thận nắm tay ta và hỏi:
"Mẹ, mẹ? Mẹ bị sao vậy?”
Ta ngước lên, kìm nén những giọt nước mắt đang vô duyên vô cớ trào ra, phát hiện Hổ Tử cũng đang lo lắng nhìn ta.
Ta lắc đầu nói:
"Không sao đâu, không sao. Hãy cứ làm những gì hai người cần làm đi.”
18
Hổ Tử chỉ đến Vĩnh Lạc cung ba ngày một lần, thường là vào buổi chiều, và sẽ không rời đi cho đến khi đến giờ giới nghiêm.
Vốn dĩ ta đã lo lắng rằng Thanh Vân Tiên Vân sẽ có thái độ không được tốt khi gặp anh ấy, nhưng ta không ngờ rằng các nàng lại rất hiểu chuyện.
Từ khi biết được thói quen của Hồ Tử, họ luôn bày ra bàn ăn cho ba người.
Thỉnh thoảng Hà Minh cũng tới, dù sao thằng bé cũng là đại hoàng tử, việc học hành rất chặt chẽ, nên không đến được thường xuyên. Nhưng thằng bé luôn hỏi thăm ta mỗi lần ghé qua. Cũng hay xin ý kiến của ta.
Ví dụ:
"Mẹ, mẹ có nghĩ công phu của chú Hổ Tử rất tốt không?”
Ta là nữ tử, ta không biết công phu.
Một ví dụ khác:
"Mẹ, chú Hổ Tử thực ra cũng khá đẹp trai đúng không?”
Ha ha, bộ râu của chú Lương con che cả một bên mặt, làm sao biết có đẹp trai hay không?
Và:
"Mẹ! Thực ra chú Lương cũng khá tài giỏi, văn võ song toàn!”
Ta vá vết thủng trên tay áo, vỗ nhẹ vào vai nhóc con trẻ tuổi này:
“Con hãy học tập chăm chỉ đi, rồi con cũng có văn võ song toàn như chú ấy”.
Hà Minh cuối cùng chỉ bĩu môi rời đi.
Hà Tuệ gần đây cũng rất kỳ lạ, nó nhét tất cả những thứ nhỏ nhỏ nó thích như ngọc trai, những lá vàng và các loại trang sức quý giá khác nhau vào trong tay ta, nói với ta là “Mẹ giữ chúng cho con!”
Ta thầm nghĩ, không phải trong mấy dịp Tết, nó đã cất hết tiền mừng tuổi trong túi và không chịu đưa cho ta sao, bây giờ sao lại hào phóng thế này?
Ngoài ra, nó còn thường xuyên mang mấy đồ vật bên ngoài Vĩnh Lạc cung về, có lần nó mang về vài cuộn giấy, ta hỏi con bé lấy từ đâu, nó kiêu hãnh nói:
“Con đã thắng cược với phi tần kia, và giành được báu vật quý giá nhất của cô ấy.”
Ta mở cuộn giấy ra, thì thấy bốn tấm đều là tranh, Thanh Vân nhận ra và mỉm cười ngay khi nhìn thấy, nàng nói:
“Đây là những bức tranh do chính tay phi tần ấy vẽ.”
Hà Tuệ nghe vậy nhếch môi nói:
"Là cô ấy tự vẽ à? Nó đáng giá bao nhiêu chứ? Than ôi, tại sao cô ấy lại lừa con như vậy?”
Ta thẳng mặt nói:
“Những phi tần đó không có đắc tội con, vậy tại sao con lại đắc tội người ta? Chẳng lẽ thứ quý giá nhất phải là tiền bạc sao? Lập tức trả lại! Sau này đừng như vậy nữa!”
Hà Tuệ cuối cùng cũng phụng phịu rời đi.
Nhưng ngoài những chuyện này ra, con bé rất nghiêm túc trong việc học võ, ta vốn tưởng rằng nó chỉ muốn làm điều gì mới lạ, vài ngày sau liền sẽ bỏ cuộc thôi, không ngờ nó vẫn có thể kiên trì đến tận bây giờ.
Ban đầu, con bé thậm chí không thể cưỡi trên một con ngựa, bây giờ nó cũng đã có thể thực hiện một số thủ thuật trông có vẻ ra gì.
Hổ Tử cũng rất nghiêm khắc với nó, đánh phạt nó là thật, ta xót con bé, đến tối c ởi quần áo con bé, thấy để lại vết bầm tím khắp người.
Nó cười toe toét, nói rằng điều đó không quan trọng, nên ngày hôm sau ta chỉ biết trừng mắt nhìn sự phụ của nó.
Hổ Tử cuối cùng cũng nhận ra ta không bình thường, nên trong khi Hà Tuệ tập đá chân vào bó cỏ khô, anh lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh ta, nhẹ nhàng hỏi:
“Cô nương có vẻ không hài lòng với ta…”
Ta bị anh làm cho giật mình, suýt chút nữa bị kim thêu đâm vào tay, tức giận nói:
“Ta không dám bất mãn với Tướng quân.”
Hổ Tử xấu hổ, nhỏ giọng hỏi:
“Là vì ta quá nghiêm khắc với đại công chúa sao?”
Ta liếc nhìn Hà Tuệ đang đổ mồ hôi đầm đìa, thở dài:
“Thầy nghiêm khắc sinh ra đệ tử giỏi, anh nên như vậy đi.”
Sau khi nghe xong, Hổ Tử ngồi lại gần hơn:
"Vậy, cô có buồn vì chưa lên ngôi Hoàng hậu không?”
Ta bình tĩnh nói:
“Hoàng đế có lựa chọn của riêng của mình. Ta, một tiểu nữ nhân, sao có thể dám bàn đến chuyện Hoàng đế có phong hậu hay không? Hơn nữa, cũng không đến lượt ta làm Hoàng hậu, ta chỉ muốn không phải ở đây rồi c.hết đi trong lặng lẽ.”
Hồ Tử bất mãn nói:
“Cô nương là thê tử của Hoàng đế, sao lại không đến phiên cô nương? Cô nương cũng đã báo hiếu với Thái hậu, cô nương đừng coi thường mình.”
Ta mất một lúc để suy nghĩ xem Thái hậu là ai.
Thế đấy, một nam tử có tham vọng là điều tốt, nhưng nếu anh ta quá tham vọng thì lại thành ra hơi tệ, ngay cả phụ mẫu cũng đã được thăng cấp, điều này khiến ta có chút khó nhận ra. Ta không khỏi cười lạnh, lắc đầu, không nói nhiều.
Hổ Tử im lặng một lúc, cuối cùng anh khó khăn hỏi:
"Vậy… cô nương năm đó… Cũng không hài lòng với ta à?”
Ta ngậm chặt miệng, chăm chú phác họa họa tiết bằng kim chỉ trên tấm vải.
Thấy ta không lên tiếng, Hổ Tử coi đó là sự thừa nhận, hoảng hốt cãi lại:
“Cô nương, nghe ta nói, ta không cố ý, thật sự là…”
Anh dịu giọng nói:
“Thật sự, lúc đó ta không biết liệu mình có thể còn sống sót hay không. Ta tham gia quân nổi loạn không màng suy nghĩ gì, nếu nổi loạn bất thành, ta sẽ bị chặt đầu. Cho dù có thành công, thì cũng có thể ta lúc đó cũng không còn sống sót nữa rồi…”
Sao ta lại không biết điều đó chứ?
Nhất thời, trong lòng ta có chút cảm giác lẫn lộn, ta hít sâu hai hơi để bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi:
“Nào, vì anh đã nói đến chuyện này, đừng giả vờ nữa. Ta nghĩ chắc chắn Hoàng đế bệ hạ đã nói với anh những gì ta đã nói ở phủ Thượng thư vài ngày trước, phải không?”
Hổ Tử như bị mắc kẹt:
"Cái gì... cái gì?”
Ta chán nản nhìn anh, băn khoăn không biết có nên nói lại lời mình đã nói ngày hôm đó hay không. Nói với người khác là một chuyện, nhưng nói với người có liên quan lại là một chuyện khác!
Hổ Tử đột nhiên kêu lên:
"Ôi! Ôi! Ta nhớ ra rồi, cô nương nói cô nương có lòng với ta…"
Ta đỏ mặt.
Nói với người khác là một chuyện, nói với người trong cuộc lại là một chuyện khác, nghe người trong cuộc nói lại càng là vấn đề hơn!
Hổ Tử nhìn ta cười nói:
“Hoàng đế không chỉ nói cho ta biết, còn hỏi ta nghĩ gì.”
Mặt ta nóng bừng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu:
“Vậy anh nghĩ thế nào?”
Hồ Tử cười nói:
“Ta rất vui.”
Giọng nói của anh càng ngày càng gần, không giống những gì ta từng nghe trước đó, trầm thấp và nhẹ nhàng:
"Bảo Cát, nếu cô hỏi ta nghĩ gì, ta muốn cô…"
Ta vội ngăn anh ta lại:
“Lương Tướng quân! Ta hình như nghe thấy Hà Tuệ đang hét lên, nhanh lên nhìn xem!”
Nói xong, ta không quan tâm đ ến phản ứng của anh ấy, vội vàng đứng dậy chạy đến chỗ Hà Tuệ. Hổ Tử phải một lúc lâu mới bừng tỉnh, rồi đuổi kịp, nhưng Hà Tuệ chỉ vẫn đang tập đá vào cọc cỏ khô, khi nhìn thấy hai chúng ta, nó giật mình hỏi:
"Mẹ, chú Hổ Tử, hai người đang làm gì vậy?”
Ta bắt đầu lắp bắp:
“Mẹ nghe thấy con la hét ở đây, tưởng con đã xảy ra chuyện gì”.
Con bé vẻ mặt nghi ngờ:
“Con có thể xảy ra chuyện gì? Mẹ, mẹ nghe nhầm rồi, nhưng chú Hổ Tử sẽ không bao giờ nghe nhầm…”
Ta hét lên:
“Chú ấy cũng nghe nhầm rồi!”
Con bé rời mắt khỏi khuôn mặt của chúng ta, đột nhiên hỏi:
"Mẹ có sao không? Mặt mẹ đỏ quá, đỏ như mông khỉ.”
Hổ Tử cười lớn.
Ta run rẩy nói:
“Nắng, nắng nóng quá rồi.”
Hà Tuệ nghe vậy ân cần hơn, vội vàng nói:
“Vậy mẹ với chú Hổ Tử vào phòng nghỉ ngơi đi, con sẽ bảo Thanh Vân làm cho hai người hai bát nước đá bông tuyết!”
Ta không khỏi mắng nó:
“Ta là mẹ con, hay chú ấy là mẹ con? Chú ấy ở đây lâu rồi, có chuyện gì nghiêm trọng không? Chú ấy vẫn là sư phụ con đó! Làm sao có lý do gì để trốn học sinh mà đi tránh nắng cơ chứ?! Chú ấy không được phép vào nhà!”
Hà Tuệ bị ta làm cho choáng váng, chớp mắt, sau đó vẻ mặt nghiêm nghị nói:
“Nếu không để chú ấy vào nhà thì thôi vậy. Mẹ ơi, đừng hung dữ như vậy, thật giống như mấy phi tần cao quý kia...”
Hổ Tử tò mò hỏi:
“Các vị phi tần rất hung dữ sao?”
Hà Tuệ nhảy cẫng lên, bắt chước mấy động tác kia:
“Như thế này, như thế này! Ngày đầu tiên mẹ con con đến đây. Ý họ là… phô trương sức mạnh, đúng vậy, phô trương sức mạnh.”
"Lại còn có thêm một vị phi tần vẻ mặt đanh đá, cũng rất xấu tính, thậm chí còn tát vào mặt Tiên Vân.”
Hổ Tử có vẻ hơi kinh ngạc:
“Hung dữ đến vậy sao?”
Hà Tuệ thở dài một hơi, dường như cố ý nói cho ta:
“Đúng vậy, mẹ không có quyền lực, bây giờ con cũng chẳng biết làm gì, con sợ họ cũng sẽ tàn nhẫn với con!”
Ta không còn nghe thấy con bé nói gì, chỉ thấy lòng mình chùng xuống, chạy về phía sân sau như đang chạy trốn.
19
Cô Thu cuối cùng cũng đến gặp ta.
Nói đến đây, nàng thật sự đã khổ tận cam lai, không những được giải quyết ân oán của người chồng quá cố, còn được phong làm Quận chúa, có cung điện Quận chúa của riêng mình.
Tấm bảng được chính Hoàng đế viết lên bốn chữ " Dũng Cảm Trung Thành", vì vậy nàng còn được gọi đùa là tiểu công chúa.
Nàng đương nhiên không quan tâm, chỉ cần không tuỳ tiện ban hôn cho nàng, giúp nàng có thể minh oan cho sự bất công của người chồng đã mất, nàng liền sẽ vui vẻ.
Vừa đến, nàng đã ôm Hà Tuệ, hôn con bé mấy lần, không ngừng khen con bé càng lớn lên càng xinh đẹp, nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của ta, nàng ngồi đối diện hỏi:
“Bảo Cát, sao vậy?”
Ta uể oải nói:
“Ta đã ở trong Vĩnh Lạc cũng gần nửa tháng, cũng không thấy có ý chỉ gì, ta cảm thấy bất an.”
Nàng nhướng mày hỏi:
"Đúng vậy, cô còn chưa được phong vị Hoàng hậu.”
Ta thở dài:
“Có phong hay không phong không phải là vấn đề. Ta không muốn làm Hoàng hậu. Dù sao ta và bệ hạ cũng chưa thực sự kết hôn. Khi đó chúng ta chỉ bàn đến một cuộc minh hôn. Anh ấy chắc chắn sẽ thấy rằng như vậy thật xui xẻo.”
"Ta chỉ nghĩ sẽ trở về quê nhà sau khi hai đứa Hà Tuệ Hà Minh ổn định cuộc sống. Nhưng bệ hạ cũng không nói rõ ràng về điều đó. Thực sự là...”
Cô Thu cũng thở dài, bất đắc dĩ nói:
“Nếu cô nghĩ như vậy thì cũng có cách khác. Bệ hạ thấy cô đã nuôi dưỡng đại công chúa và đại hoàng tử chu toàn, tiền bạc cho cô quay về sẽ là tất yếu.”
Cuối cùng ta cũng mỉm cười và nói:
"Đúng vậy, Thu Cát Đường đã một tháng không mở cửa, anh ấy cũng nên trả cho ta một ít tiền.”
Hà Tuệ bước đến gần ta, bóc một quả cam cho cô Thu và nhét nó vào tay nàng. Nàng ăn quả cam đó, hai mắt sáng lên, đột nhiên đổi ý nói:
"Bảo Cát, nhưng... đại công chúa và đại hoàng tử đều ở lại trong cung, thật sự yên tâm sao?”
Ta liếc nhìn Hà Tuệ, cảm thấy chủ đề này không phù hợp với đầu óc của trẻ con, muốn Thanh Vân đưa con bé đi ra ngoài nhưng cũng lại không muốn con bé lại chạy nhảy linh tinh.
Không thể tránh được con bé, ta đành phải suy nghĩ kỹ, cẩn thận nói:
“Nhị thúc của bọn trẻ là Hoàng đế... cơm ăn áo mặc, cả việc học hành, hẳn là không cần phải lo lắng đâu.”
Hà Tuệ và cô Thu đều lắc đầu.
Cô Thu nghiêm túc nói:
“Đại công chúa chẳng qua chỉ gọi Hoàng đế là nhị thúc mà thôi, bệ hạ sủng ái nó lúc này, vì nó còn là một đứa nhỏ ngây thơ ngốc nghếch.”
"Còn đối với đại hoàng tử, phải làm sao bây giờ? Hà Minh không phải là con ruột của bệ hạ. Cho dù là bệ hạ bây giờ đã nhận nó là đại hoàng tử, cũng sẽ tìm mẹ nuôi cho nó, nhưng đến lúc bệ hạ có con riêng và cũng là một hoàng tử, bệ hạ chẳng phải sẽ thiên vị con mình hơn sao?”
Ta mở miệng muốn nói: Không, ta tin tưởng nhị thúc của chúng, ta cảm thấy Lương Nhị Lang rất tình cảm và chính trực.
Cô Thu dường như cũng nhìn thấu điều ta muốn nói:
“Cô có thể chắc chắn rằng mẹ nuôi của đại hoàng tử sẽ không lo lắng khi cô ta có con riêng với bệ hạ không?”
Ta đã bị sốc.
Thứ lỗi cho ta nông cạn, trình độ ta thật sự không có nghĩ đến bước này, ta chỉ cho rằng nhị thúc bọn nhỏ đã trở thành Hoàng đế, cuộc sống của bọn nhỏ sao có thể không tốt hơn?
Hà Tuệ lắc đầu nói:
“Mẹ, mấy ngày trước con lẻn vào Thư phòng gặp anh Hà Minh, sư phó của anh ấy cho anh ấy đọc sách về con ruột và con nuôi.”
Cô Thu nhìn ta với ánh mắt “Nhìn xem ta nói có đúng không”.
Hà Tuệ nói thêm:
“Anh Hà Minh có chút mất tập trung, sư phó nói được vài câu liền đánh vào tay anh ấy”.
Ta cau mày hỏi:
"Chuyện xảy ra khi nào? Sao con không nói cho mẹ biết… Con cũng không nói với nhị thúc của con sao?”
Hà Tuệ nhìn ta với ánh mắt tủi thân:
“Con muốn nói, nhưng anh Hà Minh không cho. Anh ấy nói rằng anh ấy vốn dĩ không phải là đại hoàng tử, nếu đi khiếu nại khắp nơi, sẽ làm khó xử nhị thúc.“
Cô Thu tỏ ra thông cảm, ôm Hà Tuệ, vỗ về con bé và nói:
“Dì thực sự thấy có lỗi với con”.
Hà Minh bị bất công, khiến ta cảm thấy khó chịu, không khỏi tức giận nghĩ: Lương Nhị Lang thật tốt đẹp quá, sao có thể để người khác đối xử với con cháu mình như vậy?!
Cô Thu nghiêm túc nói:
“Cách tốt nhất là Bảo Cát phải làm Hoàng hậu. Dù sao bọn nhỏ cũng gọi cô là mẹ, cô còn là thê tử hợp pháp của Lương Nhị Lang, như vậy sau này bọn nhỏ cũng không phải lo lắng gì nữa.”
Ta chỉ có thể cười một cách cay đắng.
Vấn đề là không biết Nhị Lang đang nghĩ gì!
Ngày hôm sau, Hổ Tử đến Vĩnh Lạc cung dạy võ thuật cho Hà Tuệ như thường lệ, thấy tâm trạng ta không tốt, anh ấy lại bắt đầu đến làm tri kỷ.
Ta tiếc nuối nhìn anh ấy, giọng nói ta nhẹ nhàng:
"Ta không biết mình bị sao nữa.”
Hổ Tử đưa tay ra như là muốn vỗ vai ta an ủi, nhưng duỗi ra nửa chừng lại rút về, do dự hỏi:
“Trong cung lại có người phiền phức cô sao?”
Ta lắc đầu:
"Thanh Vân cùng Tiên Vân đều tốt bụng và có năng lực, từ lần đó các phi tần đến gặp chúng ta, chúng ta cũng chưa gặp lại họ, cũng không có chuyện gì lớn xảy ra.”
Hổ Tử ngừng nói, ngẩng đầu lên ngắm mây cùng ta.
Ta nhìn mây một lúc rồi nói:
“Giá như ta giống như mấy đám mây kia, có thể đi đến bất cứ nơi nào ta muốn”.
Hổ Tử suy nghĩ một chút rồi hỏi:
"Chẳng lẽ... cô muốn rời cung?”
Ta nửa đùa nửa thật:
“Mọi người, ngoại trừ ta và bệ hạ, đều cho rằng ta nên làm Hoàng hậu. Anh nghĩ ta muốn rời đi không?”
Hổ Tử tò mò hỏi:
“Sao cô biết bệ hạ không muốn cô làm Hoàng hậu?”
Ta nhìn anh:
“Anh cũng muốn ta làm Hoàng hậu sao”
Hồ Tử trong nhất thời không biết nên trả lời vấn đề này thế nào, há miệng mở miệng, lại không có lời nào phát ra. Lòng ta thắt lại, biết rằng rất có thể anh sẽ không dám đối đầu với Hoàng đế, nếu đã như vậy tại sao anh còn hỏi ta “chẳng lẽ” hay không?
Ta nhìn bầu trời, có một cảm giác bất bình chưa từng có.
Cha ta muốn gán ta trả hết nợ cờ bạc; phu nhân ta muốn ta chăm sóc Lương gia; cô Thu muốn ở cùng ta vì cô rất cần bạn đồng hành. Không phải ai cũng muốn gắn bó với ta, ta chỉ tình cờ có mặt ở đó vào đúng thời điểm đó.
Bây giờ thậm chí là cả Hổ Tử.
Ta đoán trong lòng anh ấy chắc hẳn cũng có ta một chút, nhưng điều đó cũng không thể so sánh với tương lai của anh. Nếu anh thật sự đắc tội Hoàng đế, rồi vì ta mà mất chức, có thể cả rơi đầu, thì thật sự không đáng.
Ta cười nhạo chính mình vì đã ngộ nhận vị trí của bản thân trong tất cả những chuyện này, và cuối cùng ta nhận ra, mình thật tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn.
Hổ Tử lúc này mới nói:
“Bảo Cát, trong lòng ta thực sự rất thích nàng.”
Ta ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt anh sáng như sao, trong đó không hề có chút giả tạo, anh chỉ nhìn ta rồi nói:
“Ta muốn nàng gả cho ta.”
Ta không khỏi cảm thấy chóp mũi chua xót, cười nhạo anh:
“Huynh muốn làm gì thì làm sao, hiện tại ta đã là vợ của Hoàng đế, trừ khi anh ấy thả ta ra, ta còn không thể rời đi.”
Hổ Tử kiên quyết nói:
“Mặc kệ bệ hạ nghĩ thế nào, nàng nghĩ cái gì mới là quan trọng nhất.”
Ta nghiêm túc nói:
“Vậy ta muốn theo huynh.”
Hổ Tử sững sờ, như bị sét đánh.
Những ý nghĩ xấu xa ngủ yên bấy lâu của ta đột nhiên quay trở lại, ta cười cười chọc vào cánh tay anh, ngọt ngào hỏi:
“Lương huynh, huynh sao vậy?”
Hổ Tử như tỉnh dậy sau một giấc mơ, ngả người ra sau tránh né, suýt cả ngã, mặt đỏ bừng lan ra cả sau tai, lắp bắp điều gì đó.
Ta hỏi không ngừng:
“Huynh nói gì thế? Huynh nói gì cơ”
Hổ Tử trầm ngâm hồi lâu, mới dám thừa nhận:
"Ta nói, nàng tốt nhất nên suy nghĩ thật kỹ!”