Chương 3: 3: Vui Cũng Là Một Ngày Buồn Cũng Là Một Ngày

Xuyên Sách Cuộc Sống Vợ Chồng Nuôi Con Hằng Ngày Ở 70

Những điều phía trên chính là đoạn giới thiệu về Lâm Vi trong nguyên tác.

Lúc mới từ trong mộng tỉnh lại kia, mỗi khi Lâm Vi nghĩ tới đoạn văn này đều rất muốn khóc, đảo không phải bởi vì cảm động, mà là bị dọa.

Mặc cho ai mà một giấc ngủ dậy biết được bản thân chỉ có một năm để sống, tâm tình đều sẽ không quá tốt đẹp.

Nhưng ba ngày qua đi, cô đã bình tĩnh lại rồi.

Tuy giấc mộng này thoạt nhìn thực chân thật, nhưng trên thực tế thật giả không biết, dù sao Lâm Vi cảm thấy đoạn nội dung miêu tả về cô trong tiểu thuyết có sự sai lầm, một năm kế tiếp cô cùng Tông Thiệu có thể có yêu nhau bao nhiêu thì cô không biết, ít nhất kết hôn đến bây giờ đã bốn năm, cô không cảm thấy vợ chồng bọn họ có bao nhiêu ân ái.

Thứ hai nếu mộng là thật sự, cô thật sự không sống được bao lâu, Lâm Vi cảm thấy nếu ông trời để cô biết trước thiên cơ, vậy về sau cô chưa chắc đã tìm không được cơ hội nghịch thiên sửa mệnh để sống sót.

Vui vẻ cũng là một ngày, kinh sợ khổ sở cũng là một ngày, nếu phải chết, cô cũng hy vọng chính mình để lại cho bọn nhỏ những hồi ức vui vẻ cuối cùng.

Chỉ là lý trí suy nghĩ như vậy, nhưng cảm xúc khiến Lâm Vi rất khó để vui vẻ.

Thấy cô ăn lại bắt đầu thở dài, Tông Thiệu mở miệng nói: “Đồ ăn trên thuyền hữu hạn, chờ ngày mai rời thuyền thì tốt rồi.

”Lâm Vi phục hồi tinh thần lại, biết Tông Thiệu hiểu lầm, lắc đầu nói: “Em không phải thở dài vì cái này.

”“Vậy là vì cái gì?”Tuy rằng Lâm Vi rất muốn tìm người thương lượng vì sao bản thân lại có thể mơ giấc mơ kia, nhưng ngẫm lại thì cô lại không biết nói từ đâu, chủ yếu là việc này quá ly kỳ, cô vì này thở ngắn than dài mà nhìn có vẻ quá ngốc.

Vì thế sau khi cô nuốt xuống cháo trong miệng liền nói: “Không có gì, chính là ở trên thuyền lâu rồi có điểm khó chịu, mấy giờ ngày mai thì chúng ta đến?”“Chắc tầm hai ba giờ chiều.

”“Chỗ chúng ta ở cách bến tàu xa không?”“Đi đường tầm mười phút là tới,” Tông Thiệu nhớ tới tốc độ đi đường của Lâm Vi, tạm dừng một lát nói, “Phải mang theo hai đứa nhỏ nữa nên có lẽ sẽ chậm một chút, phỏng chừng phải mất hơn nửa giờ.

”Nhớ tới con trai có đôi chân ngắn nhỏ nhà mình, Lâm Vi gật đầu: “Vậy cũng không xa.

”Hiển nhiên, Lâm Vi cũng không có lĩnh ngộ được sự uyển chuyển của Tông Thiệu, đảo không phải cô không tự giác, mà là cô chưa từng cảm thấy chính mình đi đường chậm.

Tuy rằng cô đi đường không nhanh như Tông Thiệu, nhưng rốt cuộc thân cao kém ở chỗ này, cô đi làm cũng sẽ giống khi đi chơi, đều là đi được nhanh nhất có thể.

.

Nhấn Mở Bình Luận