Chương 49: Ai nói nữ nhân không bằng nam nhân

Y Đạo Quan Đồ

Moị người xung quanh đều cảm nhận được cảm xúc biến hoá của Trương Dương, sau khi Hải Lan rời khỏi, Trương Dương mới ý thức được địa vị trọng yếu của nàng trong lòng hắn. Đúng là chỉ khi mất đi người ta mới ý thức được tình cảm đã khắc sau đến như thế nào.

Xem ra là Hải Lam muốn quyết tâm chặt đứt tất cả những mối liên hệ cùng với Trương Dương, từ trước khi nàng đi Đông Giang cũng không có gọi điện cho Trương Dương. Lúc hắn gọi điẹn cũng không thèm nghe mà chỉ để lại một phongthư, nàng nói đã không cần thiết nghe điện nữa rồi. Chuyện này là Trương Dương nghe NGưu Văn Cường kể lại, nguyên bản là Ngưu Văn Cường này có đưa tiễn Hải Lan lúc nàng rời đi.

Trương Dương hiện tại thường xuyên nghĩ đến một câu nói đó là cuộc sống vẫn tiếp tục, có một câu nữa là còn mặt trời thì còn cây cỏ. Lấy tài hoa Trương đại quan nhân ta đây chả nhẽ sợ không tìm thấy nữ nhân tốt sao? Lời nói tuy là vậy, nhưng trong lòng không khỏi giấy lên một cỗ xót xa cùng cảm giác mất mát.

Triệu Tân Hồng tái khám cũng đã có kết quả, khiến cho tất cả mọi người phải kinh ngạc đó là nguyên bản căn bệnh của nàng cư nhiên lại biến mất một cách thần kì. Hết thảy những chuyên gia, bác sỹ chữa bệnh cho nàng đều cho rằng đây thực sự là một kỳ tích, một điều thần kì. Duy chỉ có Triệu Tân Hồng là rõ ràng chuyện này đối với kỳ tích không hề có quan hệ gì, đây là do Trương chủ nhiệm thâm tàng bất trắc xuất thủ chữa trị.

Khám lại xong xuối rồi, Triệu Tân Hồng trước tiên hẹn gặp Trương Dương, đưa kết quả khám bệnh cho hắn.

Trương Dương cũng không có xem mà đẩy trả lại nàng, hắn cười nói: “Tỷ à! Khỏi rồi đúng không?”

Triệu Tần Hồng gật đầu: “Bệnh đã biến chuyển rất nhiều, hiện tại tinh thần cũng khôi phục tốt.” Từ sắc mặt hồng nhuận của nàng cũng có thể nhìn ra thân thể nàng ta đang phục hồi rất nhanh. Việc thái độ của Trương Dương chẳng thèm quan tâm khiến cho Triệu Tân Hồng càng cảm thấy kinh ngạc, xem ra tiểu tử này biết chắc chắn rằng hắn chữa cho nàng sẽ khỏi. Thực sự là rất có bản lĩnh a.

Triệu Tân Hồng là một nữ nhân hết sức nhạy bén. Sau khi căn bệnh tiêu thất, việc nàng nghĩ đầu tiên chính là bài thuốc này thực sự thần kì, nó có thể chính là cơ hội làm ăn cực lớn. Giả như nếu như Trương Dương bằng lòng, chỉ cần riêng cái phương thuốc này cũng có thể đổi lấy vô số tài phú rồi. Nàng khéo léo đem ý tức của mình nói ra cho Trương Dương nghe.

Trương Dương nghe xong không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Triệu Tân Hồng. Triệu Tân Hồng nhạy cảm cảm nhận được chút vẻ khinh thường trong đó, mặt nàng không khỏi đỏ lên: “Tiểu Trương a! Ta chỉ là kiến nghị với ngươi một chút thôi. Giả như phương thuốc này có thể được ngiên cứu chế tạp thành công. Không những có thể tạo phúc cho nhân loại, mà giá trị về mặt kinh tế đưa đến cũng không phải là nhỏ.”

Trương Dương thấp giọng nói: “Giả như thực sự ta muốn kiếm tiền thì hà tất phải ở lại Xuân Dương. Hơn nữa ta có thể nói rằng, mỗi phương thuốc đưa ra còn phải nhẵm vào tuỳ từng cá nhân, phương thuốc dưa cho ngươi không chắc đã có thể áp dụng với người khác. Hơn nữa xơ xẩy có thể ảnh hưởng tới tính mạng đó. Triệu tỉ, ta xem chừng ngươi bỏ ý định này trong đầu đi.”

Triệu Tân Hồng thấy Trương Dương không muốn cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua cái ý tưởng này. Nàng thấp giọng nói: “Chuyện lần trước ngươi nhờ ta, ta đã nói với lão Tống. Danh ngạch của trường đại học sư phạm Đông Giang hẳn là không có bất luận chút vấn đề gì.”

Trương Dương lộ vẻ ứng ý tươi cười, đại học sư phạm Đông Giang thuộc về dạng trường chính quy hạng nhất rồi. Kể cả cứ cho là Triệu Tĩnh lúc thi đạt được kết quả tốt nhất theo sức học của nó thì vào cao đằng cũng chưa nắm chắc, kết quả như vậy khiến cho Trương Dương thập phần thoả mãn, hắn gật đầu nói: “Cảm tạ Triệu tỷ! Lúc nào rảnh rỗi an bài một chút, ta mời hai anh chị dùng bữa.”

Triệu Tân Hồng lắc đầu: “Hắn là người không thích uống rượu, hay là thôi đi vậy. Kì thực danh ngạch học sinh lần này cũng rất căng. Dựa theo danh nghạch chuẩn thì nguyên bản thuộc về một người tên là Trần Tuyết, nhưng nữ hài tử này xem chừng cũng có ngạo khí lắm a, cư nhiên cự tuyệt được cử đi học.”

Trương Dương mỉm cười, không ngờ lần này Trần Tuyết lại gián tiếp giúp Triệu TĨnh rồi. Hắn cùng Triệu tân Hồng nói chuyện vài câu, sau đó xem lại mhạc cho nàng, điều chỉnh một chút về phương thuốc, sau đó mới cào từ rời đi.

Vừa đi ra khỏi quán café thì nhận ngay được điện thoại của Lý Trường Vũ. Hắn nói Tô lão thái lại tái phát bệnh, gọi Trương Dương tới Vi Viên xem bệnh cho bà. Trương Dương vốn cũng biết Tô lão thái mắc chứng bệnh đau nửa đầu, nhưng lại rất ghét đi bênh viện hay khám bác sĩ. Hơn nữa lần trước Trương Dương cũng có khám sơ qua cho Tô lão thái, chính vì thế nên khi người có chút bất ổn, bà và Lý Trương Vũ cũng chỉ nghĩ tới một người duy nhất đó là Trương Dương- Trương đại thần y đây.

Trương Dương trực tiếp lái xe đi tới Vi Viên. Tô lão thái vừa mới từ quê ra, ở quê dù sao sinh hoạt cũng đơn sơ, hơn nữa hai ngày trước còn bị nhiễm phong hàn. Trên đường về đây đã bắt đầu không được khoẻ, người có hơi sốt lên. Trương Dương sau khi xem xong cho bà thấy cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, liên kê một toa thuốc đea cho Lưu hải Đào đi mua.

Lý Trường Vũ cũng cần thận để ý tới Trương Dương, hắn thấp giọng nói: “Ngươi lên làm phó chủ nhiệm sở đầu tư & thương mại vài ngày. Trông cũng ra dáng lắm rồi nhỉ.”

Trương Dương biết là hắn hảo tâm nhắc nhở, liền cười nói: “Xe này là ta mua một chiếc xe cũ thôi, là Triệu Tân Vĩ bên sát hạch kiếm giúp cho ta.”

Lý Trường Vũ hút một hơi thuốc rồi nói: “Có những thời điểm, như vậy vị tất đã là tốt!”

Trương Dương không hiểu đứng nhìn hắn.

Lý Trường Vũ thấy vậy biết là hắn không rõ, lúc này mới chỉ điểm cho hắn một câu: “Dù sao cũng không có quy định cán bộ quốc gia không được mượn xe công tác.”

Trương DƯơng lúc này mới hiểu được ý tứ Lý Trường Vũ, không khỏi cười ha hả. Nguyên bản là Triệu Tân Vĩ muốn tặng không cho hắn, thế nhưng hắn thì không muốn thiếu người ta một món nhân tình lớn, cho nên mới trả tiền. Nghe qua lời Lý Trường Vũ nói, hắn mới cảm thấy trả tiền như vậy thật có chút giấu đầu hở đuôi.

Lý Trường Vũ sau nửa tháng nữa sẽ tới Giang Thành nhậm chức mới, tiếp nhận vị trí huyện uỷ bí thư của hắn để lại chính là chủ tịch huyện Dương Thủ Nghĩa, cho nên chuyện bàn giao công tác cũng sẽ đơn giản nhẹ nhàng đi rất nhiều. Chân chính khiến cho Lý Trường Vũ không yên lòng chính là vị tẩu tử này, Tô lão thái nhất mực quyết định ở lại Xuân Dương, Lý Trường Vũ cũng chỉ có thể đồng ý với bà chị, chuyện đưa tới Giang Thành đành để sau này rồi nói. Nhưng với tuổi tác và sức khoẻ của Tô lão thái mà nói, để bà sống lại tại đây một mình thì hắn quả thật rất không yên tâm. Sức khoẻ cũng đâu còn khoẻ như trước nữa, mao bệnh rồi ai chăm sóc? Cho nên Lý Trường Vũ đang có ý định thuê một người làm đến đây giúp việc và coi sóc cho Tô lão Thái.

Hắn vừa nói với Trương Dương thì Trương Dương lập tức nảy ra ý định. Mẫu thân Từ Lập Hoa của hắn dù sao cũng không có việc gì, chỉ là ở nhà cơm nước dọn dẹp, hơn nữa ở cái nhà của thằng già Triệu Sinh Thiết ấy thì cũng chỉ có chịu khổ mà thôi. Tô lão thái ở đây cũng là người nhận hậu tình cảm, binh thường mẹ mình ở đây coi như bầu bạn với bà, lúc có bệnh thì chăm sóc hẳn là không có vấn đề gì. Trương Dương đem ý định của mình nói ra, Lý Trường Vũ lập tức biểu thị sự đồng ý.

Nói hết chuyện cá nhân và gia đình, chủ đề câu chuyện tự nhiên là xoay đến vấn đề công tác. An lão tiên sinh cải trang vi hành khắp các nơi tại Giang Thành dù sao lãnh đạo các cấp tại đây cũng đã cảm thấy được. Nhưng dù sao chuyện này vẫn khiến cho Lý Trường Vũ cảm thấy có phần bị động.

Trương Dương nghe ra trong lời Lý Trường Vũ có chút bực tức cho nên không có thừa nhận rằng mình đã sớm biết chuyện này, hắn mỉm cười nói: “Kì thực An lão tiên sinh làm vậy cũng bình thường, bất quá ngươi ngẫm lại mà xem, người ta là đem tiền tới đây đầu tư, nếu như là bản thân ngươi, ngươi có tới xem xét tình hình thực tế không? Hay chả nhẽ là cứ ngồi một chỗ nghe quảng cáo thế nọ thế kia rồi vung tiền ra. Dù sao thì cũng chỉ cần lão chịu bỏ tiền ra đầu tư, thì ngài phó thị trưởng Giang Thành cũng được không ít lợi a!” Trương Dương vừa nói vừa quan sát sắc mặt Lý Trường Vũ.

Lý Trường Vũ cười nói: “Ngươi a! Thanh niên tuổi trẻ, An lão tiên sinh là nhân sĩ xuất thân từ Xuân Dương, trước đây chúng ta làm bao nhiêu công tác như vậy cũng chỉ là để lôi kéo đầu tư về. Ánh mắt và ý chí của người đầu tư cũng quan trọng, nhưng then chốt lại là nằm ở sức ảnh hưởng và tính lôi kéo của địa phương.”

Trương Dương nghe vậy lập tức minh bạch, điều Lý Trường Vũ thực sự quan tâm không phải là An lão tiên sinh kia đầu tư ra sao, mà hắn chỉ cần An lão đầu tư. Đây chính là hăn lợi An lão tiên sinh làm con bài tẩy, ngày sau kể cả có tới Giang thành rồi, nhưng chỉ cần An lão tiên sinh đầu tư, hắn vẫn có thể đem cái công tác quản lý ấy đổ lên đầu mình. Đây gọi là cướp công cyả người khác rất khéo léo a.

Trương Dương thấp giọng nói: “An lão tiên sinh kia ý tứ rất rõ ràng, trừ phi có nguyên nhân đặc thù chứ ngoại giới bình thường rất ít có khả năng tác động tới hắn.

Lý Trường Vũ nhge lời Trương Dương nói không khỏi cảm thấy có chút nhạy cảm, hắn liếc mắt nhìn Trương Dương nói: “Ngươi gặp qua An lão tiên sinh rồi sao?”

Trương Dương tự đáy lòng sinh ra một loại cảm giác kính nể. Con mẹ nó chứ, cái này gọi là khứu giác chính trị sao? Lão tử đây là hai kiếp làm người rồi a. Nhưng xem chừng vấn đề này đem so với Lý Trường Vũ thì vô pháp đánh đồng.

Trương Dương gật đầu, sau đó mới đem truyện tình lần trước An Chí Viễn tiên sinh trở về tìm mộ An đại hồ tử cha lão ra kể lại. Đương nhiên hắn phải tránh nặng tìm nhẹ, thêm thắt và lược gọn để kể lại cho Lý Trường Vũ nghe. Lý Trường Vũ nghe từ đó xong, phân tích lại rút ra hai vấn đề mấu chốt. Thứ nhất là An lão tiên sinh không muốn chính quyền can thiệp vào vấn đề khảo sát tình hình thực tế của lão. Thứ hai là An lão tiên sinh trong toàn bộ quá trình cũng không có ý tứ giấu diếm Trương Dương, thậm chí thân phận và chuyện lão tìm và tu bổ lại phần mộ cha lão là An đại hồ tử cũng đề Trương Dương biết, điều này có thể thấy được rằng lão đối với Trương Dương không như những kẻ bình thường khác, có thể nói Trương Dương tại Xuân Dương, thậm chí là cả Giang Thành là người duy nhất trong chính quyền được lão tin tưởng.

Lý Trường Vũ bỗng nhiên phát hiện ra từ lúc tiểu tử trước mặt mình này trở thành cán bộ quốc gia chính thức, không chỉ suy nghĩ linh hoạt hơn mà vận khí có thể nói là tuyệt hảo. Người ta mơ ước, khao khát được thì chuyện này ngẫu nhiên mà rơi vào đầu hắn, tỷ như đầu tiên là quen biết chính mình, rồi bây giờ là tới cả An lão tiên sinh. Lý Trường Vũ bắt đầu cho rằng thằng nhãi này đúng là được ông trời chiếu cố đặc biệt.

Lý Trường Vũ nói: “Nếu An lão tiên sinh không tích chính quyền can thiệp nhiều, thì chuyện này chúng ta chỉ có thể bảo trì nhịp độ thấp thôi. Còn chuyện tình mộ địa trên Thanh Hà ngươi cứ cố gắng làm cho thật tốt, gặp phải trở ngại gì, cứ trực tiếp báo với ta.”

Trương Dương cười nói: “Chuyện nhỏ! Ta với bí thư chi bộ Thanh Hà là Lưu Truyện Khôi quan hệ rất tốt mà. Được rồi! Lý bí thư này! Giả sử như ta có thể thuyết phục được An lão tiên sinh đầu tư tại Xuân Dương huyện thì…”

Lý Trường Vũ đối với tính cách của thằng nhãi này thì thập phần hiểu rõ, biết là hắn lại da mặt dày đòi thăng quan nữa đây. Biết đối với tiểu tử Trương Dương này, ân uy căn bản là vô dụng, Lý Trường Vũ trầm ngâm nói: “Giả như ngươi có thể thuyết phục An lão tiên sinh đầu tư tại đây, chức phó phòng của ngươi sẽ rất nhanh chóng lại được tăng lên.”

Trương Dương lúc này mới tươi cười thoả mãn.

Lý Trường Vũ lại nói: “Bất quá ta nói trước. Đâu tư cũng có nhiều loại, thấp hơn một nghìn vạn thì coi như không đi.”

Trương Dương ngẩn người một chút, nhưng nghĩ lại Lý Trường Vũ nói cũng là có đạo lý. Dù sao tu bổ mấy cái đền thờ trên núi đó cũng không thể tính là đầu tư được.

Nhưng khiến cho Trương Dương không nghĩ tới là chuyện tình mộ địa vừa mới lọt vào tại lão bí thư Lưu Truyện Khôi thì lão đã kiên quyết phản đối, lão đỏ mặt tai đứng lđên vung tập vỗ xuống mặt bàn cái ‘rầm’ trưng trùng mắt nhìn Trương Dương: “Ngươi nói gì? Muốn đem an đại hồ tử kia tới an táng gần thôn Thanh Hà? Rằng chỗ này phong thuỷ linh khí đẹp? Hừ! Ngươi muốn đem cái tên đại tướng cướp đó đi đâu thì đi, mang tới đây để làm hỏng hết phong thuỷ thôn ta sa?” Lưu Truyện Khôi đầy căm tức nói.

Trương Dương cũng phát cáu, mẹ kiếp nói gì thì nói lão từ cũng là lãnh đạo của ngươi, lão gia hoả nhà ngươi một chút mặt mũi cũng không cho ta. Hắn bắt đầu trở mặt nói: “Lưu bí thư chi bộ, điều ta nói với ngươi không phải là để thương lượng. Điều này là ta thông báo lại quyết định của huyện. An Chí Viễn tiên sinh là khánh quý của huyện. Người ta làm sao có thể vì một cái yêu cầu nho nhỏ của xã ta mà gây khó chịu cho An lão tiên sinh được?”

Lưu Truyện Khôi trừng mắt nói to: “Nhi tử của một tên thổ phỉ tôn quý cái con mẹ gì. Ta nói cho ngươi biết Trương Dương, ngươi muốn giúp hắn tu phần, lên uỷ ban xã mà tu, lên uỷ ban huyện mà tu nhé. Uy phong lắm sao? Muốn đánh nhau tới thôn Thanh Hà tìm ta này.”

Trương Dương cũng bực tức vỗ mặt bàn đứng lên quát: “Lưu Truyện Khôi! Ta cũng nói cho ngương. Thanh Hà thôn này là đất thổ địa, không phải của ta, cũng không phải của ngươi. Đây là đất của nhà nước, của quốc gia. Chính phủ muốn đem làm gì, ngươi muốn quản cũng không được.”

Lưu Truyện Khôi thực sự nổi giận, lão chỉ thẳng vào mặt Trương Dương nói: “Ta nói cái tên tiểu tử nhà ngươi thu của người ta bao nhiêu hả? Vương bát ăn quả cân, quyết tâm nói giúp cho cái đám thổ phỉ ấy à? Con mẹ nó chứ, muốn lập tu phần tại phong khẩu Thanh Hà thôn, lại còn muốn lập đền thờ Tôn nhị nương? Ngươi cho rằng ta dễ bị khi dễn lắm hả? Từ khi đẻ ra ở cái thôn Thanh Hà này ta chưa thấy một ai là người dễ bị khi dễ ở đây cả nhé. Ta nói cho ngươi biết, trừ khi ngươi bước qua xác ta, chứ bằng không, chỉ cần Lưu Truyện Khôi này còn một hơi thở, ta xem kẻ nào dám tới thôn Thanh Hà này kiến phần cho An đại hồ tử.”

Trương Dương tuy rằng cường thế, nhưng cũng không thể xuất thủ với lão bí thư Lưu Truyện Khôi này được. Hơn nữa đây cũng không phải là ý kiến của riêng lão mà còn là ý kiến của hơn trăm thôn dân thôn Thanh hà nữa. Không đến bước cuối cùng, Trương Dương cũng không muốn áp dụng chuyên chính đối với lão bí thư chi bộ kia. Phong uy của lão không phải là hắn chưa từng biết qua, ngay cả một cục trưởng thị cục Kinh Sơn lão cũng không thèm để vào mắt, nói gì đến một chủ nhiệm kế hoạch hoá gia đình như hắn.

Trương Dương lúc này mới nhớ tới Đỗ Vũ Phong cùng lão Lưu Truyện Khôi này có quan hệ rất tốt, xem chừng việc này nhờ hắn đứng ra thì hơn. Đỗ Vũ Phong nghe xong không khỏi cười ầm lên nói: “Ta nói ngươi này Trương Dương, tiểu tử nhà ngươi có bệnh không vậy? Ai mà chẳng biết Lưu Truyện Khôi kia với An đại Hồ Từ có thâm cừu. Bác của lão là bị chính An đại hồ từ một kích đâm chết, cha của hắn thì bị chính Tôn nhị nương bắn chết. Ngươi nói hắn có thể để cho ngươi kiến phần cho An đại hồ tử trên thôn Thanh Hà không?”

Trương Dương sủng sốt, chuyện này mặc dù hắn chưa nghe qua. Nhưng dù sao An đại hồ từ kia giết người vô số, có giết trúng nhà Lưu Truyện Khôi này thì cũng chẳng có gì là lạ. Hắn thấp giọng hỏi: “Nhưng không phải là cha lão là hán gian mưu đồ gây rối sao?”

“ Cha lão ngược lại không phải là Hán gian, có người nói là Tôn nhị nương có nảy sinh mâu thuẫn gì đó, nguyên tưởng là muốn đi giúp đỡ, không ngờ lại bị vu cho là như vậy. Đối với Lão Lưu Truyện Khôi mà nói, Tôn nhị nương kia chính là kẻ thù giết cha. Ngươi lại muốn lập đền thờ cho Tôn nhị nương, lão không lấy dao mà chém vào mặt ngươi cũng là nể mặt ngươi lắm rồi.”

Trương Dương cuối cùng cũng minh bạch, thấy truyện này đúng là vướng tay vướng chân quá, thế nhưng trước mặt Lý Trường Vũ hắn đã trót bốc phét to mồm rồi, không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy được, hắn thấp giọng nói: “Đỗ ca, truyện này ngươi nhất định phải giúp ta. Hiện tại tất cả mọi người đều chằm chằm mà nhìn vào An lão, hắn là thần tài của Xuân Dương huyện chúng ta a. Nếu như để hắn rót đầu tư đi chỗ khác. Sau này huynh đệ chúng ta còn có thể giấu mặt đi đâu?”

Đỗ Vũ Phong cười sằng sặc: “Là mặt ngươi thôi! Không có một chút liên quan đến ta!”

“Khương Lượn an bài ngươi cuối tuần gặp gỡ Thiệu cục trưởng. Nếu không quan hệ gì tới ngươi, ta từ chối giúp vậy!” Trương Dương làm ra vẻ vừa nói vừa thở dài rút điện thoại ra.

Đỗ Vũ Phong cuống quít cản hắn lại nói: “Đừng có gọi a! Chúng ta chính là huynh đệ, không giúp ngươi thì ta giúp ai bây giờ?” Lần gặp mặt cục trưởng Thiệu Vệ Giang này, Đỗ Vũ Phong đã mong chờ từ lâu rồi, thật vất vả mới có để sắp xếp được. Đỗ Vũ Phong đối với chuyện này thập phần coi trọng, hắn đương nhiên không muốn ở cái nơi khỉ ho cò gáy này cả đời.

Trương Dương cười mắng: “Đỗ ca a Đỗ ca, ngươi thật sự là…”

Đỗ Vũ Phong hắc hắc cười một tiếng, sau đó chậm rãi nói: “Chuyện thương lượng với hắn ta sẽ cố gắng, bất quá có thể được hay không ta không dám chắc.”

Trương Dương nhớ tới thái độ của Lưu Truyện Khôi không khỏi thở dài rồi nói: “Chuyện này sợ rằng không quá lạc quan được. Ngươi nói lão vạn nhất quyết sống chết tới chúng ta, ta có lên cấp cho hắn chút mặt mũi nào không.”

Đỗ Vũ Phong trừng mắt: “Lão Lưu Truyện Khôi này vốn là người thực tâm, nhiệt tình, nhâm hiệp trượng nghĩa. Ta nói cho tiểu tử ngươi đừng có quá mức với lão, bằng không ta không bỏ qua cho ngươi đâu.” Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ngươi nói chuyện này có đúng hay không là khi dễ người ta? Giả là ngươi thì ngươi có thấy vui không?”

Trương Dương không nói chuyện thế nhưng trong lòng cũng đã từng có suy nghĩ. Đặt mình vào địa vị của Lưu Truyện Khôi mà nói, lão An Chí Viễn kia đích xác là có chút quá đáng.

Đỗ Vũ Phong nói: “Kỳ thực trên Thanh Thai sơn vẫn còn khối nơi địa bảo phong thuỷ tốt hơn, vì cái gì mà lão lại cứ muốn lên Thanh Thà thôn chứ? Ta thấy không bằng hai là ngươi khuyên bảo An Lão đi.”

Lão An Chí Viễn kia cũng không có quay trở lại Xuân Dương đúng như hẹn, nhưng là chuyện này đã phát triển ra ngoài dự định của Trương Dương. Hai ngày nyà Tô lão thái sinh bệnh, Lý Trường Vũ thì lại lên thành phố họp, cho nên Trương Dương vẫn đều phải ở lại Xuân Dương. Hắn đánh xe về nhà, đem chuyện Tô lão thái kể cho mẫu thân nghe và nói ý định muốn để mẹ tới đó làm người giúp việc, Từ Lập Hoa nghe vậy lập tức có phần động tâm, chỉ là lo lắng người ta là thân nhân quan lại, mình lại không hầu hạ được chu tất. Trương Dương liền lấy xe đua mje tới VI viên gặp mặt Tô lão thái, thật không ngờ là Tô lão thái cùng mẫu thân hắn cư nhiên lại rất hợp ý. Từ Lập Hoa nhìn Tô lão tháo thấy đúng là một lão thái thái nông thôn thì lo lắng trong lòng cũng giảm đi rất nhiều.

Tô lão thái rất quý Trương Dương lên luôn miệng khen hắn không ngớt. Từ Lập Hoa bấy giờ mới biết con trai mình là có huyện uỷ bí thư để mà bấu víu, chẳng trách mà trong thời gian ngắn lại biến hoá đên long trời lở đất như vậy. Là mẫu thân, thấy nhiw tử mình có thành tựu như thế cũng rất vui mừng, hơn nữa biết đường Trương Dương đi chính là con đường ngay thẳng, trong lòng Từ Lập Hoa hạnh phúc và kích động tới phát khóc.

Triệu Sinh Thiết đối với việc Từ Lập Hoa ra ngoài làm người giúp việc không có ý kiến gì, dù sao mỗi tháng ba trăm đồng tiền công trong mắt hắn đã thuộc vào dạng lương cao ngất rồi, cơ hội quý như vậy đương nhiên không thể bỏ qua. Khi biết là Trương Dương an bài công việc cho Từ Lập Hoa, hắn cũng chỉ bĩu môi nói: “Tiêu tử đó đúng là số *** chó mà.” Sau đó cũng không nói gì nữa. Mặc dù hắn không biết rõ là Trương Dương làm cái gì, nhưng là nghe đầu đường cuối phố đồn thổi thì cái đứa con chồng trước của vợ hắn nghe đâu đã là cán bộ nhà nước gì gì đó. Nhà nước với chính phủ đối với cái loại tiểu dân như Triệu Sinh Thiết mà nói đó là một khái niệm tồn tại bất khả xâm phạm như thánh thần, miệng hắn tuy rằng nói không phục, nhưng trong ý trí đã sinh ra vài phần kính sợ đối với Trương Dương.

Trương Dương vốn định ở lại cùng tới khi mẫu thân thích ứng được hoàn cảnh, thế nhưng mới ở Xuân Dương được hai ngày thì nhận được tin nhắn của Đỗ Vũ Phong: “Sự tình không ổn rồi. Lập tức tới Thanh Hà thôn.”

Trương Dương nhanh chóng phóng xe thật nhanh trong nửa tiếng đồng hồ đã về tới Thanh Hà thôn. Đỗ Vũ Phong thì vẫn đang ngồi xổm ở cái đền thờ trước cửa thôn, miêng phì phèo điếu thuốc lá, dứoi chân đã có đến chục đầu thuốc rồi. Thấy Trương Dương tới, hắn vội vã đứng dạy.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Trương Dương còn chưa kịp kéo cửa kính xe xuống đã vội vàng hỏi.

Đỗ Vũ Phong cười khổ: “Có đánh nhau!”

Trương Dương lúc này mới lưu ý đến vệt máu phía trên tường đền thờ, hắn liền hói lại: “Ai với ai?”

Đỗ Vũ Phong nói: “Ta cũng chẳng biết ai vào với ai. Vừa rồi có sáu người Hồng Kông khiêng camera quay ảnh các thứ đến đây quay chụp. Chẳng hiểu thế nào lại xảy ra xung đột với thôn dân địa phương. Bọn họ đẩy ngã một người, thế là khiến cho đám người ở đây tức giận, liền lao tới cho đám người Hồng Kông kia một trận. Hại tại đã áp tải về uỷ ban xã rồi.”

Trương Dương vừa nghe tới người Hồng Kông đã đoán chắc có phần liên quan tới An lão tiên sinh rồi. Nếu như thực sự là người của lão bị đánh, xem chừng đầu tư về Xuân Dương coi như hỏng rồi.

Đỗ Vũ Phong nói: “Ngươi lần trước có đề cập đến chuyện tình về An lão tiên sinh, cho nên ta vừa nhận được thông báo thì lập tức thông tri cho ngươi. Chuyện này xe, chừng trước mắt không nên làm căng làm gì.”

Trương Dương vỗ vỗ vai Đỗ Vũ Phong, tán thánh tuyệt đối cách làm này của hắn. Đối với một số việc nếu như có thể khống chế được, thì tất nhất là nên khống chế cho gọn gàng, giả như làm lớn, rất có thể sẽ rước thêm vào những phiền phức không ngờ tới khiến cho sự việc chỉ càng trở lên rắc rối. Trương Dương thấp giọng hỏi: “Lưu bí thư chi bộ có ở đây hay không?”

Đỗ Vũ Phong lắc đầu nói: “Lão tới nhà con gái lão, ta phỏng chừng cũng sắp về tới nơi rồi.”

Hai người đang nói truyện thì đã thấy Lưu Truyện Khôi dắt theo đứa cháu gái, sắc mưatj âm trầm đi tới.

Đỗ Vũ Phong tới bắt chuyện cùng lão, còn Trương Dương thì chỉ đứng phía xa xa gật đầu mỉm cười tỏ ý chào hỏi.

Lưu Truyện Khôi hừ lạnh một tiếng: “Con mẹ nó, cái đám tôn tử thằng thổ phỉ đánh tới đây rồi a!”

Trương Dương tịnh không rõ tình hình cụ thể cho lắm, đành kìm lòng lại không nói gì. Đỗ Vũ Phong đi theo lão Lưu Truyện Khôi hỏi: “Lão bí thư chi bộ! Chính là đám thôn dân của ngươi dánhđám người Hồng Kông người ta a. Hiện tại đã nhốt tại uỷ ban cả rồi, việc này không thể làm như vậy, nếu như truyền ra thì sợ rằng…”

Lưu Truyện Khôi trừng mắt: “Sợ con c…( Nguyên văn là một câu chửi)! Cùng lắm thì lão tử mặc kệ!”

Đỗ Vũ Phong nói: “Người ta là đồng bào Hồng Kông…”

“Hồng Kông đồng bào thì sao nào? Con mẹ Hồng Kông cũng là người Trung Quốc thôi, họ khi dễ chúng ta thì chúng ta không được phản kháng sao?”

Trương Dương không nhịn được nói một câu: “Các ngươi gần tám chục người, họ thì có sáu người. Rốt cuộc ai khi dễ ai?”

Lưu Truyện Khôi dừng bước, quay đầu lại trừng mắt nhìn Trương Dương: “Tiểu tử ngươi có cái tư cách gì mà nói ở đây? Không phải tới bốn mươi người còn bi một mình ngươi khi dễ đó sao?”

Trương Dương nhất thời không nói gì, tuy răng hắn cũng là một kẻ cường thế, thế nhưng dù sao Lưu Truyện Khôi cũng là bí thư chi bộ, hơn nữa là dân địa phương. Sáu người Hồng Kông kia còn ở trên tay hắn, Trương Dương cũng thật sự không muốn chuyện này căng thẳng.

Ba ngươi đi tới uỷ ban thôn, bãi đất trống trước uỷ ban đậu một chiếc Toyota vỡ nát, méo mó. Xem chừng đúng là sáu người thì không đủ để cho gần tám chục người rat ay nên cái xe kia cũng phải hứng chịu không ít đòn. Lúc này quanh xe toàn là đám tiểu hai tử đang nghịch ngợm xung quang xe.

Con trai lớn của Lưu Truyện Khôi là Lưu Đại Trụ vẻ mặt đầy vẻ phẫn nộ đi tới đón, cùng Đỗ Vũ Phong chào hỏi một tiếng, duy chỉ có không thèm để ý tới Trương Dương, xem ra hắn cũng nghe được từ nơi nào biết được Trương Dương vốn là hỗ trợ cho đám người Hồng Kông rồi.

“Sao rồi?” Lưu Truyện Khôi thong dong hỏi, Trương Dương không khỏi âm thầm bội phục, lão Lưu Truyện Khôi này tuy rằng chỉ là một bí thư chi bộ thôn, thế nhưng tại những thời điểm mấu chốt biểu hiện ra lại vô cùng trầm ổn và cẩn trọng. Đây tuyệt đối là một điều đáng để học hỏi.

Lưu Đại Trụ căm giận nói: “Sáng sớm hôm nay có sáu người Hồng Kông tới đây, bọn họ đầu tiên là đi dạo quanh thôn, sau đó hai người vác camera tới quay quay chụp chụp đền thờ, sau đó xin quay nhà cửa. Nhưng quá đáng là lúc vợ con đang cho đứa nhỏ bú thì họ lại càng điên cuồng quay phim với chụp ảnh. Như vậy không phải là lưu manh thì là gì?”

Lưu Truyện Khôi nghe thấy mấy người Hồng Kông kia cư nhiên dám chụp ảnh con dâu lão đang cho đứa chau bú thì không khỏi giận đến tím mặt. Lão đưa cái tẩu thuốc lên miêng dít một hơi dài, thấp giọng hỏi: “Người đâu?”

Lưu Đại Trụ nói: “Đều bị chúng ta nhốt tại uỷ ban thôn. Chờ cha về rồi xử lý!”

Lưu Truyện Khôi đi đến trước uỷ ban thôn, thấy hơn chục người trong uỷ ban thôn đan tụ tập bàn tán xem náo nhiệt, lão trợn mắt lên quát: “Tập chung ở đây làm cái gì? Cút! Nên làm gì thì đi mà làm đi.”

Cả đám thôn dân thấy Lưu lão bí thư chi bộ trở về, cuống quít giải tán.

Lưu Truyện Khôi vào trong uỷ ban, thấy sáu gã người Hồng Kông bị đánh cho mặt mũi bầm dập, đang buồn bã ỉu xìu ngồi dựa vào tường.

Đỗ Vũ Phong cùng Trương Dương đều thở dài một hơi. Mặc dù mấy người Hồng Kông này dáng dấp tuy là chịu không ít đòn, nhưng chỉ là bị thương bên ngoài. Không có vấn đề gì to tát là may lắm rồi.

Một gã mập mạp đeo kính gọng vàng địch thị là người Hồng Kông, nửa đời không dùng đến tiếng phổ thông nói: "Ngẫu môn hệ Hongkong lai tích sáp, các ngươi thế nào khả dĩ như vậy tử đối đãi với chúng ta, giá hệ phạm tội hành vi, ngươi kê gà mái a?"

Lưu Đại Trụ chỉ vào người tên mập vừa nói: “Vừa rồi chính là hắn quay vợ con.”

Lưu Truyện Khôi tiến tới hai bước, khom người xuống nhìn kĩ tên mập Hồng Kông rồi nói: “Kê ga mái? Con mẹ mày! Trêu con dâu lão tử à? Lão tử cho mày thành gà mái luôn!” Rồi lão cho tên này một cái bạt tai cái ‘bốp’ rõ to, khiến cho tên mập kêu thảm lên, gọng kính văng cả ra ngoài.

Đỗ Vũ Phong hoảng hốt bước lên ngăn cản hắn, bắt nhốt người phi pháp đã là phạm tội, lại lạm dụng hình phạt riêng nữa, nếu chuyện này mà lớn lên thì rách việc.

Hắn khuyên nhủ một lúc Lưu Truyện Khôi mới bớt giận, bỏ đi sang phòng làm việc của lão ở bên cạnh.

Lưu Truyện Khôi ngồi xuống mà cơn giận vẫn chưa tiêu thất hết: Con mje nó, một đám lưu manh.”

Đỗ Vũ Phong khuyên nhủ: “Lưu lão bí thư này, kỳ thực bọn họ là người làm nghệ thuật, cũng không thể cứng nhắc như người bình thường chúng ta được. Ta thấy nhiều chuyện không bằng một chuyện. Ta thấy để bọn họ đi đi cũng được.”

Lưu Truyện Khôi giận dữ hét lên: “Để chúng nó chụp vợ ngươi xem ngươi có đứng đó bảo thả không?”

Đỗ Vũ Phong cũng có chút hơi cáu: “Ta nói lão Lưu bí thư này! Ngươi hôm nay bị làm sao vậy? Bọn họ quay phim chụp ảnh cũng không phải là phạm, mà chính ngươi giam giữ phi pháp và hành hung bọn họ mới là phạm luật đó. Hiện tại chính phủ đối với đồng bào Hồng Kông đang có nhưng chính sách tích cực, loại chuyện thế nyà mà làm to, ngươi thừa biết hậu như thế nào.”

“Lão tử làm thì lão tử chịu.”

Trương Dương đứng ngoài cửa nghe thấy lên tiếng: “Chỉ sợ rằng một mình ngươi gánh không nổi thôi!”

Lưu Truyện Khôi hiện tại nhìn Trương Dương cực kì không vừa mắt, dít một hơi thuốc chẳng thèm nói gì.

Trương Dương vừa rồi ở phía sau đã hỏi han kĩ về chân tướng chuyện vừa rồi. Mấy người Hồng Kông này là được An Ngữ Thần tiểu thư mời riêng tới đây vì chuyện mộ địa kia, trong đó có thầy phong thuỷ, nhà quay phim, thợ chụp ảnh, còn có cả đạo diễn. Vị mập mạp đeo kính gọng vàng kia chính là trưởng đoàn bọn họ, cũng là đạo diễn Khiếu Vương Chuẩn, trong quá khứ cũng đã có mấy bộ phim có danh tiếng tại Hồng Kông. Lúc đầu bọn họ tới thôn Thanh Hà đều là theo mục đích và kế hoạch được đề ra từ lúc ở Hồng Kông. Vốn bọn họ cũng chẳng địch chọc giận đám thôn dân này làm gì, nhưng là Vương Chuẩn cùng thợ quay phim kia thấy phong cảnh nơi đây sơn sơn thuỷ thuỷ đẹp vô cùng trong lòng không khỏi phấn chấn, liên mang theo camera và máy ảnh đi khắp nơi quay phim và chụp hình phong cảnh, rồi đến làng mạc và sinh hoạt của người dân nơi đây, điều này tự nhiên la khiến cho thôn dân ở đây chú ý. Tới cuối cùng tia lửa châm ngòi cho mẫu thuẫn phát sinh là lúc anh thợ quay phim kia chụp bức ảnh con dâu của lão Lưu Truyện Khôi cho con bú, theo như góc nhìn nghệ thuật của nhiếp ảnh gia mà nói, hình ảnh người mẹ cho đứa con bú sữa đó là một hình ảnh đầy nghệ thuật, mang tính nhân văn sâu sắc, đó là hình ảnh thể hiện tình thương của người mẹ đối với con, tình mẫu tử đó là tình cảm đẹp nhất trong cuộc sống… Đáng tiếc những giải thích này đối với đám thôn dân đang phẫn nộ căn bản là vô dụng, bọn họ chỉ có một kết luận, hai kẻ quay phim chụp ảnh là lưu manh, cả đám người đi cùng cũng là một hội lưu manh.

Trương Dương nói: “Sự thực cũng là thôn dân các người động thủ trước, hơn nữa cũng đạp phá tan nát cái xe của họ ra, ba cái điện thoại, toàn bộ khí cụ quay phim chụp ảnh cũng bị phá hỏng. Chuyện này tột cùng nghiêm trọng tới như thế nào, chắc tự ngươi phải rõ.”

Lưu Truyện Khôi tuy rằng ngoài miệng vẫn nói cứng, thế nhưng trong lòng cũng minh bạch truyện ngày hôm nay sợ rằng không dễ giải quyết. Hành hung cộng với giam giữ bất hợp pháp, hơn nũa lại còn phá hoại tài sản công dân, chưa vội kể đến thân phận đặc thù của sáu người họ, chỉ riêng ba tội ở trên thooi cũng đã chối chết rồi.

Đỗ Vũ Phong đành đóng vai người hoà giải, hắn cười nói: “Chúng ta đều là người một xã, bình thường quan hệ đều như người một nhà, ngàn vạn lần đừng vì chuyện của mấy ngoại nhân này mà làm tổn thương tới hoà khí. Ta nghĩ tốt nhất là nên biến chuyện lớn thành nhỏ. Đem mấy người Hồng Kông kia đuổi đi, tốt nhất là đừng làm căng.”

Lưu Truyện Khôi không nói gì, vứt điều thuốc lá xuống dất rồi lấy chân di di lên.

Trương Dương thở dài: “Ta xem chuyện này sợ rằng không đơn giản như vậy đâu! Ở đây đám người Hồng Kông này có thể đáp ứng không nói. Nhưng sau khi họ rời đi rồi, ai bảo chứng rằng họ sẽ không nói đây? An lão nếu biết chuyện này sợ rằng…” Trương Dương đối với viễn cảnh An Chí Viễn đầu tư về Xuân Dương bắt đầu ngày càng thấy trờ lên ảm đạm.

Lưu Truyện Khôi vẫn mạnh miệng: “Hắn biết thì đã làm sao?”

Đỗ Vũ Phong biết Trương Dương không có ý gì, chỉ là đang góp ý tìm cách tháo gỡ, bị đánh ở đây hoàn toàn là người Hồng Kông. Mà hiện tại khắp các nơi đều là hừng hực khí thế kêu gọi đầu tư. Chuyện này nếu truyền ra thì còn ai tới Xuân Dương huyện, lúc ấy trên huyện chắc chắn sẽ truy cứu truyện này. Đỗ Vũ phong thấp giọng nói: “Không bằng tới nói chuyện với bọn họ một chút, xem xem chuyện này liệu có thể giải quyết được hay không?”

Trương Dương lắc đầu: “Muốn che giấu chỉ có một biện pháp!”

Đỗ Vũ Phong cùng Lưu Truyện Khôi song song nhìn hắn, cả hai đều rõ tiểu tử này lắm mưu mà chước quỷ, mà bọn họ cũng mong chờ một biện pháp giải quyết cho thoả đáng.

“Diệt khẩu!” Một câu nói của Trương Dương đều khiến cho cả hai giật mình. Lưu Truyện Khôi chửi một câu: “…”, Đỗ Vũ Phong cũng nói: “Vô nghĩa!”

Ai cũng biết nói diệt khảu là chuyện phi thực tế, thế nhưng cũng không ai nghĩ ra cái chủ ý gì. Đến quỷ kế đa đoan như Trương Dương cũng không có chủ ý gì. Tỉnh táo mà ngẫm lại Lưu Truyện Khôi cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, chỉ cần đám người Hồng Kông truy cứu chuyện này, sợ rằng thôn sẽ rắc rối to, bồi tiền là còn nhẹ, sợ rằng có người còn phải ngồi tù nữa.

Đỗ Vũ Phong nói: “Vô luận thế nào, trước tên thả người đã. Chuyện này đành tới đâu tính tới đó.”

Trương Dương thấp giọng nói: “Ta gọi điện cho An lão một chút. Chuyện này để bọn họ ní thì chi bằng chúng ta nói trước thì hơn.”

Đỗ Vũ Phong gật đầu, ngay khi bọn họ vừa đạt thành thoả thuận thì bên ngoài bỗng truyền tới một giọng thất kính: “Lưu bí thư chi bộ! Lưu bí thư chi bộ! Không xong rồi. Có một nữ nhân đánh lên đây!”

Ba người đều sửng sốt, hôm nay đúng là quái sự nhiều thật a. Chuyện này rốt cuộc là thế nào đây? Lưu Truyện Khôi là người đầu tiên chạy ra ngoài. Trương Dương cùng Đỗ Vũ Phong liếc mắt hìn nhau rồi cũng bước theo ra ngoài.

Trên bãi đất trống trước đền thờ của thôn diễn ra một màn chắc khiến cho thôn dân ở đây cả đời khó quên.

Hơn hai mươi tiểu tử tinh tráng đang nỗ lực vây khốn một thiếu nữ mặc đồ đen. Nữ tử này đeo kính đen, mặc một bộ đồ thể thao màu đen, tay cầm một cây côn nhị khúc ngân sắc. Giống như mãnh hổ lên núi, hướng uỷ ban thôn mà vọt tới. Tiểu tử nào chặn đường nàng tiến tới là lập tức đo đất ngay. Hơn hai chục thanh niên ở đó cũng vô lực ngăn cản nàng tiến tới, một tên vừa định lao lên đã ăn ngay một cước trúng hạ bộ, vung tay ngược lại, một côn trúng ngay đầu mà tên định lên đánh lén nàng.

Bốn gã tiểu tử vũ động mộc côn cùng tiến tới tấn công. Nàng chủ động hạ gục nhanh chóng một tên trong bốn sau đó thoát khỏi vòng vây, côn trong tay liên tiếp vung ra, lại thêm hai gã ngăn cản phía trước nữa ngã xuống.

Lưu Truyện Khôi sửng sốt. Nha đầu kia rốt cuộc là ai? Xã hắc Sơn Tử này tự bao giờ lại xuất hiện một nhân vật bưu hãn như thế?

Đỗ Vũ Phong nhìn vậy mà ngây người. Con mẹ nó, trước nghe nói mình Trương Dương kia một đấu bốn mươi ba, hôm nay lại được thấy một nữ hài tử đấu với hơn hai chục thanh niên trai tráng, hơn nữa còn đánh cho đám hán tử này không một chút hoàn thủ. Xem ra là so với Trương Dương khó phân cao thấp a.

Trương Dương thì vui vẻ, hắn dĩ nhiên đã nhận ra nữ tử bưu hãn kia chính là cháu gái của lão An Chí Viễn- An Ngữ Thân. Thực sự đúng với cái câu long sinh long, phượng sinh phượng, con của chuột cũng biết đào hang. Hậu đại của An đại hồ tử kia quả nhiên là cũng có người bưu hãn. Trương Dương cũng lưu ý An Ngũ Thần xuất thủ, cô gái này võ công không tồi, chiêu thức cận chiến thập phần tinh diệu, hơn hai mươi tráng hán kia mặc dù cạy sức, nhưng trước mặt một người đã được rèn luyện như AN Ngũ Thần căn bản không có cơ hội để hoàn thủ.

Hiện trường la liệt những tên bị đánh nằm dưới đất, tiếng rên rỉ kêu la vang lên không dứt.

Lưu Truyện Khôi bước nhanh lên phía trước: “Tất cả đều dừng lại cho ta!”, hắn rống lên như thế khiến cho tất cả thôn dân nghe thấy đều dừng công kích. Thế nhưng An Ngữ Thần căn bản không thèm quan tâm đến lời của lão. Tháng một cái nàng lại vọt lên, cái côn trong tay nhanh như thiểm điện dí lên yết hầu lão, nàng giận dữ hét: “Giao người của ta ra đây.”

Lưu Truyện Khôi lạnh lùng nhìn nha đầu coi trời bằng vung này, hắn chẳng chút hoang mang lo lắng đưa tẩu thuốc lên miệng dít một hơi rồi nói: “Ngươi là ai?” Lão bí thư này gặp nguy không loạn, đúng là tố chất tâm lý của lão Đảng viên.

“Ít nói nhảm đi!” Tiếng phổ thông của An Ngữ Thần cũng không sõi, thêm giognj của nữ tử nữa thành ra vẻ uy hiếp lại nghe có chút khả ái.

Đỗ Vũ Phong thấp giọng hỏi Trương Dương: “Làm sao bây giờ?”

Trương Dương bất mãn nhìn hắn: “Ta là chủ nhiệm ban kế hoạch hoá gia đình a! Chuyện này không quan hệ tới ta!”

An Ngữ Thần cũng đã thấy được Trương Dương đúng phía sau, nàng liền vặn chéo tay lão Lưu, áp chế lão tiến tới. Nàng cả giận nói với Trương Dương: “Trương Dương, đem người của ta giao ra đây!”

Đỗ Vũ Phong thấy vậy trong lòng hả hê cười, không phải ngươi nói không có quan hệ tới ngươi sao? Bây giờ người ta chỉ đích danh ngươi đó, ta xem ngươi làm thế nào nào.

Trương Dương thở dài, chậm rãi nói với An Ngữ Thần: “Ta nói An tiểu thư a. Đây là chủ nghĩa xã hội Trung Hoa a, không phải là tổ chức xã hội đen nào đâu. Trước tiên ngươi thả lão Lưu bí thư ra đi.”

An Ngữ Thần hơi vênh ămtj lên, mặc dù kính đen đã che đi biểu tình trên khuôn mặt nàng, nhưng cái động tác ngạo mạn này nàng ta triển lộ vô cùng nhuyền nhuyễn.

Trương đại quan nhân đối với cái thần thái này của người khác rất ghét. Không phải là nhờ vào mấy đồng tiên nhờ bẩn sao? Mà tiên cũng không phải là của ngươi, ngươi vênh váo cái con mẹ gì?

Lưu Truyện Khôi đời này còn chưa bị qua nỗi nhục nào thế này. Bằng ngần này tuổi rồi mà còn biị một tiểu nha đầu chỉnh, hơn nữa lại còn trước mặt tất cả già trẻ gái trai trong thôn, Lão nghiến răng nghiến lợi hét: “Có giỏi đem lão tử ra mà giết! Nếu lão tử nhăn mặt một chút thì không phải là người!”

Tay An Ngữ Thần tăng thêm chút lực tay. Lưu lão bí thư nhịn không được hừ một tiếng.

Lưu Đại Trụ từ trong đám thôn dân vọt ra, tay cầm một cái đòn gánh đánh tới đầu An Ngữ Thần. Tiểu tử này là thấy cha mình bị khống chế trước mặt bao nhiêu thôn dân, cả hai mắt đỏ lên, hạ thủ cũng không biết nặng nhẹ gì.

An Ngữ Thần tung chân phải về sau, đá thẳng vào cái đòn gánh. Đòn gánh rắc một tiếng gãy làm hai đoạn. Lưu Đại Trụ sửng sốt, đây là nữu nhân sao? Gọi là nữ kim cang mới đúng. Còn đang ngây người thì An Ngữ Thần đã tặng cho hắn thêm một đá vào tiểu phúc, Lưu Đại Trụ vang tít ra ngoài, lăn lộn mấy vòng trên mặt đất mới chật vật đứng lên được.

Đỗ Vũ Phong cùng Trương Dương thấy thảm trạng cả Lưu Đại Trụ, đều song song nhắm mắt lại.

Đỗ Vũ Phong thực sự không nhịn được nữa, cả giận nói: “Ta cảnh cáo ngươi! Nếu còn làm bừa, ta sẽ đem bắt ngươi lại đó!”

An Ngữ Thần gật gật đầu, đẩy Lưu Truyện Khôi về phía trước, dùng côn chỉ thẳng vào mặt Đỗ Vũ Phong: “Ngươi thử xem!” Đỗ Vũ Phong quay sang nhìn Trương Dương: “Nàng ta gọi người đó!”

Trương Dương biết rõ là tiểu tử này nắm chắc không thể đấu lại An Ngữ Thần, không khỏi nở nụ cười: “Là ngươi bát nàng ta cơ mà. Chính là gọi ngươi đó!” Đỗ Vũ Phong trong lòng thầm mắng tiểu từ Trương Dương này thật không có nghĩa khí, nhưng chính là biết đây là cháu gái của An lão tiên sinh nên hắn cũng không dám dùng súng.

An Ngữ Thần lại nói: “Thế nào? NGươi sợ sao? Nhìn ngươi cũng cao to thế kia mà không có gan bằng nữ nhân a?”

Trương Dương thở dài một hơi nhìn Đỗ Vũ Phong

Nhấn Mở Bình Luận