Mị Tướng Quân
Tuy trong lòng ta vui thích nhưng trên mặt không hề hiện lên vẻ đắc
ý, chỉ rũ mắt đứng bên cạnh Hạ Hầu Thương. Y nhiều lần liếc mắt nhìn
sang mặt ta, nhưng ta dám khẳng định y tuyệt đối chỉ nhìn thấy bên sườn
mặt cung kính của ta.
Rốt cuộc tên dẫn đầu mặt chữ điền không nhịn được, đi đến bên cạnh cỗ kiệu, thấp giọng nói gì đó với trong kiệu, lộ vẻ khuyên nhủ không bằng
mau sớm rút đi, về sau tính tiếp.
Nhưng cỗ kiệu kia không có lui, ngược lại có người ở bên trong kiệu nói lớn: “Ta không đi đó, xem các ả còn có quỷ kế gì!”
Âm thanh này quả là một giọng nữ yêu kiều vô cùng, mọi người nghe
thấy đồng loạt phát ra tiếng thở nhẹ thư thái, có người liền nhẹ giọng
nói: “Xem ra cô nương dị tộc này tuy da thịt nõn nà nhưng vẫn không nên
cưới làm thiếp, thật sự chẳng ngoan ngoãn…”
Cô nương thủ lĩnh hầu rượu kia lại càng lên tiếng áy náy: “Tử Nguyệt, bọn tỷ muội thật xin lỗi ngươi… Ngươi bỏ qua cho chúng ta đi….”
Màn kiệu kia lay động, xem ra cô nương trong đó quả thật muốn xuống
kiệu rồi, may mà tên mặt chữ điền dẫn đầu rất lý trí, cúi đầu xuống
khuyên ngăn, cuối cùng khiến nàng ta bỏ đi ý định trong đầu.
Ta nghĩ lần này chắc bọn họ sẽ đi, không dám đến nữa rồi.
Ta lơ đãng ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Thương một cái, lại đối diện với một đôi mắt sáng rực ẩn giấu dưới lớp mặt nạ bạc như vô số sao trời vây
quanh bầu trời đen như nhung, chói mắt như bảo thạch đẹp nhất. Trong
lòng ta cảnh giác, nhưng mặt nạ bạc kia lại chuyển đi.
Đương lúc này xa xa truyền đến một tiếng tiêu, Hạ Hầu Thương hoảng
hốt, khẽ nói một tiếng “Không tốt…” thì đã cất bước đi về phía lều của
Vĩnh Lạc Đế, đi hai bước mới quay đầu nhìn lại ta một cái, rồi bước
nhanh đến, đưa tay qua nắm ở vòng eo ta, khẽ nói: “Đắc tội.”
Ta chưa kịp phản ứng liễn đã cảm thấy dưới chân có gió, chớp mắt một
cái lều đã ở dưới chân của ta. Tình hình thế này trước đây ta gặp rất
nhiều, tất nhiên không cảm thấy kỳ quái. Điều ta cảm giác kỳ quái chính
là câu nói “đắc tội” kia của y.
Trong lòng ta có chút bất an mơ hồ, vì sao y lại khách khí như thế?
Không đợi ta nghĩ hiểu được, y liền nhảy lên vài cái, chúng ta đã
đứng trước cái lều lớn kia. Nhìn xuống dưới lòng ta liền nặng nề: Trước
lều có hai thị nữ chạy đến, cách đó không xa có vài thị vệ ngã xuống.
Lúc bọn ta đi vào trong lều đã sớm không còn một bóng người. Chiếc ghế
ngã chỏng chơ, bình trà sữa bằng bạc ngã lăn trên mặt đất. Không thấy
bình rượu kim ngân kia, chỉ để lại hai chén ngọc nhỏ. Trong không khí có mùi rượu Bách Hoa pha lẫn với mùi máu tươi. Trên bàn cao để lại một góc vải vàng sậm in hoa chìm, ta cầm lấy nhìn xem, trong lòng liền nặng
trịch. Góc vải bị rách này là trên người của Tập Nguyệt.
“Sao lại thế này?”
Ta nhìn thấy trên mặt y lộ vẻ vội vã, không khỏi thầm thở dài một
hơi, dù cho Vĩnh Lạc Đế đối với y thế nào, nhưng cuối cùng vẫn là cha y.
Ta theo y xông ra ngoài, càng chạy lòng càng hoảng sợ, bởi vì người
trong doanh đều bị hấp dẫn lôi kéo ra ngoài cửa. Hơn nữa chỗ này lại
vắng vẻ, trên đường bọn ta đi gần như không gặp được ai, ngoại trừ người nằm trên mặt đất… Cách đó không đến mấy bước có một ám vệ nằm trên đất, xem ra hoàng đế dẫn theo cũng rất nhiều người.
Vòng qua vài lều cuối cùng nghe được tiếng đao kiếm đánh nhau truyền
đến từ nơi xa. Bước chân y tăng nhanh gấp rút chạy đến. Lúc này cuối
cùng y chẳng quan tâm đến ta nữa, chỉ thấy bóng dáng vừa rẻ sau chiếc
lều hình tròn đã không còn thấy đâu.
Ta đi theo tiếng đao kiếm rẻ trái rẻ phải, rốt cuộc thấy trên một bãi đất trống chỉ có một đám người áo xám đứng đối đầu với một đám người áo đen viền vàng (ám vệ). Trong đám người áo xám có một tên gác kiếm lên
cổ Tập Nguyệt. Khăn che mặt của Tập Nguyệt bị kéo xuống, lộ ra một gương mặt nhỏ nhăn to cỡ bàn tay, trên mặt đọng lại nước mắt giống như châu
ngọc, quả thật còn hơn cả sương tuyết.
Vĩnh Lạc Đế và An Dật Vương được ám vệ bao quanh, Mặc Tử Hàn cầm bảo
kiếm trong tay, đứng trước hàng đối đầu với tên áo xám. Trong tay An Dật Vương ôm cái bình kim ngân, nhìn cảnh giác, dĩ nhiên là sợ người ta phá vỡ cái bình quý báu kia.
Hạ Hầu Tương đứng chung chỗ với Mặc Tử Hàn, có y ở đây xem ra bọn
người áo xám chẳng chiếm được lợi thế gì. Ta không chuẩn bị đi ra, núp
phía sau lều quan sát thôi, để tránh bị vạ lây.
“Thả Tập Nguyệt cô nương, trẫm sẽ tha chết cho các ngươi!”
Người áo xám kia rõ ràng hơi giật mình, bận rộn cả buổi nhưng cũng
không đụng đến được nhân vật quan trọng, chỉ bắt được ca cơ. Sợ rằng hôm nay bị toàn quân bao vây, e rằng phải ngầm hạ lệnh mọi người chuẩn bị
cắn thuốc độc giấu trong răng, vừa nghe lời ấy, trong lòng liền hi vọng: “Thả bọn ta đi, bọn ta sẽ thả Tập Nguyệt cô nương.”
Ta len lén đánh giá xung quanh, có không ít hắc y nhân âm thầm ẩn
thân đi qua phía sau lều. Ôi, sợ rằng người áo xám này đã trúng kế Vĩnh
Lạc Đế rồi. Con cáo già này sợ là biết những tử sĩ này động cái là muốn
chết, cho nên mới ra chiêu này để hoãn binh. Dùng khí thế sét đánh không kịp che tai bắt mấy tên tử sĩ, sau đó sẽ biết được bàn tay đen tối phía sau.
Nhưng Tập Nguyệt kia cảm động đến rơi nước mắt lã chã: “Hoàng thượng, ngài đừng quan tâm đến nô tỳ, tiện mạng này của nô tỳ có là gì đâu?”
Tay trái người áo xám khẽ kéo, trên cổ Tập Nguyệt liền xuất hiện một
vệt máu chảy xuống. Mặt Vĩnh Lạc Đế có vẻ thương hại nói: “Tha mạng cho
các ngươi là nhượng bộ lớn nhất của trẫm. Các ngươi thả nàng, trẫm hứa
trong một canh giờ sẽ không đuổi bắt.”
Một người ngồi ngôi vị hoàng đế nhiều năm, trên mặt lại có vẻ thương
hại, nói ra cũng không ai tin, nhưng Tập Nguyệt tin, lại càng cảm động
đến nước mắt ướt cả áo.
Nếu có thời gian một canh giờ, đủ cho đám người kia chạy càng xa càng tốt rồi. Hạ Hầu Thương vừa nghe lại sốt ruột: “Phụ hoàng, không thể…”
Người này đúng là vạch áo cho người xem lưng, một câu nói bừa của phụ hoàng y cũng là thánh chỉ, chừa đường cho y phản bác hay sao?
Khó trách không được Vĩnh Lạc Đế yêu thích.
Quả nhiên, Vĩnh Lạc Đế lạnh lùng thốt lên: “Ninh Vương, tôn trọng ý chỉ của trẫm.”
Lời này nói rất nặng, khiến Hạ Hầu Thương tỉnh ra một chút, cuối cùng nói: “Vâng, phụ hoàng.”
Không biết tại sao trong lúc này ta bỗng thay đổi ý nghĩ, có lẽ hai phụ tử này đang một xướng một họa diễn hát bè rồi.
Bởi vì kéo dài như thế, hắc y nhân núp bốn phía đã đến gần không ít,
có chút am hiểu thuật ẩn thân nên đã đến gần tên áo xám chưa đến ba bốn
mét.
Người áo xám động lòng, tay trái đưa về sau ra hiệu rút lui, y nói: “Được…”
Lời còn chưa nói xong, chỉ thấy xung quanh bóng đen chợt đến, đám
người áo xám kia mới vừa thả lỏng tinh thần đã bị ám vệ hai đấu một, đến gần với thân thủ cực nhanh, bọn họ không kịp cắn thuốc độc trong miệng, liền bị người ta bóp hàm. Tuy có một hai người áo xám tự sát thành
công, nhưng thủ lĩnh bị bắt, chẳng có ảnh hưởng bao nhiêu đến toàn cục.