Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong
Cạch!
Cộc!
Hai tiếng xương giòn tan vang lên.
Thôi Đào vỗ tay đứng dậy, chưa kịp hỏi cảm giác của Lý Viễn thế nào thì một thứ gì đó vừa mỏng vừa lạnh vừa cứng đã đột nhiên đập vào gáy nàng, vẫn là một công thức quen thuộc, một cảm giác quen thuộc, là dao!
“Đao hạ lưu nhân!” Thôi Đào lập tức giơ tay xin hàng, từ từ quay đầu lại xem đó là ai.
Không ngờ Thôi quan Hàn trông lịch sự thế mà lại mang theo vũ khí nguy hiểm làm vật tùy thân đấy.
“Hiểu lầm, hiểu lầm rồi!” Lý Viễn vội vàng bò dậy, hành lễ với Hàn Kỳ rồi giải thích, “Bẩm, nàng vừa trị cái eo cho thuộc hạ ạ.”
Lý Viễn kể hết mọi chuyện vừa rồi cho Hàn Kỳ nghe, liên tục nhận tội, tỏ ý bản thân mình không nên làm thế, nhưng lúc cúi người hành lễ với Hàn Kỳ, hắn phát hiện eo mình hình như không còn đau nữa.
Lý Viễn kinh ngạc nhìn về phía Thôi Đào.
“Nói không ngoa chứ chỗ trật khớp của anh không khác mấy với bình thường cả nhưng lại kích thước lại khác, cũng chỉ có tôi mới làm được thôi.” Thôi Đào hơi đắc ý.
Sau khi trải nghiệm được ngón nghề của Thôi Đào, Lý Viễn rất tin tưởng nàng, vì đúng là hắn đã từng đi tìm rất nhiều đại phu nhưng vẫn vô dụng, trong lòng rất biết ơn Thôi Đào. Lý Viễn hắn không phải kẻ vong ơn phụ nghĩa, dù thân phận Thôi Đào là một phạm nhân nhưng chắc chắn hắn vẫn ghi nhớ ân tình này.
Hàn Kỳ rút kiếm trong tay về, hỏi Thôi Đào: “Ngươi biết y thuật ư?”
Thôi Đào vừa đối diện với cặp mắt sắc của Hàn Kỳ, ý thức cẩn thận vô thức được kích thích, nàng giả ngu gãi đầu, “Hả, chắc là thạo ạ. Tôi cũng không biết thế nào nữa, chỉ thấy hắn đau eo nên muốn trị thôi, lại còn chắc chắn bản thân có thể trị khỏi cho hắn nữa.”
Trái lại Hàn Kỳ không nói thêm gì nữa, chỉ tra kiếm vào lại vỏ.
Thôi Đào bên cạnh sờ lên cái cổ quý giá của mình rồi lại nhìn bội kiếm bên hông Hàn Kỳ, định bụng quay sang vỗ mông ngựa* Hàn Kỳ một tí, khen chàng văn võ song toàn này nọ.
(*) Ý chỉ nịnh bợ.
“Thôi quan Hàn biết võ à?”
“Không biết.”
Đối phương trả lời rất dứt khoát.
Thôi Đào: “…” Không biết võ thì mang kiếm bên người làm gì hả?
Được rồi, không thể bảo là vô dụng được, chẳng phải lúc nãy người ta mới dùng đấy sao?
Sự dò xét trong mắt Hàn Kỳ nồng đặc hơn bao giờ hết, lúc Thôi Đào đang nghĩ Hàn Kỳ sẽ chất vấn mình lần nữa thì chỉ nghe chàng nói một tiếng “Đi thôi”, dẫn đầu đi về phía trước.
Đi chung còn có nha dịch Vương Chiêu và ngục tốt Lý Tài. Vì hai người có việc nên đã hẹn Lý Viễn gặp ở cửa sau phủ nha chờ, bọn hắn đang đùa nhau thì thấy Thôi quan Hàn cũng đi tới, lập tức đứng thẳng người lên, trở nên vô cùng kính cẩn.
Hàn Kỳ là quan, tất nhiên không thể đi bộ giống bọn hắn được, chàng cưỡi ngựa đi phía trước, Thôi Đào với Lý Tài thì đi theo phía sau.
Lý Viễn sai em hai của mình, Lý Tài cầm đèn lồng chiếu sáng, còn hắn thì lấy hồ sơ vụ án ra, dựa theo ghi chép trên hồ sơ mà trình bày sơ qua tất cả tình tiết của vụ án:
Hai vợ chồng Mạnh Đạt và Vu thị lấy nhau đã được 2 năm, sống ở hẻm Liễu Điều. 1 tháng trước, em họ Thôi Đào của Mạnh Đạt từ Từ Châu lên Kinh, ở tạm trong nhà của Mạnh Đạt.
Theo miêu tả của hàng xóm, hai vợ chồng cực kỳ yêu thương Thôi Đào, không chỉ may quần áo, mua trang sức cho nàng mà còn hao tâm tổn trí muốn tìm cho nàng một mối nhân duyên. Nhưng nửa tháng trước, cũng là khuya mùng 3 tháng 4, trong nhà Mạnh Đạt đột nhiên truyền ra tiếng kêu thảm thiết, Cừu đại nương sát vách tựa bên tường nhìn sang, thấy có máu tươi vấy lên giấy dán cửa sổ, bị dọa nên liền đi hô hoán. Sau đó hàng xóm dưới sự sắp xếp của Cừu đại nương đã đuổi tới, kịp thời vây Thôi Đào vừa giết người trong phòng lại, áp nàng đi đến quan phủ.
Thôi Đào rất thẳng thắn thừa nhận hành vi giết người của mình, nàng tuyên bố vì để mắt tới một món trang sức của Vu thị mà Vu thị không chịu cho nàng, còn mở miệng nói mỉa nên tức giận mà ra tay sát hại thị. Tối đó thừa lúc Vu thị không để ý nàng đã giết thị, sau đó Mạnh Đạt quay về, nàng sợ Mạnh Đạt phát hiện nên cũng giết Mạnh Đạt diệt khẩu.
“Đây chính là cái trâm bạc mà cô và Vu thị tranh giành, lúc bọn ta bắt được cô đã nhìn thấy nó cài trên đầu cô.” Lý Viễn đưa ra một cái trâm bạc được gói trong khăn trắng, đưa cho Thôi Đào xem.
Trên cây trâm còn có vết máu khô, như thể sau khi giết hết mọi người đã vươn bàn tay máu ra gỡ trâm bạc xuống rồi cài lên đầu mình vậy.
Vì một cây trâm mà sát hại hai người thân, nghe thật quá biến thái và ác độc. Người dân bình thường nghe tình tiết thế này chắc chắn đều sẽ nhảy đổng lên mắng nàng là đồ sát nhân đáng chết.
Nhưng sự thật là nàng không phải hung thủ. Lượng máu bắn ra do cắt cổ họng là rất lớn, hung thủ sẽ bê bết máu. Nhưng nàng nhớ bản thân lúc đó mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, vì té ngã nên mới dính đầy máu trên người, lúc đó Mạnh Đạt và Vu thị đã chết, chủy thủ giết người cũng đã bị ném trên mặt đất.
Dù thiếu thốn trí nhớ khi còn sống, sau khi sống lại cũng không nhớ được cảnh tượng hoàn chỉnh, nhưng vô số lần xuyên nhanh đã giúp Thôi Đào có kinh nghiệm để phán đoán, tổng hợp và đánh giá một cách hợp lý lại những thông tin không trọn vẹn này.
Điểm này đã được ghi chép ở hiện trường trước đó mà Lý Viễn lấy ra chứng minh. Quần áo của nàng, còn có vị trí thi thể Mạnh Đạt, Vu thị và hung khí, tất cả đều trùng khớp với cảnh tượng mà nàng nhớ được.
Thôi Đào vẫn luôn cúi đầu suy nghĩ.
Lý Viễn cho rằng nàng nghe mình kể lại tình tiết vụ án nên bị sa sút tâm trạng, bèn an ủi nàng: “Thôi nương tử không cần phải lo lắng, nhất định cô sẽ khôi phục trí nhớ để bắt được hung thủ mà.”
“Anh tin tôi không phải là hung thủ à?” Thôi Đào ngạc nhiên hỏi Lý Viễn.
Lý Viễn cười ngây ngô, gãi gãi đầu, “Vốn là không biết có nên tin hay không, Thôi quan Hàn thì hoài nghi, còn ta thì tin Thôi quan Hàn. Nhưng lúc này cô đã ra tay trị eo cho ta, ta tin cô không phải hung thủ. Thôi nương tử tốt bụng với một người lạ như thế, sao lại vì một cây trâm mà giết người được chứ?”
“Chuyện này cũng khó mà nói được, nhiều khi tôi muốn cầu cạnh anh nên mới ra tay thì sao.”
“Cô đã nói như thế thì lại càng không thể, kẻ xấu sẽ không nói toạc ra suy tính của mình như thế.” Lý Viễn cười ha hả nói.
Thôi Đào bật cười, quả nhiên nàng không nhìn nhầm người, Lý Viễn này tính tình khờ khạo, biết được có ơn là phải báo. Vậy thì tốt rồi, sau này nàng không cần lo phải ăn những món “cơm quan cho” kia nữa.
Thôi Đào chán ghét nắm lấy quần áo bẩn trên người mình, cố ý than vãn với Lý Viễn: “Nếu có thể tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ thì tốt biết bao!”
Lý Viễn nhìn Thôi quan Hàn đang đi trước một chút rồi nhỏ giọng nói với Thôi Đào, đợi đến khi có cơ hội hắn sẽ nhờ bà đỡ Trương giúp, để Thôi Đào vào nhà xác tắm một chút.
Vào nhà xác tắm á? Tưởng tượng ra cảnh… Bản thân cởi hết ngồi trong bồn tắm, xung quanh đều là xác thối bày khắp nơi, hình như hơi kích thích quá rồi đấy!
Thôi được rồi, dù sao có còn hơn không mà.
Thôi Đào không quên nói cảm ơn Lý Viễn.
Quãng đường còn lại, Thôi Đào vẫn luôn trò chuyện với Lý Viễn về tình cảnh trong nhà hắn. Lý Viễn nói vợ hắn vì để phụ giúp gia đình mà làm đậu phụ bán, nhưng thường xuyên hôm nay bán không đủ, hôm sau lại bán dư nhiều, hầu như ngày nào cả nhà cũng phải ăn đậu phụ cả.
“Không thích ăn thì đừng ăn, sao lại hành hạ bản thân thế chứ.”
“Cô không biết đấy thôi, thời tiết đang dần nóng lên, để qua đêm thì bị chua, sao có thể để hôm sau bán được chứ?”
“Thì phơi làm đậu phụ khô hoặc làm đậu phụ chiên, hương vị khác cũng được mà, bán đi. Không thì ướp với bã rượu hoặc tương, để bao lâu cũng không hỏng hết, lại còn có vị mằn mặn, đảm bảo có thể ăn với cơm. Anh bán nhiều đồ như thế càng có thể hút khách, có bản sắc riêng của mình thì người ta mới nhớ anh được. Nếu mọi người đều bán hương vị giống nhau thì mua của anh hay của người khác đều như thế cả, ai mà chạy đi tìm anh làm gì? Như thế chẳng phải là làm ăn theo ý trời, lúc được lúc không à.”
Những lời nói này đã ngay lập tức thức tỉnh Lý Viễn.
Lý Viễn chắp tay bội phục Thôi Đào, cảm ơn đề xuất của nàng.
“Sao bọn ta lại ngốc thế chứ, không ngờ tới đấy!”
“Tôi còn có công thức để làm đậu phụ ngâm đây, bảo đảm làm ra thành quả cực ngon nhé. Chỉ cần thi thoảng bọn anh có thể xót thương tôi một chút, cho tôi thêm chút món ngon là được rồi.” Thôi Đào lập tức nhỏ giọng than thở “cơm quan cho” khó ăn với Lý Viễn.
“Thôi tiểu nương tử yên tâm, nếu cô đã cho chủ ý thì sau này cơm hàng ngày của cô cứ để ta lo.” Lý Viễn cười ha hả.
“Thành giao!” Thôi Đào nghe thấy vấn đề ăn uống đã được giải quyết, mừng đến mức khóe miệng sắp kéo lên tận mang tai. Chân mày cô nhướng lên, trong lúc lơ đễnh đã nhìn sang bên cạnh, thấy Hàn Kỳ đang cưỡi ngựa đi cạnh bọn họ, trong khi rõ ràng lúc nãy chàng đi phía trước mà!
Thôi Đào và Lý Viễn cùng chột dạ, chào Hàn Kỳ lại lần nữa.
“Ngươi còn biết kinh doanh cơ à?” Hàn Kỳ đột nhiên hỏi.
“Hả, không biết ạ, có lẽ là… Biết sơ sơ chăng? Tôi vừa nghe nha dịch Lý kể nhà hắn có chút chuyện, tự nhiên lại nói ra những điều này, tôi cũng không biết tại sao nữa.” Thôi Đào học lại dáng vẻ khờ khạo lúc nãy của Lý Viễn, gãi gãi đầu.
Hàn Kỳ từ chối cho ý kiến, chàng xuống ngựa, ra hiệu Thôi Đào đi cùng mình.
Thôi Đào ngoan ngoãn đi sang, đi được một lúc, Hàn Kỳ dừng trước một căn nhà.
Thấy Thôi Đào tò mò nhìn quanh, không có phản ứng gì quá lớn với nơi này, Hàn Kỳ lại lần nữa xác nhận rằng Thôi Đào không phải đang giả vờ mất trí nhớ. Rốt cuộc nàng là ai? Tại sao lại biết y thuật, lại còn hiểu kinh doanh nữa?
Sau khi Thôi Đào được dẫn vào sân mới hiểu ra ngôi nhà này chính là hiện trường vụ án mạng.
Trong ngôi nhà có ba gian, phòng chính và hai sương phòng trái phải. Hiện trường vụ án là ở trong phòng chính. Bước vào nhà là chính đường, đi sang trái là phòng ngủ phía Tây. Trên mặt đất trong phòng ngủ có một mảng máu khô lớn, nhìn vẫn hơi dọa người. Mọi thứ trong hiện trường vẫn được giữ nguyên, không hề có dấu vết đánh nhau, lúc đó nạn nhân Mạnh Đạt và Vu thị đều bị cắt cổ rồi nằm trên nền đất.
Thôi Đào nhìn thấy tấm gương đồng trong trí nhớ của mình.
Lúc đó có 2 thi thể, máu đã chảy thành sông trên mặt đất rồi, tại sao nàng lại muốn đi về phía gương đồng làm gì?
Hàn Kỳ thấy Thôi Đào nhìn chằm chằm vào gương đồng, hỏi nàng có nhớ gì không.
“Nhớ ra một chút, hai người họ chết ở đây, tôi muốn đi sang bên ấy, sau đó bị té ngã rồi mới dính máu đầy người.”
Hàn Kỳ nghe miêu tả của Thôi Đào trùng khớp với tình huống bèn ra hiệu cho nàng nói tiếp.
Thôi Đào cầm gương đồng kiểm tra, phát hiện cái gương đồng này hơi dày, gõ một chút, hóa ra bên trong rỗng ruột.
Hàn Kỳ lập tức sai Vương Chiêu đập vỡ gương đồng, hắn nhanh chóng lấy ra một tấm da dê bên trong, trên đó có viết “Phi Vân Thần Công”, vẽ 24 chiêu thức võ công, bên dưới hình vẽ còn có chữ miêu tả, thoạt hình có vẻ như là một bí kíp võ công.
Diễn biến này có hơi chút ảo diệu, hẳn nàng là võ lâm nhân sĩ ư? Không phải em họ, mà là nữ hiệp?
Thôi Đào nghiêng đầu liếc sơ qua chiêu thức cuối cùng trong bí kíp này, tiện mồm đọc luôn chữ, “Muốn thành Thần Công, trước tiên phải tự cung*.”
(*) Tự thiến á =)))
Hả? Một câu cực kỳ quen thuộc, chẳng lẽ thế giới này còn có —
“Đây là hai con đường vận chuyển muối.” Hàn Kỳ cắt ngang suy nghĩ xa xôi của Thôi Đào.
Chàng chỉ vào các hình vẽ nhân vật, mỗi một chiêu thức đều có một đường dây nối giữa mũi chân và gót chân, mà đường nối đó dày hơn so với đường bình thường một chút, thoại nhìn đường dày hơn đó cũng giống bản đồ thật.
Thôi Đào lập tức vuốt mông ngựa nói: “Thôi quan Hàn thật đúng là thông dĩ tri viễn, minh dĩ sát vi*, vừa nhìn đã biết đây là hai con đường vận chuyển muối rồi, thật khiến người ta cực kỳ bái phục!”
(*) Tạm dịch là “Nhìn xa trông rộng, quan sát cặn kẽ.”
“Thông dĩ tri viễn, minh dĩ sát vi”, những lời này là trong “Sử Ký • Ngũ Đế Bản Kỷ”.
Hàn Kỳ nặng nề nhìn Thôi Đào một cái, “Ngươi còn biết “Sử Ký” nữa à?”
——————–